Mẫn Hoa Tâm

Chương 52: Đại náo




“Tiểu Mẫn! TIỂU MẪN!!”

Giọng nói nam nhân ngày một gần, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay người ấy cố lôi cô ra khỏi đống tuyết. Ôm lấy cơ thể lạnh buốt của cô mà chạy.

Là ai chứ? Ca ca?

Không biết qua bao lâu cô mới tỉnh lại. Mở mắt ra thì cô đã ở Minh Nguyệt Cung.

“Tiểu Mẫn, muội tỉnh rồi! Sao lại ngất ở Tương Hương Lâm vậy chứ? Nếu không phải ta lén đi theo muội thì muội đã chết cóng rồi.” Ảnh Lâm lải nhải trong khi Nguyệt Quế đang đỡ cô ngồi dậy

“Muội có thể chết được sao!”

“À thì… Muội không thể nhưng ta xót. Nào uống bát canh gừng cho ấm người đi. Nãy ta còn thấy vệt máu, muội bị thương sao?”

“Không sao.” cô nói rồi nhận lấy bát canh ấy, uống qua loa vài ngụm rồi nói “Xảo Xảo đâu?”

“Nguyệt Xảo đã chuẩn bị mọi thứ xong, chỉ chờ người giao phó.” Nguyệt Quế đáp

“Tiểu Mẫn à, coi như ta xin muội đó được không. Chuyện gì thì để sau tính, giờ muội cần nghỉ ngơi…” Ảnh Lâm chưa nói xong đã bị cô cắt ngang

“Huynh đến chỗ Mặc Thạnh một thời gian đi. Đợi ta xong việc sẽ tới đón huynh.”

“Sao đột nhiên lại tới chỗ Ma Quân? Ta đi rồi ai chăm sóc muội? Hơn nữa muội có bận, không đưa ta theo thì ta cũng sẽ ở Hoa Sơn đợi muội quay về.”

“Ca ca, huynh nghe lời chút đi. Tới chỗ Mặc Thạnh một thời gian ngắn thôi.”

“Ta không đi.” Ảnh Lâm cương quyết khiến cô cũng không biết nên làm thế nào

“Không đi cũng được. Nhưng nếu có chuyện xảy ra, không quan tâm bất cứ thứ gì. Giữ mạng mới quan trọng.”

“Rốt cuộc muội có chuyện gì vậy Tiểu Mẫn.”

“Huynh cứ làm theo lời muội là được.” cô nói rồi đi tới bàn trang điểm, Ảnh Lâm cũng không biết nói gì hơn đành ra ngoài để cô sửa soạn, thay y phục

Khoác lên mình bộ y phục trắng đơn giản, bên ngoài là chiếc áo choàng lông vũ điểm xuyến hoa quế vàng một cách tinh xảo.

“Tiểu Quế, ngươi đi gọi Bắc Thần, Lương Thần và Lưu Ly đến đây.”

“Dạ.” Nguyệt Quế nhận lệnh nhanh chóng rời đi

Xét về độ tuổi, ba huynh muội chúng cũng không chênh nhau mấy. Tuy cô không thể công khai cho Lưu Ly danh phận công chúa Hoa tộc. Nhưng con bé cũng là đứa có tài. Khi mới hơn trăm tuổi, pháp lực đã hơn hẳn so với những tiểu hoa yêu cùng trang lứa.

Mái tóc trắng của Lưu Ly vẫn vậy, không chút thay đổi. Cô tình cờ thấy được cảnh Lưu Ly cùng đám tiểu hoa yêu đấu pháp. Nữ nhi của Hoa Thần và Thần Quân muốn tầm thường cũng khó. Cô chỉ đành thu nhận con bé làm đệ tử duy nhất. Tự mình bồi dưỡng.

Cùng lúc đó cô cũng đích thân chỉ dạy cho Bắc Thần và Lương Thần. Để xét về mối quan hệ của chúng cũng khá tốt, đi đâu cũng dính đến nhau. Lần này cô đại náo Thiên Giới, không biết khi nào quay về. Chúng cũng lớn rồi, những chuyện cần biết đều nên biết được rồi.

“Tham kiến mẫu thân / sư phụ.” ba đứa trẻ đồng thanh nói khiến cô khẽ mỉm cười

“Ngồi đi, ta có chuyện muốn nói với các con.” đợi ba đứa trẻ đã ngồi xuống cả cô mới nói thêm “Chuyện này có thể các con sẽ cần thời gian để tiếp nhận…” cô chưa nói hết Bắc Thần đã lên tiếng

“Bọn con đều biết cả rồi. Ba đứa con là huynh muội. Lưu Ly nhìn giống mẫu thân như vậy, muốn giấu cũng khó.”

“Đều biết cả rồi?” cô hỏi lại, ba đứa trẻ đều gật đầu khẳng định khiến cô khẽ thở dài một hơi “Vậy các con có biết phụ thân các con là ai không?”

“Chuyện mẫu thân muốn bọn con biết, bọn con tự khắc sẽ biết. Chuyện không nên biết, dù có đánh chết bọn con cũng không dám hiểu.” Lương Thần đáp

“Phụ thân các con là Thần Quân Mặc Thiên. Hơn năm trăm năm trước, ta tu lên thần, phạm vào điều đại kỵ của Thiên Giới nên bị Thần Quân diệt tộc. Chân thân ta may mắn được bảo vệ nên thành công tu thần. Nhưng tộc nhân thì không còn… Bắc Thần và Lương Thần, hai đứa được ta sinh ra khi đang là một phàm nhân. Còn con, Lưu Ly, được sinh ra khi ta đã là Hoa Thần. Ta với phụ thân các con kiếp này chắc chắn không có duyên phu thê, nhưng đó vẫn là phụ thân của các con. Mấy đứa đã lớn, tự có suy nghĩ riêng, nếu muốn nhận lại phụ thân ta cũng không trách.”

“Bọn con mang họ Nguyệt, là người của Hoa tộc. Mang trên người mối thù diệt tộc với Thiên Giới, bọn con nhất định không nhận người phụ thân này.” Lưu Ly quả quyết nói



“Con cũng có chung suy nghĩ với muội ấy.” Bắc Thần nói theo sau đó là cái gật đầu chắc nịch của Lương Thần

Cảm xúc của cô lúc này khó có thể diễn tả thành lời. Cô không biết nên mừng hay nên buồn. Mừng vì các con của cô đều đưa ra quyết định như cô mong muốn, buồn vì chúng quá hiểu chuyện.

Cô còn đang đắm chìm trong cảm giác vui buồn lẫn lộn này thì Lương Thần lên tiếng.

“Mẫu thân, vậy chẳng phải tiểu muội cần có một đại lễ sao?”

“Ừm. Tất nhiên phải làm. Chờ ta quay về, lập tức làm đại lễ sắc phong. Công chúa duy nhất của Hoa Sơn, Nguyệt Lưu Ly.” cô khẽ cười mà nói

Bông bên ngoài có giọng nói vang lên.

“Tiểu Mẫn, ta vào được chứ?” là cô mẫu, Nguyệt Linh Lung

“Mấy đứa quay về đi cung của mình đi.”

“Dạ. Nhi thần cáo lui.” ba đứa trẻ đồng thanh nói rồi rời đi

Lúc này cô mới nói với ra bên ngoài “Cô mẫu, người vào đi.”

“May quá, ta còn ngỡ là không kịp.”

“Người biết chuyện rồi?”

“Ừm, biết rồi. Ta sẽ ở Hoa Sơn đợi tin tốt của con. Ta đến là muốn đưa cho con vậy này.” Nguyệt Linh Lung nói rồi đưa cho cô xem cây trâm bằng vàng ròng được chạm khắc hình hoa quế “Cái này là của mẫu thân để lại cho ta, bản thân ta không có gì quý giá ngoài vật này. Ta chỉ mong con có thể được như ý. Dù chuyện của ta thành hay bại ta cũng chấp nhận.”

“Người chấp nhận dễ dàng vậy?”

“Ta không có cầu mong gì. Con lại là người thân cuối cùng của ta. Phong ấn của Thần Quân tạo ra chắc chắn không dễ để con phá được. Ta chỉ lo…”

“Không cần lo đâu cô mẫu. Chuyện con hứa với người thì nhất định thực hiện. Hơn nữa, chẳng phải con có Ái Tình Kính sao.”

“Ái Tình Kính sẽ giúp được sao?”

“Chỉ cần hoán đổi được vật đang phong ấn Tiên Quân thành Ái Tình Kính thì phong ấn sẽ rất dễ hoá giải.”

“Nhưng…”

“Cây trâm này rất hợp với bộ y phục, người cài lên cho con đi.”

“Được.”

Nguyệt Linh Lung cẩn thận lấy cây trâm vàng ấy cài lên cho cô. Vừa cao sang nhưng lại không quá phô trương, rất đúng ý cô.

“Mà ban nãy, ta thấy ba đứa trẻ…”

“Ừm. Con nói cho chúng nghe chuyện rồi. Chúng đúng là không nhận lại hắn.”

“Vậy là tốt. Chỉ cần xong chuyện này, con cũng không cần giữ tên Mặc Thiên kia làm gì. Cũng có thể cho nha đầu Lưu Ly danh phận rồi.”

“Ừm. Đợi tin tốt của con.” cô vừa nói vừa cười nhẹ trấn an cô mẫu

“Cẩn trọng đó.” nghe câu này cô không đáp mà chỉ gật đầu nhẹ

Trước khi rời đi với Nguyệt Hàn, Nguyệt Lệ và Nguyệt Xảo. Cô còn căn dặn Nguyệt Quế canh trừng Mặc Thiên, có chuyện gì lập tức báo cô. Xong mọi thứ cô mới khởi hành, tới Thiên Giới đại náo.

Tiến vào Thiên Giới, đám thiên binh phát hiện ra cô nên nhanh chóng tập hợp, cô cũng không dấu diếm mà hiên ngang đi vào. Nguyệt Xảo ngay lập tức sử dụng Mê Trí Tiêu. Tiếng vang dịu dàng ngay lập tức khiến từng người từng người ngã xuống mà say giấc nồng.



“Nguyệt Mẫn Hoa to gan! Ngươi còn dám dẫn xác đến đây! Hôm nay bổn công chúa phải lấy mạng cô!” Diệu Hàm nói một cách hùng hổ

Giọng nói và đôi mắt của cô ta đã được chữa trị… rất tốt.

“Giết.” cô lạnh lùng mà ra lệnh

Nguyệt Hàn và Nguyệt Lệ lập tức lao lên. Người vung những đường kiếm sắc lẹm, người lại ôn nhu ngồi một góc đánh đàn nhưng từng nốt nhạc đi tới đâu liền cắt phăng từng kẻ ra tới đó. Có kẻ bị cắt đôi người, kẻ lại bay đầu. Tiếng sáo của Nguyệt Xảo vẫn vang lên nhưng nhịp độ đã thay đổi khiến đám thiên binh nghe phải đều kêu gào trong thảm thương.

Cô ung dung vừa cầm cây quạt Bạch Ngọc Tu Di Phiến trong tay vừa tiến lại gần Diệu Hàm.

“Ta đã cảnh cáo ngươi. Nếu ngươi bình phục, thứ người mất đi tiếp theo sẽ là mạng ngươi.” cô dứt lời, cây quạt trên tay cũng biến thành thanh kiếm lao thẳng đến chỗ Diệu Hàm

Diệu Hàm cũng là thượng thần nhanh chóng né được đòn của cô. Đám người Nguyệt Xảo, Nguyệt Hàn và Nguyệt Lệ lo đám thiên binh còn cô và Diệu Hàm như có ân oán bao kiếp liên tục tung ra những đòn chí mạng.

“Ngươi giam giữ Mặc Thiên ca ca giờ còn muốn đại náo Thiên Cung. Nguyệt Mẫn Hoa, ngươi nghĩ ngươi có bản lĩnh đó sao!” Diệu Hàm nói với giọng khiêu khích

“Dù sao cũng có một sự thật không thay đổi. Mặc Thiên yêu ta.” cô cười khẩy mà đáp

“CÂM MIỆNG!” Diệu Hàm nói rồi lao nhanh về phía cô, cùng lúc này cô nhìn thấy Thiên Hoàng và Thiên Hậu tới, còn dẫn theo rất nhiều hộ vệ

“Nên kết thúc rồi.” nhanh như chớp, cô thoát khỏi đường kiếm của Diệu Hàm rồi đâm xuyên tim cô ta từ phía sau

“DIỆU HÀM!” Thiên Hậu hãi hùng mà gào lên rồi ngất xỉu tại chỗ

“Người đâu, bắt ả ta lại cho ta!” Thiên Hoàng cũng quát lớn như còn chút hy vọng có thể cứu con gái mình thoát khỏi lưỡi kiếm của cô

“Cảm giác mất đi người thân của ta, các người cũng phải nếm trải từng chút một.” câu từ cô đủ to để Thiên Hoàng và Thiên Hậu nghe được

Ngay lập tức, ngọn lửa hồng từ thanh kiếm cô toả ra bắt đầu thiêu đốt cơ thể của Diệu Hàm khiến ả kêu gào trong đau đớn nhưng nếu di chuyển thì lưỡi kiếm cũng cắt da cắt thịt nàng ta. Mùi tanh tưởi của cơ thể bắt đầu lan ra, đám thiên binh nhìn vậy cũng tái mặt không dám xông lên.

“Phụ hoàng… cứu… cứu con…”

“Hàm Nhi! Mau xông lên cho ta!” Thiên Hoàng nói nhưng đám binh lính vẫn như vậy

Tiếng sáo của Nguyệt Xảo lại thay đổi, đám thiên binh vốn đang vây lấy cô nhưng giờ lại chĩa mũi giáo về phía Thiên Hoàng, Thiên Hậu.

“Phụ… Phụ hoàng…” Diệu Hàm vẫn đau đớn kêu lên

Lúc này cô lập tức xoay thanh kiếm trong tay rồi rút kiếm, khiến lưỡi kiếm như khoét một đường ở ngay tim Diệu Hàm. Ả ngã ra đất, toàn thân toàn máu và rực lên ngọn lửa hồng kia.

Ngọn lửa do cô tạo tuy không mạnh như hậu quả của Hồng Môn Trận pháp nhưng nó cũng bào mòn da thịt và tuỷ cốt của Diệu Hàm. Duy chỉ có hồn phách là không thể thiêu đốt.

Nên làm gì với ả đây?

Cô nhẹ nhàng nâng gương mặt kiêu ngạo của Diệu Hàm lên. Cười một cách hứng thú như dã thú đang thấy con mồi ngon chết dần chết mòn trong đau đớn. Hai mắt cô lúc này cũng đỏ rực lên. Cô hút lên hồn phách của Diệu Hàm, từng chút một. Suy cho cùng, cô vẫn là yêu.

Hồn phách bị ăn không thể siêu sinh. Da thịt và tuỷ cốt cũng bị ngọn lửa hồng thiêu thành tro bụi. Thiên Hoàng chứng kiến toàn bộ cũng chỉ biết gào khóc mà nguyền rủa cô.

Nguyền rủa cô sao? Còn gì khiến cô đau được hơn chứ?

“Tiểu Bạch.” cô cất tiếng gọi

Một con rắn trắng khổng lồ bay lượn trên trời nhanh chóng đáp xuống bên cạnh cô.

“Áp giải Thiên Hoàng và Thiên Hậu về Hoa Sơn, giam vào Hoả Ngục chờ ta quay lại. Những người khác, giết.”

Xà Bạch nhận lệnh, nhanh chóng cùng Nguyệt Xảo đưa đám người về Hoa Sơn. Nguyệt Hàn và Nguyệt Lệ thì đến Thần vực Khổng Lượng như đã định.

Hơn một khắc trôi qua, cô nghe thấy tiếng gầm rú từ Thần vực Khổng Lượng liền hiểu chuyện đã thành nên nhanh chóng tới Thần vực Tuyền Các. Dù chỉ là một chút thời gian để đánh lạc hướng cũng đủ để cô hoàn thành việc mà mình muốn.