Mẫn Hoa Tâm

Chương 50: Hoài niệm




Cứ như vậy hơn bốn tháng ròng rã.

Tối đó là sinh thần của cô. Cô vốn không có tâm trạng diễn kịch nữa nên không triệu ai đến. Đêm chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nhìn về phía Thuỷ Hoa Đài trước kia là Nguyệt Hoa Cung. Cô tự hỏi hằng đêm phụ mẫu đã đứng đây nhìn về phía xa xăm kia bao lần.

Liệu đã có đêm nào phụ mẫu được an lòng? Đã có đêm nào phụ mẫu được ngủ ngon giấc mà không bị suy nghĩ bởi những chuyện phá phách do cô gây ra? Cô còn không hiểu chuyện, ăn vạ các ca ca, dù cô bị phạt thì sao chứ. Cuối cùng người không yên lòng cũng chỉ có phụ mẫu.

Nhưng cảm giác này chỉ đến khi cô làm mẫu thân mới hiểu được đôi phần.

“Tiểu nương tử ah~” tiếng của Xà Lãnh kéo cô trở lại thực tại

Cô đi ra điện ngoài, không chỉ có Xà Lãnh mà đám thiếu quân ai cũng ở đây. Chỉ trừ Mặc Thiên.

“Đêm rồi còn có chuyện gì?” cô nói rồi ngồi xuống chiếc ghế uy nghiêm kia

“Nay chẳng phải sinh thần của tiểu nương tử sao. A Lãnh tự tay vào bếp làm điểm tâm đó.” Xà Lãnh vừa nói vừa bày biện vài món điểm tâm được bày trí đẹp mắt lên bàn

“Người dù bận cũng không nên quên ngày này chứ.” Cảnh Nghi nói thêm

“Phải đó. Phải đó.” Giao Tiêu cũng hùa theo

“Hoa Thần quên thì có chúng ta. Hoa Thần, chỗ ta có rượu có thịt. Đêm nay, người cứ vui vẻ là được.” Tư Truy nói

Cô tuy không muốn nhưng cũng gượng cười mà nói một chữ “Được.”

Vốn cô không tổ chức sinh thần vì nghĩ tổ chức rồi cũng vậy. Chỉ khiến cô vô tình nhớ lại người xưa. Đám thiếu quân này có thể biết, có thể không biết. Nhưng chúng có lòng, cô cũng đành nhận.

Lần đầu cô thấy đám người này hoà thuận đến vậy. Người cười kẻ nói, không chút hiềm khích. Bình thường thì Xà Lãnh, Di Hoà, Cảnh Nghi sẽ ở một phe đối nghịch với đám Tư Truy, Chí Vĩ, Giao Tiêu. Nhưng nay lại vừa ngồi vừa kể những câu chuyện trên trời dưới biển.

Chúng đều là những kẻ có cuộc đời bất hạnh, chỉ Tư Truy là ngoại lệ. Thì lấy đâu ra những câu chuyện cười như vậy. Không lẽ chỉ vì muốn cô vui?

Cánh cửa điện vốn đang đóng chặt bỗng lại bị bật tung ra.

“Mặc thiếu quân, ngươi muốn làm phản sao!” Tư Truy giật mình liền mắng

Nhưng Mặc Thiên nào để đám người họ trong mắt. Nhanh chóng đi đến trước mặt cô.

“Tiếng của thần bị tiếng cười đùa ca hát làn át đi. Nên đành mạo phạm người, mong người thứ tội.”

“Giờ còn giả vờ cung kính gì chứ!” Tư Truy nói rồi đứng bật dậy nhưng nhận lại là ánh mắt sắc lẹm của cô và ánh mắt lạnh như băng của Mặc Thiên

“Ta còn chưa lên tiếng, mà ngươi dám lớn giọng?” cô lạnh giọng mà nói khiến Tư Truy nhanh chóng cúi đầu không dám ho he nửa lời “Còn ngươi, có chuyện gì?”

Cô hỏi nhưng Mặc Thiên chỉ nhìn quanh mà không đáp.

“Lui ra hết đi.” cô dứt lời, đám thiếu quân mới rời đi với vẻ không mấy cam tâm

Cánh cửa điện đóng lại lần nữa, lúc này Mặc Thiên mới lên tiếng.

“Là một Hoa Thần, đắm chìm vào tửu sắc là đại kỵ.”

“Nếu ngươi đến đây chỉ để nói những triết lý sáo rỗng ấy thì cút về đi.” cô nói rồi đi vào trong tẩm điện

Nhưng Mặc Thiên nào chịu ngoan ngoãn như vậy. Hắn nhanh chóng đi vào theo, vừa đi vừa lải nhải.

“Đám thiếu quân kia vốn là để chọc tức ta. Giờ nàng phát sinh… nàng để mặt mũi của phu quân nàng ở đâu.”

“Ai nói với ngươi đám thiếu quân kia là để chọc tức ngươi? Ngươi đề cao bản thân mình quá rồi Mặc Thiên. Hơn nữa, ta không có phu quân. Ngôi vị Hoa Quân vẫn còn để trống, ngươi quên rồi?”

Bỗng cô bị đè ra giường, cổ của mình bị giữ lấy.

“Ta hỏi nàng, hài nhi đâu? Vào ngày đại lễ Vạn Hoa Khai, bất cứ nữ nhân nào ở Hoa tộc phát sinh chuyện ấy đều mang thai. Nàng đã làm gì rồi?”

“Ngươi phát bệnh cái gì! Ngươi nghĩ ta sẽ giữ thứ nghiệt chủng của ngươi sao! Đừng mơ!”

Ánh mắt của Mặc Thiên lộ rõ vẻ bị chọc giận. Từng tia máu trong mắt lộ rõ, lực tay của Mặc Thiên cũng mạnh hơn.

“Nàng muốn giấu nó. Được. Vậy để ta xem nàng có giấu hết được không!” vừa dứt lời, đôi môi hắn liền khoá chặt môi cô

Chỉ vài tích tắc khiến cô đơ ra nhưng rồi nhanh chóng vùng vẫy thoát ra. Thoát khỏi Mặc Thiên nào dễ đến vậy, cô chỉ có thể thở khi đôi môi của Mặc Thiên rời khỏi môi cô. Đáp lại hắn là cái tát như trời giáng.

Hai mắt cô giờ đây đã đỏ hoe. Cô không muốn khóc, nhưng cảm giác uất ức, căm phẫn, bị sỉ nhục khiến cô khó kìm được nước mắt. Dù cho Nguyệt Linh Thạch trong lồng ngực đang cố gắng ổn định cảm xúc của cô. Chống lại nó, trái tim cô như bị từng nhát kim đâm vào chút một.

“Ta… ta đâu có dùng sức. Nàng đau sao? Sao lại khóc?” Mặc Thiên có vẻ hơi cuống tính lau đi giọt nước mắt vừa lăn khỏi khoé mắt cô nhưng lại bị cô tát thêm một cái rồi nhanh chóng đẩy ra

“Ngươi độc ác, tàn nhẫn, vô sỉ. Sao ngươi có thể là thần cơ chứ!”

“Nàng lại phát bệnh gì?”

“Đến cả hôm nay là ngày gì mà ngươi cũng không nhớ? Tội lỗi của người khác thì nhớ lắm. Tội lỗi của bản thân thì quên rồi?”



“Nàng muốn nói gì? Hôm nay chẳng phải sinh thần nàng sao.”

“CŨNG LÀ NGÀY NGƯƠI DIỆT TỘC TA NĂM XƯA!”

Bầu không khí căng thẳng như được đẩy lên đỉnh điển. Hắn dường như biết mình đã sai nhưng cũng chỉ im lặng, không nói thêm lời nào.

“Muộn rồi, nàng nghỉ ngơi đi.” Mặc Thiên nói rồi tính rời đi nhưng cô nói thêm

“Không nhìn thấy ngươi, ta mới ổn.”

“…Ta hiểu rồi.” Mặc Thiên đáp xong liền rời đi

Lúc này cô mới ngồi thụp xuống giường. Cô rất muốn có thể như ngày xưa, không bị thứ quái quỷ trong lồng ngực khống chế cảm xúc. Cô muốn được cười đùa vui vẻ, muốn được oà khóc khi mệt mỏi. Nhưng thứ ấy với cô sao xa xỉ đến vậy?

Sống mũi chỉ hơi cay lên một chút, trái tim cô đã lại bị hành hạ. Đến giờ, nhiều lúc cô vẫn tự hỏi, năm xưa nhập thể với Nguyệt Linh Thạch là sai, hay tu thần là sai? Rốt cuộc là cô đã bắt đầu đi sai từ lúc nào?

Nhưng biết rồi thì sao? Cô đâu thể cứu vãn. Hy vọng duy nhất chỉ có Sinh Bảo Đăng kia. Cô biết không thể hồi sinh phụ mẫu, nhưng hồi sinh các ca ca đã giống như hy vọng sống mỗi ngày. Cô kiên trì đến giờ chỉ để đợi các ca ca quay lại.

Xuân đến, Hạ sang, Thu tàn, Đông ghé. Đã hơn năm trăm năm rồi, chưa bao giờ cô thấy thời gian ở đây lại lâu đến vậy.

Như mọi ngày, mỗi lúc rảnh rỗi cô lại đến Thuỷ Hoa Đài nằm lười ở đó. Khi chưa có đám Thiếu Quân cô còn được yên tĩnh nhưng giờ chúng chỉ canh khi cô nghỉ ngơi lại kéo nhau chạy đến lấy lòng đủ đường. Chỉ duy có Mặc Thiên là không.

Kể từ đêm ấy, hắn đã giữ lời. Không xuất hiện trước mắt cô dù chỉ một chút.

“Hoa Thần, Đằng Thiếu Quân, Hải Thiếu Quân và Sài Thiếu Quân đến.” Nguyệt Quế bẩm báo khiến cô thở dài một hơi

“Ừm.” cô ừm nhẹ một tiếng, đám Xà Lãnh như nghe được, chưa đợi Nguyệt Quế ra thông báo liền chạy vào

“Nương tử~ Nàng phải lấy lại công bằng cho ta.” Xà Lãnh giọng dẻo quẹo mà than vãn bên tai cô

“Vô phép vô tắc. Lại gây chuyện gì rồi? Ngươi đó A Lãnh, bớt gây chuyện với đám Tư Truy lại.”

“Ta không có~”

“Đằng Thiếu Quân lần này thật sự không gây chuyện với Tư Thiếu Quân.” Hải Di Hoà, kẻ vốn nhút nhát, ít nói nay lại lên tiếng

“Nói đi. Có chuyện gì?”

“Là đám hoa yêu, chúng trêu ghẹo ta.” nghe Xà Lãnh nói khiến cô suýt không kìm được mà bật cười

“Trêu ghẹo ngươi?”

“Chúng nói nương tử không cần ta nữa. Phí hoài đi nhan sắc này của ta. Còn nói… còn nói…”

“Sao? Bịa không ra nữa hả?”

“Nàng không tin ta~ Nương tử, nàng phải đòi lại công bằng cho ta chứ~”

“Muốn ta đòi lại công bằng cho ngươi hay muốn được thị tẩm?”

“Cái đó…” Xà Lãnh bị hỏi đột ngột cũng chỉ biết cười trừ

“Về cung của mình đi. Lần sau không được triệu đừng đến phá ta.”

“Nương tử~”

“Về đi. Cảnh Nghi ở lại.”

“Sao hắn lại được ở lại?” Xà Lãnh lập tức kêu lên

“Ta muốn ai hầu hạ ta còn phải giải thích với ngươi sao?”

“Ta không dám…”

“Đi đi.” cô nói thêm, Xà Lãnh mới rời đi với dáng vẻ hậm hực, theo sau đó là Di Hoà

“Hoa Thần, sao người biết Đằng Thiếu Quân nói dối?” Cảnh Nghi hỏi với vẻ mặt khó hiểu

“Ta nhìn sắc mặt ngươi.”

“Ta?”

“Lại đây, bóp chân cho ta.” cô nói, Cảnh Nghi cũng nhanh chóng lại gần, ngồi dưới thềm bóp chân cho cô “Ngươi ở bên cảnh A Lãnh hơn năm trăm năm nay mà lại không bị lây cái tính cách của hắn. Đến cả Di Hoà còn cởi mở hơn, sao ngươi vẫn cứng nhắc như ngày đầu vậy?”

“Là do ta không có bản lĩnh như các Thiếu Quân khác.”

“Ngươi sinh ra là yêu nhân cũng chưa chắc không tốt. Phụ thân ta năm xưa cũng là yêu nhân, nhưng để nói về võ thuật và y thuật, không ai ở Hoa Sơn này có thể qua được phụ thân ta. Ngươi cũng vậy, bản thân ngươi vốn có tuệ căn chỉ là không có căn cốt. Vậy chẳng phải lãng phí tài năng sao!”



“Cảnh Nghi may mắn được Hoa Thần chọn làm Thiếu Quân. Ấy đã là vinh hạnh cả đời không dám nghĩ đến. Ta không có mong cầu gì hơn.”

“Bên cạnh ta không thể có phế vật. Nếu ngươi cảm kích ta như vậy thì càng không nên khiến ta thất vọng, phải không!” cô cầm chiếc quạt khẽ nâng cằm hắn lên mà trêu chọc khiến hai tai Cảnh Nghi bất giác đỏ lên “Ta cho ngươi thời gian ba tháng. Liệu mà làm đi.” cô nói rồi đưa cho hắn một cái lư nhỏ

“Hoa Thần, đây là…”

“Lư Sinh Tuỷ.”

“Cái này chẳng phải bảo vật của Ma Giới sao?”

“Đúng vậy. Lư Sinh Tuỷ, dùng tuổi thọ của ngươi luyện căn cốt đan. Giúp cho phàm nhân và yêu nhân có căn cốt. Nhưng để luyện ra căn cốt đan không dễ. Thoát được số mệnh này hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi.”

“Đa tạ Hoa Thần.”

“Không cần đa tạ ta. Cái ta muốn là kết quả.”

“Dạ.”

“Đi đi.” cô phẩy tay một cách lười biếng

“Hoa Thần, Lư Sinh Tuỷ đó chẳng phải để cho Ảnh Quân sao?” Nguyệt Quế hỏi

“Thì đúng là vậy. Nhưng giờ huynh ấy cũng đã luyện thành công căn cốt đan rồi. Lư Sinh Tuỷ đó sớm muộn cũng trả về Ma Giới. Không bằng ta tận dụng một chút.”

“Thần thấy người còn sủng ái Ảnh Quân hơn cả các Thiếu Quân.” Nguyệt Xảo khẽ cười mà nói

“Ai bảo huynh ấy là ca ca ta. Ta vốn biết huynh ấy muốn làm Hoa Quân. Ta chỉ đành phá lệ, phong huynh ấy làm Ảnh Quân.”

Lúc này những bông tuyết đầu đông bắt đầu xuất hiện. Mặt hồ ở Thuỷ Hoa Đài đã sớm đóng băng từ lúc nào. Nếu là năm xưa, mỗi khi tuyết rơi, các ca ca đều sẽ kéo cô đi nghịch tuyết. Nhưng lúc nào cũng sẽ quấn cô như con gấu vì từ đầu đến chân cô, nào là khăn choàng lông, áo khoác lông, găng tay lông đến cả đôi hài cũng được phủ bằng lông vũ.

Nếu nhìn cô trong tuyết thì gần như không phát hiện ra nổi cô bởi bộ đồ trắng xoá ấy. Lúc đó, cô bị cuốn chặt như vậy cũng bởi cái thói ham chơi mà sợ lạnh của mình. Nhưng giờ cô lại có thể đón những bông tuyết kia bằng tay không.

Bỗng ai đó khoác lên người cô chiếc áo choàng trắng không hề ăn khớp với y phục đen hàng ngày của cô.

“Tuyết rơi rồi mà muội lại ra đây. Không sợ chết cóng sao!” Ảnh Lâm vừa nói vừa cài chiếc áo choàng ngay ngắn lại, còn chùm chiếc mũ lên cho cô “Xem này, muội đã là Hoa Thần rồi sao vẫn ham chơi như vậy. Để tay lạnh cóng đến mức đỏ hết rồi.” Ảnh Lâm nói rồi cầm lấy hai tay cô mà ủ ấm

“Ca…”

“Cái đám Thiếu Quân kia đúng là vô dụng. Gần chục tên nam nhân như vậy mà không lấy nổi một người chăm sóc cho muội. Hại cái thân ta đây, hết chăm trẻ lại đến chăm tiểu muội muội.”

“Huynh chê sao?”

“Ai nói? Ta chỉ thấy lũ Thiếu Quân ấy vô dụng, cằn nhằn xíu thôi. Một chút xíu thôi mà.” Ảnh Lâm nói rồi cười trừ

Lúc này, bóng dáng Nguyệt Xảo từ xa dần đi đến.

“Hoa Thần, mọi chuyện đã an bài xong. Chỉ chờ lệnh của người.”

“Được. Ngươi đi chuẩn bị chút, đêm nay chúng ta xuất phát.”

“Dạ.” Nguyệt Xảo bẩm báo xong liền rời đi

“Đêm nay muội tính đi đâu sao?” Ảnh Lâm hỏi

“Lên Thiên Giới một chuyện. Muội có chuyện cần làm.”

“Hoa Thần, tại sao lại là hôm nay chứ?” Nguyệt Quế hơi sốt sắng mà hỏi

“Có gì không ổn?” cô khẽ nhíu mày mà hỏi lại

Biết bản thân đã lỡ lời, Nguyệt Quế liền nhanh chóng lắc đầu mà đáp lại “Dạ… không có.”

“Ai giải thích cho ta được không?” Ảnh Lâm hoang mang mà hỏi lại

“Đêm nay là việc rất quan trọng. Chỉ cần việc thành, tam giới tứ châu sẽ đại loạn.”

“Đại loạn?”

“Huynh ở nhà, chờ tin tốt của muội đi.” cô vừa dứt lời thì Xà Bạch đến báo

“Hoa Thần, Ma Quân muốn gặp người hiện đang ở Nguyệt Yêu Điện.”

“Đưa Ma Quân tới đây. Những người còn lại lui xuống hết đi.”

“Dạ.” Nguyệt Quế cùng Xà Bạch đồng thanh

“Vậy ta đi nha tiểu muội muội.” Ảnh Lâm cười nói còn không quên nháy mắt một cái

“Ừm.” cô bất lực mà đáp nhẹ