Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 6: Sâu Kiến




Chương 6: Sâu Kiến

Bóng tối trước mắt đột nhiên tan biến, ánh sáng của ngọn đuốc chói lòa hiện ra.

Đỗ Xuân ngẩng đầu lên, liền thấy một tên lao dịch mặt mũi tràn đầy hung ác giơ bó đuốc tiến vào hình phòng, giật phăng miếng vải rách trong miệng nàng.

"Oan uổng!" Đỗ Xuân hét lớn: "Đỗ gia oan uổng!"

"Đỗ đại tiểu thư đừng kêu nữa." Bên ngoài hình phòng đột nhiên có người chầm chậm nói: "Nơi này là Kinh Triệu Phủ, nếu ngươi thông minh thì nên biết dù có kêu thế nào cũng chỉ vô ích mà thôi."

Bên cạnh người này có tùy tùng cầm đèn lồng, chiếu sáng thanh sắc quan bào, chòm râu hơi vểnh lên cùng với vẻ chế giễu nơi khóe miệng của hắn.

Chính là Kinh Triệu Phủ Pháp tào Cát Ôn.

Đỗ Xuân nhìn thấy hắn, liền nhổ một bãi nước bọt mắng: “Chó săn! Đồ chó săn của Tác Đấu Kê!”

“Mắng ta, có thể.” Cát Ôn lắc đầu nói: “Mắng Hữu tướng, không thể.”

“Bốp!”

Lao dịch trong nhà lao lập tức bước lên, tát Đỗ Xuân một cái.

Cát Ôn mới tiếp tục nói: “Năm nay ta có biệt danh, không đúng, là nửa biệt danh, gọi là ‘La Kiềm Cát Võng’, trong đó ‘Cát Võng’ chính là pháp võng của ta.”

“Phi, ác quan, không biết xấu hổ, còn lấy làm tự hào.”

“Ngươi là đại mỹ nhân, ta khuyên ngươi đừng thử pháp võng của ta.” Cát Ôn sờ lên v·ết m·áu trên trụ cửa, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, tự nói một mình, sau đó hỏi: “Có phải Thái Tử sai người đốt đi chứng cứ mà Liễu Tích kết giao với đại thần không?”

Đỗ Xuân cắn răng nói: “Ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ khai ra...”

Lao dịch liền túm tóc Đỗ Xuân, quát hỏi: “Có phải là Thái Tử sai người tiêu hủy chứng cứ không?!”

“Chậm đã.” Cát Ôn trách mắng: “Cũng không biết thương tiếc mỹ nhân, Đỗ đại tiểu thư phải giữ lại làm nhân chứng, sao có thể t·ra t·ấn?”

Tiếp đó, hắn đổi giọng, hô: “Người đâu, mang vào!”

Hình phòng mở ra, bên ngoài tiếng mắng chửi cùng tiếng khóc lóc vang lên.

Lao dịch kéo một nữ nhân không áo che thân, máu thịt be bét vào trong.

Đỗ Xuân định nhãn nhìn đến, kinh hãi tột cùng.

“Lưu Thương!”

“Súc sinh! Lũ súc sinh các ngươi! Thả nàng ra!”

“…”

Lưu Thương rõ ràng chịu vô cùng đau đớn, giọng nói khàn khàn, khóc không thành tiếng.

Máu không ngừng chảy, dần dần đọng lại trên nền.

Cát Ôn thương tiếc “chậc chậc” hai tiếng, nói: “Đỗ đại tiểu thư không cần khóc vì tiện tỳ này, không đáng. Nàng đã khai ra, ai đốt chứng cứ ta đã biết, chỉ thiếu một người chứng minh việc này do Đông Cung chỉ đạo.”

Nói xong, hắn hỏi Lưu Thương: “Nói đi, kẻ phóng hỏa Tiết Bạch, có phải là do Thái Tử phái tới không?”

Lưu Thương “lạc lạc” hai tiếng, khàn giọng nói: “Phải... phải...”

“Ngươi nói vô dụng, ngươi chỉ là tiện tỳ, ta cần tiểu thư ngươi nói.”

Cát Ôn cười, quay đầu lại, nhìn Đỗ Xuân hỏi: “Có đúng không?”

Đỗ Xuân không ngừng khóc lớn, lắc đầu nói: “Ta không biết!”

Cát Ôn bước lên, nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng, nói: “Tên trượng phu vô dụng kia của ngươi đã khai nhận rất nhiều tội danh rồi.”

Trong miệng hắn truyền đến một mùi h·ôi t·hối, khiến Đỗ Xuân gần như muốn nôn, khóc lóc nói: “Không.”

“Đỗ gia đều đã b·ị b·ắt vào ngục, đang bị t·ra t·ấn, chém đầu cả nhà là không thoát được.”

“Không.”

“Đáng thương, đại mỹ nhân lấy phải kẻ bất tài, hiện tại cũng chỉ có ngươi mới cứu được Đỗ gia.” Cát Ôn nói: “Ta hỏi lại, có phải là Thái Tử sai Tiết Bạch tiêu hủy chứng cứ không?”

“Xin ngươi... xin ngươi...”

“Ngươi còn muốn bảo vệ Thái Tử?”

Cát Ôn giả vờ ngạc nhiên.

“Gắng gượng sao? Vô ích.” Hắn bước đến bên Lưu Thương, giẫm lên đầu nàng, cười nói: “Trong mắt ta, Thái Tử còn không đáng sợ, ngươi còn dám đấu với ta? Chân này giẫm xuống, ngươi mới biết rằng sâu kiến chỉ là sâu kiến.”



“Không!”

Trong tiếng khóc của Đỗ Xuân, Cát Ôn đã nhấc chân, rồi đạp mạnh xuống.

Như giẫm c·hết một con sâu kiến...

~~

Những con kiến vốn đang ẩn mình trong hang để ngủ đông, nhưng bất ngờ bị người đào mất tổ. Chúng đành phải hoảng loạn bò quanh một vòng trên mảnh đất vừa bị lật lên, rồi lại chui vào trong đất.

Hoa tuyết vẫn đang rơi, dần dần phủ lên mảnh đất mới này một tầng tuyết đọng.

Dưới đất đang chôn một cái vạc lớn.

Trong vạc hoàn toàn tối đen.

Nước mắt của Thanh Lam đã làm ướt vạt áo của Tiết Bạch.

“Đừng khóc, ngươi sẽ tiêu hao quá nhiều dưỡng khí, hại c·hết chúng ta.”

“Chúng ta... sắp c·hết rồi...” Thanh Lam hoảng loạn, không ngừng nức nở, nói: “Ta không muốn c·hết...”

“Vậy cũng đừng khóc, đừng nói chuyện.” Tiết Bạch nghiêm giọng: “Tiết kiệm hơi thở.”

“Chúng ta đã...”

“Còn khóc?” Tiết Bạch hung dữ nói: “Ta g·iết ngươi, có thể tiết kiệm một nửa dưỡng khí, còn có thể đứng lên trên người của ngươi.”

Thanh Lam sợ đến mức nấc cụt một cái.

Ngay sau đó, nàng liền cảm thấy Tiết Bạch chạm vào vai mình, theo cổ đi lên, vuốt ve mặt của nàng.

“Đừng... ta thật sự rất sợ...”

Nàng muốn đẩy ra nhưng tay chân đều tê cứng.

Cho đến khi Tiết Bạch chạm vào búi tóc, rút ra trâm cài.

Tóc dài xõa xuống, Thanh Lam luống cuống, run giọng nói: “Ngươi… muốn làm gì?”

“Kéo ra dây thừng.”

Tiết Bạch ngữ khí gấp gáp, cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhét trâm gỗ vào khe hở giữa nắp gỗ và miệng vạc.

Một chiếc giày đang nhét vào trong khe.

Là lúc nãy hắn từ trên chân Thanh Lam tiện tay cởi ra, nhân lúc đất chưa đổ đầy liền nhét vào.

Dùng dây thừng buộc miệng vạc và nắp gỗ, dây dễ trượt ở chỗ đường cong, thêm vào lúc nãy hắn dùng lực đẩy lỏng dây, biết đâu có thể cạy nắp gỗ ra chút ít.

Làm một lúc, Thanh Lam bỗng nói: “Ngón út của ta có thể thò vào được...”

“Ngươi kéo dây.” Tiết Bạch nói.

Hắn bắt đầu dùng trâm cài cạo đất bên ngoài khe hở.

So với quan tài, vạc lớn cao hơn nhiều, nếu chôn cùng độ sâu, lớp đất trên vạc liền sẽ mỏng hơn.

Tiết Bạch rất mừng vì những người kia không có tận lực lật ngược vạc lại.

Hắn cạo đất quanh nắp gỗ vào trong vạc, hy vọng có thể làm nắp gỗ hơi lay động.

Cây trâm gỗ khó khăn di chuyển trong khe hở, vài hạt đất rơi trên mặt Tiết Bạch. So với lớp đất phía trên, vài hạt nho nhỏ này thật sự là hạt cát trong sa mạc.

Cạo hồi lâu, tay Tiết Bạch đau nhức, hắn bèn thử đẩy mạnh nắp gỗ.

Vài tiếng xào xạc vang lên, có càng nhiều bùn đất rơi xuống.

“Dường như có chút nới lỏng?” Thanh Lam mừng rỡ: “Ta chạm được dây rồi.”

Có chút hy vọng sống, cả hai đều phấn chấn, tìm tư thế thoải mái hơn, không để ý mà kề sát vào nhau.

“Khụ khụ khụ...”

Càng ngày càng nhiều bùn đất rơi vào mặt mũi Tiết Bạch.

“Che mặt lại đi.” Thanh Lam nói.

Trong bóng tối, nàng đẩy ra Tiết Bạch, tháo đai lưng đưa hắn, rồi xé váy buộc lên mặt.

Hồi lâu sau, Tiết Bạch gia tăng động tác, dùng trâm gỗ chèn vào giữa nắp và miệng vạc để xem có thể cạy nắp lên được không.



Cẩn thận dùng lực.

Nắp gỗ khẽ rung.

“Tiếp tục kéo ra dây thừng, ta đang cạy.”

“Được.”

Cuối cùng, bọn hắn tạo được một khe hở nhỏ trên nắp gỗ.

“Cạch.”

Bỗng nhiên vang lên một tiếng, trâm gỗ bất ngờ gãy mất.

“Ngươi tìm.” Tiết Bạch tiếp tục dùng nửa cây trâm cắm vào, thật khó khăn mà dùng ngón tay cầm chặt nó để cạy ra.

Thanh Lam vội tìm một nửa còn lại, tay lần khắp người Tiết Bạch, vui mừng nói: “Có cây gậy gỗ!”

“Đừng rút.” Tiết Bạch nổi nóng nói.

Thanh Lam nhẹ nhàng rút ra hai lần, liền sững sờ, đành hậm hực mà từ bỏ.

Lại mò mẫm một lúc, nàng khẽ nói: “Tìm thấy rồi.”

“Cạy không được, ta cạo tiếp.”

Hai người đành giơ tay lên, từng chút một cạo đất trong khe.

Bùn đất rơi đầy người bọn hắn, lại bị bọn hắn giũ xuống đáy vạc.

Tiến triển rất chậm, quá trình rất lâu.

Bọn hắn duy trì tư thế nửa ngồi, hai chân quấn vào nhau, nửa thân trên kề sát, tay chỉ có thể vòng ra sau lưng đối phương mới khó khăn chạm được vào khe hở phía trên.

Mỗi hơi thở đều trở nên dài đằng đẵng, toàn thân cũng đều đau nhức.

Rõ ràng là giữa mùa đông, trong vạc lại càng ngày càng nóng, mồ hôi của hai người hòa vào nhau, làm ướt hết cả đất phía dưới.

Dần dần, đất rơi dưới chân đã rất dày, bị bọn hắn dùng mông đè xuống, không gian trong vạc càng ngày càng nhỏ.

Vẫn không đẩy được nắp gỗ.

“Giũ đất.”

Không biết qua bao lâu, Tiết Bạch cảm thấy bùn đất đè nặng trên thân, thở phì phò nói.

Thanh Lam lại không phối hợp giũ đất, cả người ngã lên thân hắn, tựa hồ đã hôn mê b·ất t·ỉnh, thỉnh thoảng run rẩy một lần.

Tiết Bạch bắt đầu có chút hoa mắt, ngón tay cũng không còn lực, vừa sốt ruột, nửa cây trâm gỗ cũng rơi mất vào trong bóng tối.

Hắn cố gắng đập mạnh vào nắp gỗ.

Bùn đất rào rào rơi xuống, nhưng đã không còn giũ được nữa, thế là dần dần vùi lấp đôi chân đang quấn quýt nhau, vùi lấp luôn cả vòng eo của bọn hắn.

Khi đất rơi sắp lấp đến lồng ngực, Tiết Bạch cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị siết chặt, vô cùng khó chịu và bất lực, ý thức cũng dần mơ hồ.

Cảm giác nghẹt thở kéo đến, hắn rốt cuộc tuyệt vọng, muốn từ bỏ.

Đột nhiên, hắn giống như đang khôi phục lại ký ức, trong đầu thấy được một chút hình ảnh... Bình Khang phường xa hoa lộng lẫy, cổ bị người bóp nghẹt, hắn liều mạng giãy dụa, chỉ thấy một đôi mắt đầy nỗi sợ hãi.

Là sợ hãi.

Hung thủ đang sợ điều gì?

Sau đó liền ngất đi, hắn lại cố gắng hồi tưởng, đã chỉ có ký ức kiếp trước cùng nỗi s·ợ c·hết mãnh liệt.

Đột nhiên, ý chí cầu sinh khiến hắn dồn sức đẩy mạnh.

“Rào rào...”

Đất rơi như tuyết.

Có vật gì đó lạnh như băng rơi vào trên cổ hắn.

Hắn không khỏi run lên, liền đập mạnh nắp gỗ.

“Bành.”



Giống như trái tim đã yếu ớt bỗng nhiên đập mạnh.

“Bành!”

Cuối cùng sau tiếng vang lớn, ánh sáng le lói chiếu vào, tựa như một hạt gạo đang lấp lánh trong bóng tối sâu thẳm, vô cùng trân quý.

“Bành!”

Hạt sáng này bắt đầu lan ra, trở thành một dải hoàng hôn.

Tiết Bạch cảm thấy lục phủ ngũ tạng dần dần được buông lỏng, sợ tới mức không dám loạn động.

Hắn nghĩ đến hồi ức lúc ngạt thở, bỗng cảm thấy mê mang. Cũng không biết mình là thiếu niên thời Thiên Bảo đang làm một giấc mộng dài lúc sắp c·hết, hay là linh hồn kiếp trước chiếm cứ thân thể này?

Có phải là trang chu mộng điệp hay không?

Nhưng vô luận thế nào, cũng phải nỗ lực sống sót.

Tiết Bạch thở hổn hển, cánh mũi không ngừng phập phồng, từng giọt mồ hôi rơi xuống mái tóc đen đang xõa của Thanh Lam.

“Hô...... Hô......”

Thanh Lam cũng đang thở dốc, mở mắt ra, phảng phất như đã say rượu một hồi, rồi tỉnh dậy trong ánh hoàng hôn này.

~~

Hoàng hôn trải dài trên hành lang không nhiễm một hạt bụi.

Trước bậc thềm, Lý Tĩnh Trung phủi sạch tuyết trên áo bào đỏ, cởi giày lấm bùn, bước lên hành lang, đi đến một gian sương phòng ở hậu viện.

Trong phòng bày trí đơn giản nhưng tao nhã, thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng.

Một nam tử trung niên đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ ngắm tuyết.

Không đội khăn quấn, lộ ra nửa đầu tóc trắng, lưng có chút còng xuống.

Chỉ lộ bóng lưng, cùng với vẻ mệt mỏi vô tận.

“Điện hạ.” Lý Tĩnh Trung cúi thấp người, nhẹ giọng gọi.

Lý Hanh không đáp, chỉ tự mình lẩm bẩm: “Đông phi bá lao tây phi yến, hoàng cô chức nữ thì tương kiến.”

Hắn thở dài một tiếng, hơi thở tan trong hoàng hôn, thâm tình mà bất lực.

Lý Tĩnh Trung buồn bã: “Đã an trí cho bọn họ, lão nô tìm nơi yên tĩnh, sẽ không ai quấy rầy.”

“Chiếu cố tốt cho nàng, không thể thiếu áo cơm thường ngày.”

“Xin điện hạ yên tâm.” Lý Tĩnh Trung nói: “Quan trọng là, điện hạ phải chăm sóc tốt sức khỏe, đừng buồn mà tổn thương thân thể.”

“Sao không buồn chứ? Người là dao thớt, ta là thịt cá.”

Lý Tĩnh Trung cúi thấp hơn, nghiêm túc an ủi: “Điện hạ không phải cá trên thớt, mà là tiềm long a.”

“Hừ, tiềm long, ngay cả chút thể diện cuối cùng...”

Lý Hanh nói, bất chợt nghẹn ngào lại.

Nước mắt rơi trên khung cửa, một tay nắm lấy, bóp chặt hồng mộc, vì quá dùng sức mà đầu ngón tay tái nhợt.

“Ngay cả chút thể diện cuối cùng hắn cũng không cho ta, hai lần ép ta bỏ vợ, để người trong thiên hạ nhìn ta thế nào?!”

“Điện hạ.” Lý Tĩnh Trung khẽ nói: “Xin điện hạ hãy nhẫn nhịn... Dù sao, cũng không đến mức mất hết thể diện như Thọ Vương, lại càng không thê thảm như phế Thái tử và hai vị hoàng tử kia.”

Lý Hanh nhất thời im lặng.

Lý Tĩnh Trung hắng giọng, sắc mặt càng buồn, nhưng trong mắt lại mơ hồ lộ ra vẻ phấn chấn.

“Nay lũ gian thần mù quáng, nhầm tiềm long là xà, đả xà bất tử. Chờ ngày sau tiềm long bay lên, nhất định sẽ diệt lũ gian thần này!”

~~

Tuyết lại rơi trong đêm tối.

Tuyết phủ lên cành mai trong sân, rơi đầy Trường An thành, và cả vùng ngoại ô xa xôi.

Tại một nơi hoang vắng, bỗng nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ.

Một mảnh đất tuyết nhỏ bị đẩy lên.

Có một bàn tay từ trong thò ra, sau đó, có người khó nhọc mà bò ra khỏi mặt đất.

Giống như một con hèn mọn sâu kiến.

------

*La Kiềm Cát Võng: Lý Lâm Phủ muốn trừ khử những người không theo mình, nên trọng dụng các quan lại tàn bạo là La Hi Thích và Cát Ôn. Hai người này đều làm theo ý muốn của Lâm Phủ mà tạo ra các vụ án oan, không ai có thể trốn thoát, thời đó mọi người gọi họ là 'La Kiềm Cát Võng'. Về sau, 'La Kiềm Cát Võng' được dùng để chỉ sự tàn bạo và vu cáo.