Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 49: Chứng thực




Chương 49: Chứng thực

Trường An huyện, Tuyên Nghĩa phường.

Dương Chiêu tiểu trạch viện.

Đại môn xập xệ đang mở toang, bên trong người ra kẻ vào, tràn ngập không khí vui mừng như được mùa thu hoạch.

Trong sân chất đầy vải vóc, lương thực và các vật dụng khác được chuyển từ khố phòng trong biệt trạch của Dương Thận Căng, một tiên sinh kế toán đang bận kiểm kê.

Vài tên Hữu Kiêu vệ sớm đã cởi giáp, đang ngồi bên giếng uống rượu, ăn thịt, nhậu nhẹt thỏa thuê, tiện thể giá·m s·át tiên sinh kế toán kia.

Có người bước đến gõ cửa, dù đại môn vốn đã mở sẵn.

Một người trong bọn Hữu Kiêu vệ nhận ra Tiết Bạch, liền đứng dậy chào hỏi: “Tiết lang quân mời vào, Dương tham quân đang ở bên trong.”

“Đa tạ.”

Tiết Bạch khẽ gật đầu, rồi bước về phía đại sảnh.

Bọn Hữu Kiêu vệ lại ngồi xuống, bắt đầu bàn tán.

“Hắn là ai thế?”

“Ngươi phải nhớ kỹ hắn, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã lợi hại hơn cả Lưỡi Gà. Ủa, Điền Đại, Điền Nhị, đứng ngoài làm gì? Mau vào đây uống chén rượu nào, bây giờ các ngươi không giống như trước nữa rồi!”



Trong đại sảnh thì lại đang kiểm kê những vật phẩm quý giá, có một thiếu niên đang ngồi trên chiếc bàn lớn, nhìn chăm chăm vào, thấy Tiết Bạch bước đến liền la lối om sòm.

“Ngươi là ai? Đừng tùy tiện vào đây, biết không?”

“Xin hỏi ở trước mặt có phải là Dương gia Đại lang không?” Tiết Bạch nghe Dương Chiêu từng nói trưởng tử của hắn là Dương Huyên, năm nay mười bảy tuổi, chắc hẳn là vị này, “Ta cùng Quốc cữu là đồng liêu, có việc cần tìm hắn.”

“Quốc cữu là ai?”

Có lẽ do bây giờ trong thành Trường An vẫn chưa có nhiều người xem Dương Chiêu là Quốc cữu, nên Dương Huyên khá bối rối.

Hắn trông rất giống cha mình, cao lớn, đường hoàng, nhưng khi mở miệng lại giống như kẻ ngốc.

“Đại lang thật khiêm tốn, là thân thích của quý phi mà không hề khoe khoang.”

Dương Huyên há to miệng, cuối cùng cũng hiểu ra, liền quay đầu về phía hậu viện cao giọng hô to.

“Nương! Quý phi đã nhận phụ thân làm Quốc cữu, nhà chúng ta sắp giàu rồi!”

Chẳng bao lâu sau, có một tỳ nữ vội vã chạy tới, la lên: “Đại lang đừng kêu nữa, không sợ đánh thức A Lang sao?”

Nói rồi, nàng dẫn Tiết Bạch ra hậu viện.

“A Lang đang ngủ, tuấn lang quân đợi một chút, để phu nhân đi gọi ngài ấy dậy.”

“Không cần đánh thức Quốc cữu, ta đợi được mà.”

Tiết Bạch dám chắc Dương Chiêu không thể ngủ lâu, vì trong đại sảnh có một tiên sinh kế toán đang chuẩn bị ghi chép danh sách lễ vật rồi.

Việc này rất quan trọng, tặng ai, tặng bao nhiêu đều phải tính toán kỹ lưỡng, Dương Chiêu chỉ có thể tự mình lo liệu, đủ thấy hắn có năng lực mà người khác không thể thay thế.

Đột nhiên, phía trước có bóng người lướt qua.

Tiết Bạch quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy một người đàn ông vừa vội buộc lại đai lưng vừa chạy từ tây sương về phía cửa sau, vòng qua chính phòng rồi biến mất.

Sau đó, Bùi Nhu, chính thê xuất thân từ danh kỹ của Dương Chiêu, nhanh chóng bước ra từ tây sương phòng, trên mặt vẫn còn ửng hồng, niềm nở mời Tiết Bạch vào trong ngồi tạm.

“Tiểu lang tử đừng hiểu lầm, vừa rồi đó là huynh đệ của th·iếp thân đến đàm luận một chút về gia sự.”

“Nguyên lai hắn là Bùi gia lang quân, ta thật thất lễ, cứ tưởng là Dương phủ hạ nhân bẩm báo sự vụ, vội vã đi làm việc.”

Tiết Bạch qua loa đáp lời, rất khéo léo tạo cho Bùi Nhu một bậc thang, rồi liếc mắt quan sát một vòng tây sương phòng.

Trên trác án bày những quyển thư tịch mới tinh, là cửu bộ chính kinh cần thiết cho kỳ thi Minh kinh, trong nghiên vết mực đã khô nứt đến mức không còn hình dáng, có một trang giấy trải ở bên, viết đầy chữ “Huyên” xiêu vẹo. Mọi thứ đều phủ đầy bụi, ngoại trừ vài bình rượu.

Đây là phòng của Dương Huyên.

Bên kia bình phong, chăn nệm trên giường rất lộn xộn, dưới đất rơi một mảnh vải đỏ… không đúng, là một cái yếm.



Bùi Nhu liền vội bước tới nhặt lên cái yếm, cười nói: “Đây là của Đại lang, từ bé, nó đã thích mặc mấy thứ này.”

“Vâng, ấm mà.”

“Tiểu lang tử cũng mặc sao?” Bùi Nhu nửa đùa nửa thật, chìa tay ra đẩy Tiết Bạch, “Ngồi lên giường đi? Ấm lắm đó.”

Tiết Bạch ngáp một cái rõ to, ngồi xuống trên ghế, nói: “Đại phu nhân chớ trách, tối qua ta cùng Quốc cữu phá án suốt đêm, thật sự quá mệt.”

“Ta thấy tinh thần của ngươi còn tốt hơn kẻ vô tâm kia nhiều, tuổi trẻ có khác, thân thể khỏe hơn, khí huyết cũng vượng hơn… Hử? Tiểu lang tử?”

Bùi Nhu đang làm dáng điệu nửa chừng, nhưng lại thấy Tiết Bạch đã nhắm mắt th·iếp đi.

Ánh nắng ấm áp của mùa đông xuyên qua ô cửa sổ giấy chiếu lên khuôn mặt thiếu niên, nàng nhìn mà không khỏi muốn hôn hắn một cái. Tiếc rằng, đôi môi đỏ thắm vừa gần chạm vào, Tiết Bạch đã nguây nguẩy đầu rồi gục xuống.

~~

Tiết Bạch lúc đầu chỉ giả vờ ngủ, nhưng sau đó lại ngủ thật. Không biết bao lâu, bị Dương Chiêu đánh thức.

“Để Quốc cữu chê cười.”

Dương Chiêu sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt trống rỗng, ngay cả nụ cười cũng ngờ nghệch, nói: “Không sao, ngươi với ta không cần khách sáo, sáng nay ta đã lén giúp ngươi nói tốt vài câu, lúc thẩm vấn hai tên Hữu Kiêu vệ, ngươi có nhận ra không?”

“Ta nợ Quốc cữu quá nhiều rồi.”

Tiết Bạch đã bắt đầu cảm thấy mình không gánh nổi cái giá phải trả cho mối quan hệ với Dương Chiêu.

Chung quy vẫn phải để người khác gánh giúp một phần.

“Hôm nay ta đến, chính là có một phen phát tài muốn biếu cho Quốc cữu.”

“Ồ?” Dương Chiêu lập tức phấn chấn hơn nhiều, “Mau nói đi.”

“Cát Ôn đã cấu kết với Đông Cung...”

Dương Chiêu ngáp một cái, khoát tay nói: “Chuyện đó còn cần ngươi nói sao? Nhưng tra loại hàng như Lưỡi Gà, cần gì phải điều động Thập Lục vệ? Không đến lượt của chúng ta đâu.”

Sáng nay ở Hữu tướng phủ, Vương Hồng đã đuổi hết người ra ngoài để nói chuyện riêng với Lý Lâm Phủ, Dương Chiêu chỉ thấy Cát Ôn bị La Hi Thích áp giải đi, nhưng hắn không biết nội tình.

Tiết Bạch liền hạ giọng nói: “Vương lang trung đã bẩm báo với Hữu tướng, nói rằng Đông cung tử sĩ ẩn náu trong biệt trạch của Cát Ôn.”

“Làm sao ngươi biết?”

“Ta tra ra đồng thời cũng nói cho Vương lang trung.” Tiết Bạch hỏi: “Hữu tướng không phái Quốc cữu đi lục soát à?”

Dương Chiêu nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện này giao cho Vương Hồng sao?”

“Đúng thế, vậy Quốc cữu còn có thể đi không?”

“Phải đi.” Dương Chiêu đảo mắt liên tục, bỗng chốc nghĩ ra kế hay, nói: “Vương Hồng làm việc cũng cần người, đợi ta lấy lòng hắn, lại có thể tiếp tục vì Hữu tướng tận trung.”

“Quốc cữu diệu kế.”

Dương Chiêu bước ra sân, lấy một nắm tuyết xoa lên khuôn mặt, nhằm xua tan vẻ mệt mỏi, lấy lại tinh thần quyết tâm hết mình vì công việc.

Hắn chạy vào trong sảnh, trông thấy các tiên sinh kế toán đang kiểm tra danh sách lễ vật, liền cao giọng hô to.

“Sửa lại, tăng gấp đôi lễ vật cho Vương lang trung. Trừ Hữu tướng và Quắc Quốc phu nhân, những người khác đều giảm bớt một chút, lập tức đóng gói, ta muốn mang đi ngay, nhanh lên.”

~~

Mang theo hai đại rương đựng vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo đến Vương trạch, Vương Hồng lập tức thu lễ, rồi sai quản gia dẫn Tiết Bạch và Dương Chiêu đến tiền sảnh ngồi chờ.

Dương Chiêu hớn hở ra mặt, nói: “Ngươi xem, những lời đáng giá ngàn vàng mà ta nói với ngươi, chẳng sai tí nào, đúng không?”

“Quốc cữu nói đúng.”

“Vậy ta lại tặng ngươi một câu vạn kim chi ngôn.” Dương Chiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Gốc rễ của thượng tiến là gì? Chính là chiếm được sự yêu mến của Thánh Nhân. Bản lĩnh lớn nhất của Hữu tướng và Vương lang trung là gì? Chính là vơ vét của cải cho Thánh Nhân, đây mới là làm việc thực sự, còn ngươi suốt đêm chạy tới chạy lui, chỉ làm những chuyện hão huyền, có ích gì?”

Vơ vét, vơ vét, vơ vét.

Hiểu được đạo lý này mới hiểu được quan trường ở Đại Đường.

Lý Lâm Phủ và Vương Hồng nhờ cung phụng Thánh Nhân mà được hãnh tiến, năng lực và danh tiếng không đủ để phục chúng, nên suốt ngày sống trong nỗi bất an, thế là bọn họ trắng trợn loại trừ những quan lại thanh liêm có tài, khiến cả nước chỉ còn chăm chăm phục vụ một người.

Nói ra thì ai cũng hiểu, nhưng không trải nghiệm sâu sắc thì dễ quên.



Tỉ như Cát Ôn, nếu không bị Lý Lâm Phủ khích cùng Tiết Bạch tranh công, đi tra án, đi làm chuyện hão huyền, thì làm sao có kết cục như vậy? Không bằng Dương Chiêu thông thấu và kiên định hơn.

Sau này Tiết Bạch còn tiếp tục thế này, Dương Chiêu sẽ tuyệt giao với hắn.

Nói chuyện một hồi, Vương Hồng mới đích thân đến gặp.

“Dương tham quân tặng lễ quá hậu hĩnh rồi.”

“Tết nhất đến gần, chút lòng thành thôi, thật chẳng đáng gì. Để Vương lang trung chê cười.”

Vương Hồng ngồi xuống ở chỗ chủ vị, giọng điệu bỗng trở nên lạnh nhạt, nói: “Nghe nói Hữu Kiêu vệ đã lấy vài món đồ trong Dương gia biệt trạch, có thật không?”

Dương Chiêu giật mình, lập tức bối rối, không dám trả lời.

Hắn không rõ, chẳng lẽ Vương Hồng muốn hắn trả lại tài vật cho Dương Thận Căng? Thu lễ xong lại bảo thế, lột da người khác đã quen, tính lột đến trên đầu tộc huynh của quý phi sao?

“Chuyện này...”

“Biểu thúc đã hỏi ta, ta phải thay hắn hỏi một chút. Nếu Hữu Kiêu vệ thật sự có người tay chân không sạch sẽ, trả lại vài món đồ cho hắn là được.”

“Vâng, vâng.”

Dương Chiêu nghe vậy, lòng hơi băn khoăn, không dám chắc ý của Vương Hồng là gì.

Hắn do dự một hồi, rồi hỏi: “Ta nghe nói Đông cung tử sĩ ẩn náu trong biệt trạch của Cát Ôn, Hữu tướng giao cho Vương lang trung tra xét, không biết có cần người không?”

Vương Hồng cười cười, nhìn sang Tiết Bạch.

Tiết Bạch liền vội hành lễ.

Tuy hắn không nói một lời, nhưng thực ra đã dâng cho Vương Hồng một phần đại lễ.

—— Ta không nghi ngờ Vương gia, chỉ nghi ngờ Cát Ôn, phải hảo hảo tra Cát Ôn kỹ một chút.

“Cũng tốt.” Vương Hồng nói: “Ta sẽ phái một người đi cùng Dương tham quân.”

Dương Chiêu mừng rỡ, lập tức hiểu ý của Vương Hồng.

Tùy tiện lấy vài món đồ không đáng giá trả lại cho Dương Thận Căng, rồi tuyên dương lòng biết ơn của Vương Hồng. Đến lúc Dương Thận Căng có bất mãn đi nữa, thì cũng chẳng liên quan gì đến Vương Hồng, xem như là cho thể diện mà lại không cần.

Sau đó Dương Chiêu liền dẫn Tiết Bạch đến Hữu Kiêu vệ Nha môn điều người, ngồi chờ Vương Hồng phân phó.

~~

“Bùi Miện đến chưa?”

“Đã ở thư phòng chờ A Lang.”

Vương Hồng từ tiền sảnh quay lại thư phòng.

Trong thư phòng, một nam tử mặc quan bào màu xanh thẫm lập tức đứng dậy, cung cung kính kính cúi chào Vương Hồng, rồi hô: “Vương công.”

“Chương Phủ không cần đa lễ, ngồi đi.”

Vương Hồng ngồi xuống ghế chủ vị trước, đưa mắt nhìn đến, liền thấy Bùi Miện chờ thêm một chút, rồi mới ngồi xuống, không khỏi hết sức hài lòng.

Bùi Miện, tự Chương Phủ, năm nay bốn mươi ba tuổi, so với Vương Hồng còn lớn tuổi hơn.

Hắn xuất thân từ Hà Đông Bùi thị, đời đời làm quan, nhờ môn ấm mà vào triều liền nhận chức Vị Nam huyện úy, vừa bước chân vào quan trường liền có thể làm quan ở kinh thành, thân thế cao hơn không ít nếu so với một người chỉ là con vợ lẽ trong gia đình quyền quý như Vương Hồng.

Đợi đến khi Vương Hồng chủ quản hòa địch, đảm nhiệm Kinh kỳ Quan nội Thải phóng Truất trắc sử, thì hắn vẫn chỉ là phán quan dưới trướng của Vương Hồng.

Nhưng Bùi Miện xử sự quyết đoán, tính cách trung thành cần mẫn, đáng quý hơn là, hắn chưa bao giờ lấy thân thế cao môn đích tử khinh thường Vương Hồng, luôn giữ thái độ khiêm tốn, kính cẩn trước mặt Vương Hồng.

Thậm chí hắn còn từng dũng cảm đứng ra đỡ một đao cho Vương Hồng khi Vương Hồng bị á·m s·át...

“Đông cung tử sĩ trốn trong biệt trạch của huynh đệ ta.” Vương Hồng hỏi thẳng: “Đêm qua ngươi đi ra, có biết chuyện gì không?”

Hai người vì vơ vét của cải, từng làm nhiều chuyện bẩn thỉu, tội lỗi lớn hơn nhiều, nên Bùi Miện nghe vậy cũng không phản ứng quá lớn, từ tốn trả lời.

“Vương công cũng biết, nhà ta rất gần biệt trạch của nhị huynh. Đêm qua, chưa đến giờ Tý, nhị huynh sai người đến, nói rằng trong biệt trạch có một lão quản sự q·ua đ·ời, đêm khuya phải lo tang sự, tránh để ban ngày ảnh hưởng đến chủ gia, khổ nỗi không người chủ trì. Ta không dám chậm trễ, liền đi ngay. Quả thực ta có để ý thấy đám gia nô trong biệt trạch, ai nấy đều cường tráng, khí sắc hung hãn. Nhưng lúc đó ta lại không nghĩ theo hướng kia.”



“Người đâu rồi?”

“Sau khi làm xong pháp sự trong đêm, cả đoàn đi đến Diên Bình môn, đợi trời sáng sẽ đưa ra ngoài thành an táng, lúc đó ta liền rời đi.”

Diên Bình môn nằm ở phía tây nam Trường An, còn Nam nha Thập Lục vệ thì lục soát suốt đêm ở góc đông bắc, lúc này truy xét cũng đã muộn rồi.

Vương Hồng lại không mấy quan tâm đến chuyện này, nói: “Không phải là huynh đệ ta cấu kết với Đông Cung, mà là bị Cát Ôn lợi dụng, đêm qua biệt trạch của Cát Ôn có n·gười c·hết... ngươi biết phải làm sao chứ?”

Bùi Miện đứng dậy, hành lễ nói: “Vương công cứ yên tâm, ta làm việc cho ngài, chưa từng xảy ra sai sót.”

Vương Hồng gật đầu, rồi đột nhiên chuyển đề tài.

“Thánh Nhân càng ngày càng sủng ái quý phi, chuyện này cũng cho Dương Chiêu hưởng một chút lợi, để hắn dẫn Hữu Kiêu vệ cùng ngươi đi điều tra.”

“Tuân lệnh.”

“Hữu tướng mới nuôi một con chó, tên là Tiết Bạch, ngươi hãy chứng thực tội danh của Cát Ôn, để hắn và La Hi Thích ngửi thử.”

Vương Hồng không hề nhận ra, có một khoảnh khắc Bùi Miện thoáng sững sờ.

~~

Tuyên Dương phường, Cát Ôn biệt trạch.

Dương Chiêu và Tiết Bạch đang đứng trước đại môn bị phong tỏa, chờ chán đến mức ngáp dài ngáp ngắn liên tục, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng hô.

“Đến rồi.”

Tiết Bạch quay đầu nhìn lại, liền thấy La Hi Thích cùng một người sóng vai bước đến, bỗng sững sờ một chút.

“Ngươi không nhận ra người đó sao?”

“Không nhận ra.”

Tiết Bạch lắc đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến tờ văn thư mà mình đã xé đi một mẩu.

Dương Chiêu khẽ nói: “Đó là Bùi Miện, cánh tay đắc lực của Vương lang trung, đừng chọc vào hắn.”

Tiết Bạch tán dương: “Đã là người Vương lang trung coi trọng, chắc chắn có thể tìm ra chứng cứ Cát Ôn cấu kết với Đông Cung.”



Bên kia, ánh mắt Bùi Miện đảo qua, thuận miệng nói: “Người đó là Tiết Bạch phải không? Ta từng nghe về hắn, hóa ra trẻ thế này.”

La Hi Thích nói: “Ngươi đừng nhìn hắn trẻ tuổi. Đêm qua truy tra tử sĩ, mọi manh mối đều do hắn tìm ra, chỉ tiếc là chậm một bước.”

Bùi Miện thần sắc điềm tĩnh, chỉ thờ ơ đánh giá một câu.

“Vậy thật không tệ, sau này chắc chắn sẽ thành tài a.”

~~

Một đám chó săn này vừa tiến vào biệt trạch của Cát Ôn, lập tức gây ra cảnh gà bay chó chạy.

Tiết Bạch vẫn luôn đi theo Dương Chiêu.

Hắn suốt đêm không ngủ, dần dần cảm thấy mí mắt nặng trĩu.

Bất chợt, La Hi Thích từ hậu viện bước nhanh ra ngoài, không chào Dương Chiêu, cũng không quan tâm đến tài vật, nhanh chóng rời đi ngay.

Tiết Bạch thoáng nhìn qua, liền biết La Hi Thích đã tìm được chứng cứ.

Hắn dám chắc chứng cứ này là do Bùi Miện cung cấp, nhất định có thể khiến Lý Lâm Phủ hài lòng.

Nhưng, như vậy, liệu có thể lật đổ Thái tử được không? Tiết Bạch bỗng dưng hoài nghi...

“Ngươi nghĩ gì thế?” Dương Chiêu đặt viên lục tùng thạch xuống, tặc lưỡi khen ngợi: “Cát Ôn những năm qua thu không ít đồ tốt nhỉ.”

Tiết Bạch khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

“Ngươi muốn gì? Cứ nói thẳng!”

Ánh mắt Tiết Bạch hướng về tây sương, nơi bọn nô tỳ đang bị giam giữ, vài bóng dáng trong bộ váy lụa màu sắc sặc sỡ đang quỳ trên hành lang, trông rất đáng thương.

Dương Chiêu nhìn theo ánh mắt của hắn, không khỏi bật cười ha hả.

-----------

*hãnh tiến: có được địa vị cao nhờ may mắn, thủ đoạn, mánh khóe, chứ không phải bằng tài năng và thực lực của mình.

*lục tùng thạch: 绿松石.