Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 25: Trèo lên cành cao




Chương 25: Trèo lên cành cao

Sáng sớm, Đỗ Ngũ Lang liền đẩy cửa vào phòng Tiết Bạch.

“Dương Chiêu đến rồi.”

“Hử?”

Đỗ Ngũ Lang thở dài: “Nghĩ đến việc Hữu tướng phủ phái hắn đến, ta lại thấy lo lắng, không biết bao giờ mới thoát khỏi lũ gian nịnh này.”

“Đừng vội.”

Tiết Bạch mỉm cười.

Khi hai người đến tiền sảnh, từ xa đã thấy Toàn Thụy đang tiếp đãi, Dương Chiêu thì đang cầm một danh sách lễ vật xem rất chăm chú.

“Đệ đệ ta đến rồi.” Dương Chiêu lập tức gọi Toàn Thụy lại, chỉ vào danh sách lễ vật nói: “Cái này... Ta tặng cho Tiết đệ, giúp ta gạch tên khỏi danh sách, rồi làm lại danh sách mới được không?”

Toàn Thụy nói: “Không cần phiền phức như vậy, Đỗ trạch sẽ tặng thêm một lễ vật giá trị tương đương cho Tiết Lang, danh sách cũng không cần đổi, Dương tham quân thấy thế nào?”

“Thật sự tặng sao?”

Toàn Thụy vội nói: “Đương nhiên là thật.”

“Tốt!” Dương Chiêu cười lớn, lại nhờ vả: “Còn phiền quản sự giúp một việc.”

“Dương tham quân cứ nói.”

“Phái người giúp ta chuyển lễ vật đến Quắc Quốc phu nhân phủ ở Tuyên Dương phường.”

Nghe thấy câu này, trong lòng Tiết Bạch thoáng nghi ngờ, chốc lát đã hiểu ra, không để lộ cảm xúc gì mà tiếp tục đi vào trong.

Hôm qua vừa điều tra ra Quắc Quốc phu nhân, hôm nay Dương Chiêu liền muốn dẫn mình đi dự tiệc, hắn không nghĩ đây là trùng hợp.

“Nhất định sẽ làm tốt.”

Toàn Thụy chắp tay hành lễ, rồi quay người đi ra ngoài.

Từ góc độ vừa bước vào cửa có thể thấy hắn đã trợn tròn mắt một cái.

Tiết Bạch đi đến, lập tức cười nói: “Quốc cữu thật hào phóng, mỗi lần nhận được lễ vật, đều lập tức tặng đi.”

“Đệ không hiểu đâu.” Dương Chiêu đắc ý nói: “Chịu bỏ tiền ra kết giao quý nhân, sau này thăng tiến, há còn thiếu chút tiền tài này?”

“Hảo khí phách!”

Tiết Bạch chỉ thuận miệng khen ba chữ, nhưng vẫn đủ khiến Dương Chiêu vui vẻ.

“Ha ha, Tiết đệ hiểu ta, ta vừa đến Trường An, không có sở trường gì, chỉ có thể dựa vào một thân khí phách này kết giao quyền quý.”

Dương Chiêu cười lớn một hồi, mới chuyển đề tài, hỏi: “Đúng rồi, đệ chuẩn bị thơ từ chưa?”

“Đã chuẩn bị một bài.” Tiết Bạch cố ý nói: “Nhưng hiện tại là lúc quan trọng để Hữu tướng đối phó với Đông cung, nếu Hữu tướng cần Quốc cữu giúp đỡ, Quốc cữu lại đi uống rượu, chỉ sợ không hay.”

Dương Chiêu xua tay: “Không nhanh vậy đâu, ước chừng La Kiềm Cát Võng hiện tại chẳng thẩm ra gì.”

“Hử? Không thẩm ra được?”

“Quân nhân Lũng Hữu cũng không yếu đuối như Liễu Tích.”

Tiết Bạch nói: “Lúc đó còn có một người chạy thoát, Hữu tướng không gọi Quốc cữu đi truy bắt sao?”

“Loại vong mệnh chi đồ kia, ta làm sao bắt được?” Dương Chiêu nói: “Lạc đề rồi, ta vừa nói gì nhỉ, à, hôm nay không phải dẫn đệ đi gặp Hứa Hợp Tử, mà là đi dự tiệc do Quắc Quốc phu nhân chiêu đãi, dẫn đệ đi mở rộng tầm mắt.”

“Quắc Quốc phu nhân?”

Dương Chiêu đắc ý cười lớn, nói: “Thơ từ đệ chuẩn bị vừa khéo có thể tặng cho Quắc Quốc phu nhân.”

Hắn không bận tâm thơ chuẩn bị cho ca kỹ Hứa Hợp Tử có hợp với Quắc Quốc phu nhân không, nói xong đã giơ tay mời: “Đi thôi.”

“Ân.”

Đỗ Ngũ Lang hỏi: “Ta cũng đi sao?”

Dương Chiêu khó chịu nói: “Muốn đi thì đi, lắm lời làm gì.”

Đỗ Ngũ Lang mới nói một câu đã bị mắng, trong lòng không muốn đi, nhưng lại lo cho Tiết Bạch, do dự không quyết.

Tiết Bạch nhẹ nhàng đẩy hắn, khẽ nói: “Kết giao với Quắc Quốc phu nhân, có lợi cho Đỗ gia.”

“Nhưng ta nghe nói, Quắc Quốc phu nhân ưa thích mỹ thiếu niên, đi rồi không về được…”

Nghe vậy, Dương Chiêu “Xùy” cười ra tiếng, trên dưới đánh giá Đỗ Ngũ Lang, nói: “Đi đi, đi chơi đùa một chút cũng được.”

~~



Sau khi Dương Quý Phi được sủng ái, đã thỉnh cầu Thánh Nhân đón ba vị tỷ tỷ vào Trường An. Thánh nhân thấy các nàng, liền xưng hô là di tử, lần lượt phong bọn họ làm Quắc Quốc phu nhân, Hàn Quốc phu nhân, Tần Quốc phu nhân. Ban cho phủ đệ, hàng năm thưởng tiền phấn son lên đến ngàn quan vạn quan.

Bởi vậy, ba vị phu nhân rất được sủng ái, tự do xuất nhập cung đình, quyền thế ngút trời.

Cả ba đều ở Tuyên Dương phường, phàm có quan viên nhờ bọn họ giúp đỡ, hầu như không có việc gì không thành, vì vậy bốn phương hối lộ, ngày đêm không dứt.

Khi đến phường môn, từ xa đã nghe thấy tiếng của trẻ con đang đuổi nhau, hát bài đồng dao cũng khác hẳn nơi khác.

“Sinh nam vật hỉ nữ vật bi, sinh nữ dã khả trang môn mi.”

“Nhìn xem, ngay cả trẻ con cũng biết khen ba vị phu nhân.” Dương Chiêu nghe thấy cười ha hả, liền lấy một nắm tiền đồng rải ra.

Đám trẻ con hò reo nhặt tiền, cùng nhau hát to hơn.

“Sinh nam vật hỉ nữ vật bi, sinh nữ dã khả trang môn mi…”

Tiến vào Quắc Quốc phu nhân phủ, vừa bước đến tiền viện liền thấy thùy hoa môn được chạm trổ tinh tế, hành lang uốn lượn như dải lụa, mái hiên cao v·út như chim chóc ngẩng đầu mổ vật, một khung cảnh vô cùng xa hoa lộng lẫy. Đi vào trong nữa, chính là đình thụ sinh hoa, rực rỡ muôn màu.

Cuối cùng dừng chân ở đại sảnh, trước mắt là rèm lụa treo cao, nguy nga lộng lẫy, tỏ ra một bầu không khí ấm áp vui vẻ, tỳ nữ chỉ mặc lụa mỏng đi đi lại lại như từng con hồ điệp bay lượn trong vườn hoa, khách đến dự tiệc, ai nấy cũng y phục hoa lệ, dung mạo tươi sáng.

Ba người Dương Chiêu vừa vào sảnh, mọi người nhao nhao quay đầu lại nhìn, đối với tướng mạo anh tuấn của Tiết Bạch bọn họ nhìn mãi cũng quen, ngược lại dáng vẻ mặt ủ mày chau của Đỗ Ngũ Lang khiến nhiều người để ý.

“Ồ, đôi mắt nhỏ sao lại uể oải như thế.”

Không biết ai nói một câu, làm cho một vị mỹ phụ ngồi trên ghế dài “phốc phốc” cười thành tiếng.

Nàng che miệng, cười nói với Tiết Bạch: “Ai, tiểu lang tử sao lại mang theo tùy tùng vào đây?”

“Ta không phải tùy tùng.” Đỗ Ngũ Lang lẩm bẩm.

Dương Chiêu thì cười ha hả, dẫn bọn họ tiến lên chào hỏi.

“Tham kiến Quắc Quốc phu nhân, mang theo chút lễ vật, mời phu nhân xem qua.”

“Đường huynh hà tất đa lễ?”

Quắc Quốc phu nhân Dương Ngọc Dao trông chỉ hơn hai mươi, mái tóc chải theo kiểu Đọa Mã Kế, màu đen tuyền, làm nổi bật lên làn da trắng ngần ở cổ, đôi mắt phượng như có gợn sóng, môi đỏ như anh đào, luôn mang theo một chút trêu đùa chi ý.

Nhìn kỹ lại, mới thấy nàng để mặt mộc, không thi phấn, da dẻ tự nhiên mịn màng, sắc mặt trắng hồng, tươi đẹp như hoa đào.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, bộ ngực nửa hở, dáng người nằm nghiêng, đôi chân dài trắng nõn như ẩn như hiện, làm tôn lên vẻ đẹp tinh tế của người phụ nữ thời Đại Đường, đúng là “Quần tha lục phúc tương giang thủy, tấn tủng vu sơn nhất đoạn vân. Hung tiền thụy tuyết đăng tà chiếu, nhãn để đào hoa tửu bán huân.”

Nếu cùng Dương Chiêu chi thê là Bùi Nhu so sánh, Bùi Nhu dùng sắc hầu người, phô trương nhan sắc là vì lấy lòng nam nhân, lộ ra phong trần; Dương Ngọc Dao thì khác, nàng tự biết mình rất đẹp, nên lười biếng mà dựa vào ghế, như chờ đợi nam nhân đến lấy lòng mình, đây gọi là phong tình.

Tiết Bạch trực giác, cho dù đối mặt với đương kim Thánh Nhân nàng cũng sẽ không sợ hãi, bởi nàng vốn dĩ đã có sự tự tin kiêu sa nhờ vào sắc đẹp của mình.

Cảm nhận được ánh mắt của Tiết Bạch, Dương Ngọc Dao ngẩng đầu nhìn về phía hắn, dường như ngạc nhiên trước sự can đảm này, ánh mắt nàng liền lấp lánh, tỏ ra khá hứng thú với hắn.

Dương Chiêu vội vàng dẫn kiến, nói: “Đây là Tiết Bạch, trước đây mấy ngày hắn ngất xỉu trong tuyết, mất hết ký ức, bây giờ lại có kẻ tò mò nói, như là từ chỗ Quắc Quốc phu nhân ra?”

Vô cùng thẳng thắn mà kể lại.

Dương Ngọc Dao nghe xong không giận, ngược lại còn che miệng cười, nhìn Tiết Bạch vài lần, nói: “Nói vậy, trước đó ta gặp một nhóm mỹ thiếu niên, mời họ đến dự tiệc vài ngày, tiểu lang tử có lẽ là một trong số đó sao?”

Nói rồi, nàng hướng về Tiết Bạch vẫy vẫy tay, cười hỏi: “Chúng ta đã cùng ngủ chưa?”

Đỗ Ngũ Lang liền kinh ngạc không khép miệng được.

Tiết Bạch thì lại lắc đầu, đáp: “Thật sự mất hết ký ức, không nhớ nổi.”

Dương Ngọc Dao nhấp một ngụm rượu, như đùa nói: “Chờ nối lại tiền duyên, ngươi sẽ nhớ ra.”

Dương Chiêu chợt chen vào nói: “Tiết Bạch hiện là người Hữu tướng coi trọng, nhưng không biết là kỳ lân tử của nhà nào?”

“Ta làm sao nhớ được những điều này?” Dương Ngọc Dao không vui, trách mắng: “Mời ngươi đến dự tiệc, ngươi lại tra khảo ta. Đúng, đúng, trong thành Trường An hễ nhà ai mất mỹ thiếu niên, đều là bị ta b·ắt c·óc, được chưa?”

Dương Chiêu cười làm lành nói: “Ta không có ý đó, hôm nay dẫn Tiết Bạch đến, là có thơ tặng cho phu nhân.”

Nghe đến thơ, Dương Ngọc Dao lập tức hứng thú, cầm chén rượu chỉ tay nói: “Tốt lắm, Thôi phò mã cũng đang muốn vì bữa tiệc hôm nay làm thơ đây.”

Dương Chiêu nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy một mỹ nam đang cầm bút lông suy nghĩ trước giấy tuyên, chính là phò mã của Tấn quốc công chúa, Thôi Huệ Đồng.

Thôi Huệ Đồng viết rất chăm chú, không để ý đến mọi người trò chuyện xung quanh, nhíu mày suy nghĩ rồi hạ bút đề mấy chữ, cuối cùng gác bút, vui vẻ nói: “Thơ xong! Thơ xong rồi!”

Hắn rất hài lòng với bài thơ của mình, cầm tờ giấy tuyên cao giọng ngâm.

“Nhất nguyệt chủ nhân tiếu kỷ hồi, tương phùng tương thức thả hàm bôi.”

“Nhãn khán xuân sắc như lưu thủy, kim nhật phi hoa tạc nhật khai.”

Ngâm xong bài thơ, mọi người vỗ tay, nhao nhao tán thưởng.

Dương Ngọc Dao nghe rất vui, cười nói: “Thật là bài thơ hay, sau này xem còn ai dám nói đây là tục yến? Tiệc của chúng ta cũng có thơ hay.”

Đỗ Ngũ Lang cảm thấy thơ này chỉ bình thường, thầm nghĩ, trong tiệc nữ thì xinh đẹp như tiên, nam thì tuấn tú phong lưu, nhưng dường như đầu óc đều không quá thông minh.



“Chư vị, chư vị.”

Dương Chiêu là người rất biết hùa theo, khoanh tay ôm quyền, lớn tiếng nói: “Hôm nay ta mang đến vị Tiết lang này, thơ của hắn ngay cả danh kỹ Nam Khúc cũng khen không dứt miệng.”

Phò mã Thôi Huệ Đồng lại có chút rộng rãi, nghe vậy không giận, còn cười lớn nói: “Hảo, ta tung gạch nhử ngọc, mời Tiết Lang làm thơ.”

Tiết Bạch cũng không từ chối, thái độ khiêm tốn hành lễ với Dương Ngọc Dao, nói: “Ta không biết làm thơ, chỉ là hôm nay thấy yến tiệc vui vẻ, trong đầu nhớ đến một bài từ, tên là 'Hoán Khê Sa', kính tặng Quắc Quốc phu nhân thưởng thức.”

“Hảo.”

Dương Ngọc Dao khẽ gật đầu, cầm lên chén rượu, nhấp một ngụm, nghe hắn ngâm từ.

“Ngọc oản băng hàn tích lộ hoa, phấn dung hương tuyết thấu khinh sa. Vãn lai trang diện thắng hà hoa.”

“Tấn đả dục nghênh mi tế nguyệt, tửu hồng sơ thượng kiểm biên hà. Nhất tràng xuân mộng nhật tây tà.”

Nghe hai câu đầu, Dương Ngọc Dao đã hơi ngẩn ra, đặt chén rượu xuống.

Nghe tiếp câu sau “Vãn lai trang diện thắng hà hoa”, mắt nàng liền sáng lên, vô cùng tán thưởng, nhẹ nhàng giơ tay, vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai bị rối, liếc nhìn làn da trắng ngần dưới lụa mỏng, khóe miệng nhếch lên nụ cười hài lòng.

Nghe xong nửa khổ sau, nàng và Tiết Bạch nhìn nhau, che mặt như ngại ngùng.

Nàng hoàn toàn không phải là người dễ ngại ngùng.

Chỉ là có cảm giác lạ lùng, cảm thấy trước mắt không phải là thiếu niên rụt rè, mà là đại nam tử đầy tham vọng, nàng liền phối hợp với hắn mà ngại ngùng cười một tiếng.

“Tốt!”

Dương Chiêu nghe không hiểu từ, nhưng thấy thần thái của Dương Ngọc Dao, liền biết bài này rất hay.

“Hảo từ, chỉ có mấy câu đã tả Quắc Quốc phu nhân thật đẹp, đến ta còn động tâm đây!”

Phò mã Thôi Huệ Đồng cũng gật đầu không ngừng, khen ngợi: “Thật sự sống động, quả là một bài từ hoạt sắc sinh hương.”

Dương Ngọc Dao càng vui hơn, vẫy tay gọi Tiết Bạch đến gần, tự tay rót chén rượu đưa cho hắn, cười hỏi: “Tiểu lang tử tửu lượng thế nào?”

Tiết Bạch nhận chén rượu, ung dung đáp: “Nguyện cùng Quắc Quốc phu nhân không say không nghỉ.”

“Gọi tỷ tỷ là được.” Dương Ngọc Dao cùng hắn cạn chén, uống một hơi cạn sạch, cười tủm tỉm nhìn xem hắn.

Rượu này không mạnh, với Tiết Bạch chỉ như nước lã, hắn cũng uống cạn, trong đầu thì suy tính nên lợi dụng thế lực của Quắc Quốc phu nhân thế nào để mưu cầu một phần bình an.

Nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy hơi chóng mặt, khẽ lắc đầu, nghĩ thầm với tửu lượng của mình không đến nỗi, trừ khi… cơ thể này tửu lượng quá kém.

Dương Chiêu nhìn thần thái Tiết Bạch cầm chén, liền đánh giá hắn tửu lượng không tệ, nhưng không ngờ Tiết Bạch mới uống một chén đã có vẻ ngà say.

Hắn ngẩn ra, nhớ lại mình đã từng uống rượu cùng Tiết Bạch, không đúng, hôm đó ở Tích Hương Tiểu Trúc, Tiết Bạch chỉ nhấp một ngụm.

Lại nghĩ tới Hữu tướng phân phó Cát Ôn điều tra thân thế của Tiết Bạch, Dương Chiêu chợt nảy ra ý hay.

“Đến, uống thêm một chén.”

Liên tục bị Dương Chiêu ép uống mấy chén, hai bên má của Tiết Bạch đã ửng hồng, rõ ràng bản thân say không hề nhẹ.

Hắn vốn có chút trầm ổn, lúc này lại buông lỏng nhiều hơn, dứt khoát không câu nệ nữa, ai đến cũng không từ chối.

“Ta kính Tiết Lang một chén, bài từ do ngươi làm thật hay.”

“Ha ha, hôm nay vốn có bài thơ khác định tặng Quắc Quốc phu nhân, nhưng....” Tiết Bạch nghiêm khuôn mặt đã đỏ hồng, khoát tay nói: “Thời điểm không thích hợp.”

“Ồ?” Dương Ngọc Dao rất hứng thú, tự mình đỡ lấy Tiết Bạch, hỏi: “Là bài thơ gì?”

Tiết Bạch gật gù đắc ý, suy nghĩ một hồi mới ngâm lên.

“Tam nguyệt tam nhật thiên khí tân, trường an thủy biên đa lệ nhân.”

“Thái nùng ý viễn thục thả chân, cơ lý tế nị cốt nhục quân.”

Dương Ngọc Dao nghe xong, ánh mắt sáng lên, liền cảm thấy cũng rất thích bài thơ này.

Tiết Bạch thật sự đã say, đứng còn không vững, nửa người dựa vào nàng, nàng cũng không hề giận, ngược lại đỡ lấy hắn lảo đảo bước đến ghế dài, rồi cùng ngồi xuống.

Dương Chiêu thấy không sai biệt lắm, liền lại gần hỏi: “Ngươi là ai?”

“Tiết Bạch!” Tiết Bạch đột nhiên giơ tay lên trán, lớn tiếng đáp: “Vào năm 2012, thi đậu vào viện kiểm sát huyện, bảy năm kinh nghiệm công tác cơ sở, nhất định sẽ tỏa sáng và cống hiến hết mình trong lĩnh vực chính trị và pháp luật.…”

Dương Chiêu giật cả mình, lại hỏi kỹ lần nữa, nghe được toàn là những từ không hiểu, không khỏi ngu ngơ, có chút mơ hồ.

“Phốc phốc.”

Thấy cảnh này, Dương Ngọc Dao không nhịn được che miệng cười thành tiếng.



Nàng biết tính cách của đường huynh, biết Dương Chiêu có ý thăm dò, nhưng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ vừa say mèm lại nghiêm trang của Tiết Bạch hù dọa Dương Chiêu, không khỏi càng cười nghiêng ngả.

“Đủ rồi, đủ rồi, người ta đã nói mình là ai, ngươi còn muốn hỏi đến khi nào.”

Dương Ngọc Dao phất tay đuổi Dương Chiêu, ôm lấy Tiết Bạch, nhẹ nhàng nâng cằm hắn, trong mắt đầy yêu thích chi ý.

~~

Tiết Bạch tựa hồ mơ một giấc.

Trong mơ trèo lên cành cao, thoát khỏi Lý Lâm Phủ, khiến bản thân cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Nhưng lúc mở mắt ra, hắn nhìn thấy vẫn là xà nhà của sương phòng ở Đỗ trạch, không khỏi có chút mờ mịt.

“Tỉnh rồi?”

Có người đẩy cửa vào.

Đỗ Cẩm chắp tay đi đến bên giường, cúi đầu nhìn hắn, nở nụ cười đầy ẩn ý, hỏi: “Ngươi chẳng lẽ nghĩ mình sẽ ở trong phủ của Quắc Quốc phu nhân?”

“Ân.” Tiết Bạch xoa đầu, không tránh né, thành thật nói: “Nếu có thể bám vào Quắc Quốc phu nhân, đương nhiên tốt.”

Đỗ Cẩm “chậc chậc” hai tiếng, lắc đầu, thở dài nói: “Cũng phải, người ta mới là quyền quý, một lời quyết định sinh tử Đỗ gia. Không giống ta, một oán phụ bị Thái tử bỏ rơi.”

Giọng nàng có chút ghen tị, còn có chút chua xót.

Nàng tất nhiên là không phục.

Tiết Bạch thuận miệng đáp: “Yên tâm, Thái tử sẽ hối hận.”

“Ngũ Lang nói, dường như tối qua Quắc Quốc phu nhân muốn giữ ngươi qua đêm, nhưng đúng lúc quý phi đến, nàng đành phải mời tất cả khách nhân rời đi.”

“Quý phi?”

Đỗ Cẩm có chút mỉa mai, cười nói: “Xem ra làm nam sủng cũng không dễ.”

Tiết Bạch ngồi dậy, bình tĩnh nói: “Dù sao ngay cả Dương Chiêu cũng phải làm việc cho Lý Lâm Phủ, huống hồ là ta?”

“Chúng ta sớm hay muộn cũng phải thoát khỏi Lý Lâm Phủ.”

Tiết Bạch hạ giọng nói: “Liên quan đến thân phận của ta, công chúa Hàm Nghi phủ đã chỉ sai đường, hiện tại Dương Chiêu, Cát Ôn bị loạn hướng, chúng ta phải nhanh chóng điều tra.”

“Ngươi chắc chứ?”

“Ừ.”

Đỗ Cẩm lại hỏi: “Vì sao không dám để Dương Chiêu và Cát Ôn tra ra trước?”

Tiết Bạch liền nói: “Vạn nhất, ta có thù với Lý Lâm Phủ thì sao?”

Đỗ Cẩm vốn còn đang cười, sau đó sắc mặt dần nghiêm trọng.

Nàng biết, với số lượng kẻ thù của Lý Lâm Phủ, điều này quả thật có khả năng…

--------

*di tử: chị gái của vợ gọi là đại di, em gái của vợ gọi là di tử. (trong truyện là tỷ tỷ, chắc là Thánh Nhân lớn hơn nhiều nên mới gọi di tử)

*“Sinh nam vật hỉ nữ vật bi, sinh nữ dã khả trang môn mi.”

“Sinh con trai đừng vội mừng, sinh con gái đừng vội buồn, sinh con gái cũng có thể làm rạng danh cả gia tộc.”

*kiểu tóc Đọa Mã Kế: 堕马髻.

*“Quần tha lục phúc Tương giang thủy, tấn tủng Vu sơn nhất đoạn vân. Hung tiền thụy tuyết đăng tà chiếu, nhãn để đào hoa tửu bán huân.”

“Tà váy dài như làn nước Tương giang, tóc búi cao như đám mây trên Vu sơn. Ánh đèn tà soi bờ ngực trắng như tuyết, đôi mắt long lanh như hoa đào ngà ngà say.”

*“Nhất nguyệt chủ nhân tiếu kỷ hồi, tương phùng tương thức thả hàm bôi.”

“Nhãn khán xuân sắc như lưu thủy, kim nhật phi hoa tạc nhật khai.”

“Một tháng chủ nhân cười tươi mấy lần, gặp nhau quen biết hãy cùng nâng chén.”

“Ngắm nhìn sắc xuân như dòng nước chảy, nay hoa rơi vì hôm qua đã nở.”

*“Ngọc oản băng hàn tích lộ hoa, phấn dung hương tuyết thấu khinh sa. Vãn lai trang diện thắng hà hoa.”

“Tấn đả dục nghênh mi tế nguyệt, tửu hồng sơ thượng kiểm biên hà. Nhất tràng xuân mộng nhật tây tà.”

“Từng giọt sương lạnh tích trên bát ngọc như muốn nhiễu xuống, phấn tan lộ ra làn da trắng ngần qua lớp lụa mỏng. Tối đến trang điểm còn rực rỡ hơn cả hoa sen nở.”

“Mái tóc rủ xuống như đón ánh trăng giữa đôi mày ngài, đôi má ửng hồng vì say rượu như ráng mây phủ lên. Tỉnh lại sau giấc mộng xuân thì mặt trời đã ngả về tây.”

*“Tam nguyệt tam nhật thiên khí tân, trường an thủy biên đa lệ nhân.”

“Thái nùng ý viễn thục thả chân, cơ lý tế nị cốt nhục quân.”

“Mồng ba tháng ba khí trời mát mẻ; bên bờ sông Khúc Giang ở Trường An tụ tập rất nhiều mỹ nhân.”

“Dáng vẻ đầy đặn, thần thái cao xa, hiền thục và chân chất; làn da mịn màng, thân hình cân đối, không gầy không béo.”