Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 23: Nhặt về




Chương 23: Nhặt về

Liên tiếp bôn ba mấy ngày, Tiết Bạch ngủ một giấc thật sâu, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng choang.

Hôm qua cưỡi ngựa suốt một ngày, toàn thân đau nhức, hắn liền nằm đó, ngẩn người nhìn xem mối ghép kết hợp xà nhà ngang dọc.

Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ giấy, bị chia thành từng ô nhỏ.

Lúc mới đến, hắn cảm thấy thời gian ở đây trôi qua quá chậm, quá nhàm chán, hôm nay lại đặc biệt hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này.

“Ê, ngươi tỉnh rồi à?” Thanh Lam bưng hộp cơm bước vào, lẩm bẩm: “Ngủ kỹ ghê, mặt trời đã lên ba sào rồi mới dậy.”

“Ngủ nhiều thì mới có thể cao lên.” Tiết Bạch nói: “Ở thời Đại Đường này, muốn làm quan, cũng phải có thân hình cao lớn mới được.”

“Ngươi thật sự muốn làm quan.”

“Ngay cả Lý Bạch cũng muốn, huống chi là Tiết Bạch?”

Thanh Lam phì cười, mãi mới kiềm lại cảm xúc, cuối cùng cũng không nhịn được cười. Ánh mắt không còn vẻ oán trách như trước, mà trở nên rạng rỡ.

“Nói tới cũng lạ, các tiểu thư rất ít nhắc đến Thái tử sẽ ra sao?”

Tiết Bạch nói: “Trong mắt bọn họ, có thể vì bảo vệ gia đình mà ‘phản’ Thái tử, có lẽ trong lòng cảm thấy hổ thẹn.”

“Ta thì không thấy hổ thẹn gì cả.” Thanh Lam nói: “Ta lại mong Thái tử sớm ngày tiêu đời, nhưng nghĩ đến nếu lại giống lần trước phế Thái tử mà liên lụy nhiều người, thì không biết mình mong muốn như thế đúng hay sai.”

Tiết Bạch liền nhớ lại Lũng Hữu lão binh mà mình gặp ở biệt nghiệp phía tây ngoại ô ngày hôm qua.

Tự mình dẫn theo thuộc hạ của gian tướng đi bắt một quân sĩ chiến đấu vì nước, tâm tình cũng không tốt chút nào.



Nhưng mở miệng lại lạnh nhạt nói: “Đấu tranh quyền lực từ xưa đến nay chính là như vậy, ngoại trừ một số ít người, tuyệt đại bộ phận đều là thân bất do kỷ, không thể tránh được, cho dù ngươi là quan viên chăm chỉ tận tụy hay là binh sĩ dục huyết phấn chiến.”

Thanh Lam cảm thụ được hắn có nhiều điều muốn nói, liền nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống, chăm chú nhìn hắn, rất sợ sẽ làm gián đoạn tâm tình của hắn.

Tiết Bạch lại không nói thêm gì nữa, tiếp tục ngẩn người.

Thanh Lam hỏi: “Cho nên ngươi có chí lớn, ngươi muốn trở thành số ít người kia, tỉ như Tể tướng sao?”

Tiết Bạch chỉ mỉm cười, không trả lời nàng.

Thanh Lam không thích hắn tỏ vẻ thần bí như vậy, nàng cảm thấy cả hai bị chôn sống cùng một chỗ nên lập trường phải tương cận nhất, bèn bĩu môi hỏi: “Vậy lần này thật có thể phế truất Thái tử sao?”

“Không chắc, dù sao chúng ta đã giao phó nhiệm vụ cho Lý Lâm Phủ.”

“Thái tử còn đường sống?” Thanh Lam ngoài miệng tuy nói những lời thương xót chúng sinh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tâm tư, hỏi: “Nếu không phế hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ g·iết chúng ta a?”

“Đừng lo.” Tiết Bạch nói: “Bình tĩnh một chút.”

“Hừ, nói đến giống như ta muốn phế Thái tử vậy, ta chỉ là một tỳ nữ có thể làm được gì chứ?”

Thanh Lam lúc này lại không cảm thấy mình là đại tỳ trong nhà, hờn dỗi hắn một câu, từ từ dọn thức ăn, tán dóc mấy chuyện vặt vãnh, cuối cùng nói: “Ngươi ăn đi, lát nữa ta đến thu dọn.”

“Ừ.”

“Ngươi còn không dậy, muốn ta hầu hạ ngươi thay đồ sao?”

“Không dám không dám.”

Thanh Lam lại cười, bước chân rời đi cũng trở nên nhẹ nhàng.



Tiết Bạch gõ nhẹ đầu mình, thầm nghĩ, cũng chớ trêu chọc tiểu cô nương nữa, ảnh hưởng đến tiến bộ.

Hắn thực ra cũng biết những chuyện này bây giờ không ảnh hưởng nhiều đến tiến bộ, chung quy là thói quen như vậy, khó mà thay đổi ngay được.

Lúc ăn trưa, Tiết Bạch nghe thấy trong viện có người đang cãi nhau, đợi Thanh Lam vào thu dọn, hắn liền hỏi chuyện.

“Nhị tiểu thư không cho người đưa Liễu lang tế đi chôn.” Thanh Lam thấp giọng nói: “Đại tiểu thư đành phải thuê người mai táng giúp.”

Tiết Bạch bèn đi qua xem một chút.

Đỗ Xuân chưa từng làm qua tang sự, người nhà không ai giúp đỡ, trong viện chỉ có một mình nàng khoác đồ tang bận rộn đến mức nhếch nhác, đã bỏ lỡ canh giờ.

Thấy cảnh này, Tiết Bạch bước tới nói: “Ta đi cùng ngươi, tuy không giúp được gì nhiều, nhưng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Người khác sợ Đỗ Cấm tức giận, chỉ có hắn không sợ.

“Không cần…”

Đỗ Xuân vừa định từ chối, nhưng nói được nửa câu thì không tự chủ được mà đổi giọng.

“Đa tạ.”

Nàng thực sự đã quá mệt mỏi, cần có một người cho nàng dựa vào một chút.

~~

Cuối cùng, đội ngũ đưa tang rời khỏi Thăng Bình phường.

Khi Liễu Tích còn sống, giao du rộng rãi, khi c·hết lại không có thân hữu nào đến tiễn đưa, trong đội ngũ đưa tang chỉ có hai người, ngoài thê tử của hắn, cũng chỉ có Tiết Bạch đi cùng, mà còn không phải vì đưa tang.

Đến cả bài vị cũng không dám giơ lên, sợ trong thành Trường An này, những người bị hắn hại cửa nát nhà tan đến đập quan tài.

Mới đi đến Tĩnh An phường, Tiết Bạch liếc thấy Đỗ Xuân hai chân lảo đảo, vội vươn tay đỡ lấy nàng.

Lại nhìn kỹ, mới thấy môi nàng tái nhợt, ánh mắt mệt mỏi, liền hỏi: “Đêm qua ngươi không ngủ sao?”

“Ân, cùng nhị muội hàn huyên suốt đêm.”

“Lên xe ngựa ngồi đi?”

“Không được, ta không muốn để người khác chê cười.” Đỗ Xuân được Tiết Bạch đỡ đi vài bước, hỏi: “Đi cùng ta một chuyến, có làm lỡ chuyện của ngươi không?”

“Đi dạo cũng tốt, coi như quen thuộc Trường An.”

“Đêm qua chúng ta đã thay ngươi tính toán một phen, nếu có gia thế thì tốt, từ môn ấm vào quan trường là trực tiếp nhất. Nếu không có, cũng nên khoa cử để làm quan. Lý Lâm Phủ sớm muộn không dựa vào được, ngươi cũng đừng suốt ngày nghĩ đến việc bám vào quý phi, phải biết rằng dựa vào núi cũng có lúc núi đổ, dựa vào nước cũng có lúc nước chảy. Muốn tiến thân, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực của mình.” Đỗ Xuân nói: “Những lời này, nếu giờ ngươi ở nhà, chắc là nhị muội sẽ nói với ngươi.”

Tiết Bạch nói: “Đang muốn tìm hiểu chuyện vào quan trường Đại Đường, còn xin Đỗ đại tiểu thư chỉ giáo.”

“Đỗ đại tiểu thư thật khó nghe, từ nhỏ ta đã ghét người ta gọi ta là ‘bụng to tiểu thư’.” Đỗ Xuân hiếm khi lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi, sau đó mới nói: “Vào quan trường có nhiều con đường, chính là Thánh Nhân trực tiếp phong quan cho ngươi cũng có thể. Ngược lại dù là đỗ Tiến sĩ, cũng chỉ có tư cách làm quan, thật sự muốn nhậm chức, vẫn phải m·ưu đ·ồ. Nhưng, trước tiên phải đỗ Tiến sĩ thì mới có thể đi xa hơn.”

Nàng nói xong, liếc nhìn Tiết Bạch một chút, thấy hắn hoàn toàn hiểu được nguyên do trong đó, mới tiếp tục nói: “Trên quan trường có những tập tục bất thành văn, con đường thăng tiến cũng vậy, chúng ta tính cho ngươi tám bước đi, ngươi có muốn nghe một chút không?”

“Xin lắng tai nghe.”

“Nếu đi đường khoa cử, có hai khoa là tiến sĩ và minh kinh, bước đầu tiên tự nhiên là phải đỗ tiến sĩ, nhận chức thì được làm giáo thư, chính tự, sau đó là kinh kỳ huyện úy, giá·m s·át ngự sử, thập di, viên ngoại lang, tru·ng t·hư xá nhân, tru·ng t·hư thị lang. Cứ thế từng bước thăng tiến, lên đến Tể tướng, không cần trải qua các chức quan khác, thế nhân gọi là Thanh Vân chính đạo.”

Tiết Bạch nghe đến kinh kỳ huyện úy thì nghĩ đến một người, hỏi: “Trường An Huyện úy Nhan Chân Khanh cũng như vậy sao?”

“Ta từng nghe nói qua người này.” Đỗ Xuân nói: “Tiến sĩ xuất thân, làm giáo thư lang, huyện úy Lễ Tuyền, huyện úy Trường An, đúng là đi Thanh Vân chính đạo này, giữa chừng hình như có ba năm chịu tang. Đủ thấy Thanh Vân chi lộ khó đi, không ai biết sẽ có chướng ngại gì…”

Hai người vừa đi vừa nói, lộ trình hơn một canh giờ cũng có vẻ không xa lắm.



Chưa kịp nói đến việc thi tiến sĩ thế nào, bọn hắn đã đến một khu quần táng, thực ra là một gò đất không cao lắm.

Trên gò đã đào sẵn một cái hố, so với cái hố mà Tiết Bạch bị chôn sống thì nông hơn nhiều, khiến hắn không khỏi nghĩ thầm, nếu Liễu Tích chưa c·hết chắc chắn có thể bò ra.

Thấy không ai đến đưa tiễn, đội người hỗ trợ đưa tang liền giả vờ che mặt khóc và gào lên vài tiếng, sau đó vừa hạ tay xuống, động tác lập tức vô cùng nhanh nhẹn.

“Chôn cất!”

Chỉ trong chốc lát, Liễu Tích đã được chôn xong, bọn họ nhanh chóng leo lên xe ngựa về lại Trường An, trên gò đất to như vậy, chỉ còn lại hai người hai ngựa, cùng với tuyết bay đầy trời.

Đỗ Xuân đứng một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn bông tuyết đang rơi, biết mình cuối cùng đã hoàn thành trách nhiệm của một người thê tử.

“Đi thôi.”

~~

Hai người cưỡi ngựa rời đi, trở lại quan đạo, Đỗ Xuân kéo dây cương, nói: “Đi con đường phía tây bắc, khoảng sáu bảy dặm có một dịch quán, Ngụy gia hàng năm đều nhận quà tết ở đó, ta muốn hỏi bọn họ lúc đó nhặt được ngươi ở đâu.”

“Chỉ sợ trễ thì không kịp giờ giới nghiêm.”

“Ta cưỡi ngựa rất giỏi.” Đỗ Xuân cười nói: “Chỉ sợ ngươi theo không kịp.”

Tiết Bạch nói: “Hôm nay ta tiến bộ rất nhiều.”

“Giá.”

Đỗ Xuân đã quay đầu ngựa, thẳng hướng tây bắc phóng đi.

Tiết Bạch thì có vẻ vụng về, đầu tiên nắm chặt dây cương, rồi cúi người xuống, bắt đầu thúc ngựa tăng tốc.

Hắn cảm thụ được xóc nảy, càng ngày càng thích ứng, sau đó càng chạy càng nhanh, cuối cùng dần dần đuổi kịp Đỗ Xuân.

“Đừng sợ, con ngựa mà ngươi cưỡi chính là hiền nhất nhà!” Đỗ Xuân hô lên một tiếng, lại tăng tốc lần nữa.

Tiết Bạch cũng tăng tốc theo.

Gió lạnh phả vào mặt cùng tuyết rơi làm hắn không mở mắt ra được… dần dần, hắn lại thích cảm giác phi ngựa chạy như bay này.

Càng về sau, hắn quyết định hoàn toàn tin tưởng con ngựa mà mình đang cưỡi, để nó tự do phóng về phía trước.

“Cộc cộc cộc cộc.”

Cuối cùng, phía trước hiện ra một tòa dịch quán.

Hai người chậm lại, dừng ngựa trước cửa dịch quán, nhìn nhau cười thật tươi, đều cảm thấy sảng khoái.

“Chính là ta dạy Ngũ Lang cưỡi ngựa, ngươi học nhanh hơn hắn nhiều.” Đỗ Xuân nói.

Lúc này có một phụ nữ trung niên từ dịch quán bước ra, hai mắt nhìn kỹ bọn họ, rồi bước lại gần.

“Xin hỏi tiểu thư là…Thật đúng là Đỗ gia đại tiểu thư, nhiều năm không gặp rồi.”

Đỗ Xuân đã làm vạn phúc, cười nói: “Ngụy phu nhân an khang, khí sắc ngày càng tốt.”

“Ngươi đây là?”

“Phu quân ta không may… cũng không đáng nói.”



“Ồ, nếu th·iếp thân không đoán sai, đây là Đỗ Ngũ Lang đúng không? Bảo sao th·iếp thân từ xa đã thấy quen quen, Ngũ Lang quả thật là phong thái xuất chúng, dung mạo tuấn tú, dáng vẻ hoàn mỹ như ngọc ngà. Là hàng xóm nhiều năm, sau này phải qua lại nhiều hơn.”

“Ngụy phụ nhân lần này đoán sai rồi, đây không phải Ngũ Lang, mà là được hai tôi tớ Ngụy gia từ Bình Khang phường cứu về. Chúng ta lần này đến, chính là muốn hỏi bọn họ tình hình cụ thể lúc đó.”

“Nhà ta còn có tôi tớ ngốc vậy sao? Gặp thiếu niên anh tuấn thế này không biết đưa về nhà mình, lại đưa sang nhà người ta.” Ngụy phu nhân cười cười nói nói, vẫy tay gọi một vị nam tử trung niên trong sân dịch quán đang kiểm hàng, làm nũng nói: “Nhị Lang, hỏi xem là tôi tớ nào ở Bình Khang phường cứu người.”

Ngụy gia Nhị Lang lại chiêu qua quản sự hỏi.

Quản sự vừa nghe xong liền nhớ ra, nói: “Đó không phải là Nhạc Xuyên, Nhạc Lao cõng về sao?”

“Bọn họ ở đâu?”

“Ra ngoài nhận quà tết, lát nữa sẽ về.”

Đỗ Xuân nhìn sắc trời, có chút sốt ruột mà dậm chân, liền cùng Tiết Bạch vào sảnh ngồi đợi.

Nói là lát nữa, nhưng phải đợi gần nửa canh giờ, mới thấy một đoàn người trong gió tuyết kéo xe đến.

Ngụy Nhị Lang vội vàng chạy ra, nhiệt tình tiếp đón thuộc hạ của phụ thân từ Sóc Phương trở về, nói đã vì bọn họ an bài tốt chỗ ở, thực sự để Tiết Bạch học được nhiều điều.

Lại đợi một hồi, mới thấy hai tôi tớ mặc thanh y chạy đến.

Tiết Bạch trước tiên bước lên hành lễ, cảm tạ bọn họ đã cứu mạng.

Đỗ Xuân thuận thế đưa hai túi tiền qua.

Nàng đã chuẩn bị sẵn trước khi đi chôn cất.

“Tiểu nhân không dám nhận?”

“Ân cứu mạng, hai vị đừng từ chối.”

Nhạc Xuyên, Nhạc Lao nhìn xem hai túi tiền kia, giật cả mình, rất muốn nhận lại không dám, từ chối vài lần rồi mới vội vàng cất kỹ, bắt đầu nói rõ chuyện ngày đó.

“Hôm đó nói Đỗ Ngũ Lang lạc mất ở Tam Khúc, chúng ta liền đến Tam Khúc tìm kiếm, chỗ đó chúng ta cũng rất quen thuộc.”

Nhạc Lao liền bổ sung: “Chỉ quen thuộc Tuần Tường Nhất Khúc, còn Nam Khúc cùng Trung Khúc thì đúng là chưa từng đi qua.”

“Đến đó, mọi người chia nhau tìm, thúc ta tìm người quen đi hỏi thăm, còn chúng ta men theo tường đi về phía tây tìm.”

“Thúc là muốn đi nghe hát.”

“Tóm lại chúng ta men theo tường đi đến phía tây Bình Khang phường, trước mặt là một cái sân rất lớn, nối liền với tường trong phường thành một vùng, hết đường đi, chúng ta liền men theo ngõ nhỏ đi về phía nam, một bên là đại viện, một bên là chuồng ngựa.”

“Cái sân đó là sân đá bóng.”

“Đúng, sân đá bóng.” Nhạc Xuyên nói: “Còn chưa đi đến ngã tư phường, đã thấy có một t·hi t·hể nằm trong tuyết.”

“Chúng ta tưởng là t·hi t·hể, thật ra không phải.”

“Đến gần xem, không có hơi thở, nhưng người còn ấm, tiếp tục quan sát, thì lại có hơi thở. Chúng ta liền nghĩ, đây không phải là Đỗ Ngũ Lang sao?”

“Ai mà nghĩ không phải chứ?”

“…”

Hai người ngươi một câu ta một câu, trái lại kể rõ toàn bộ quá trình.

Chờ bọn họ rời đi, Đỗ Xuân cùng Tiết Bạch nhìn nhau, khẽ nói: “Đó là phủ của Trường Ninh công chúa.”

-----------

*dục huyết phấn chiến: chiến đấu kiên cường đến c·hết.

*kinh kỳ: các huyện thuộc kinh đô và vùng ngoại ô.

*肚大 = Đỗ đại = bụng lớn.