Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 133: Chia Lợi




Chương 133: Chia Lợi

Đại Minh Cung, Đan Phượng môn.

Đoàn người dâng lễ vật đã xếp thành hàng dài.

"Lý Trư Nhi, Đại phủ gọi ngươi qua."

"Vâng."

Lý Trư Nhi là một thiếu niên Khiết Đan, khi còn nhỏ bị quân Đường bắt, vì dáng vẻ thanh tú và thông thạo ngôn ngữ của nhiều bộ tộc, nên được An Lộc Sơn giữ lại bên mình hầu hạ.

Hắn hiện đã mười bốn tuổi, nhưng búi tóc trên đầu vẫn còn buộc thành hai chỏm, trông như một đứa trẻ vậy.

Nhận được lệnh, Lý Trư Nhi vội luồn lách qua hàng ngũ thân binh, chạy đến trước ngựa của An Lộc Sơn.

An Lộc Sơn trông vô cùng mập mạp, mỗi lần xuống ngựa đều cần đến bốn người đỡ lấy.

Lý Trư Nhi tự giác đứng ngay bên bàn đạp, cúi thấp người, chỉ chốc lát sau, một khối thịt mềm nhũn đè xuống đầu hắn, chính là cái bụng khổng lồ của An Lộc Sơn, nặng khủng kh·iếp.

Sau một hồi vất vả, bọn tùy tùng mới đỡ được An Lộc Sơn xuống ngựa. Lý Trư Nhi rút đầu ra, lùi sang một bên, xem như hoàn thành một trong những chức trách thường ngày.

Phía trước, đã có hồng bào hoạn quan tiến lại gần.

Béo ụt ịt An Lộc Sơn bất ngờ bước tới rất nhanh nhẹn, thân hình lắc lư tả hữu, lớp mỡ thừa hai bên hông rung bần bật, chẳng khác nào một con quay sắp xoay tròn.

"An Đại phủ đến sớm thế này."

"Ôi, Đoàn gia, ngài phải gọi ta là Hồ Nhi chứ, đừng nên khách sáo, Hồ Nhi nhớ ngài muốn c·hết. Để sớm gặp được Thánh Nhân, Hồ Nhi đã vội vội vã vã suốt dọc đường, gầy đi không ít đây."

"Ha ha ha, Hồ Nhi vừa đến, Trường An liền náo nhiệt hẳn lên."

Thái giám Đoàn Tuấn Hằng bật cười ha hả, tỏ vẻ rất vui.

Cách xưng hô thân mật này khiến sự uy nghi của chức Tiết độ sứ trên người An Lộc Sơn phai nhạt đi, làm hắn trông hài hước hơn, vô hại hơn.

Lý Trư Nhi chớp đúng thời cơ, tiếp nhận một chiếc hộp, tiến lên dâng lễ đơn.

An Lộc Sơn cười hề hề nói: "Chút quà mọn, Hồ Nhi sẽ cho người mang đến trong phủ Đoàn gia."

"Quá chu đáo rồi." Đoàn Tuấn Hằng cười nhận lấy, nhắc nhở: "Thánh Nhân vừa rồi đang đánh mạt chược, chắc phải muộn hơn mới triệu kiến ngươi được."

"Mạt chược?"

Đôi mắt tròn xoe của An Lộc Sơn trừng lớn, đầy vẻ tò mò.

Đoàn Tuấn Hằng đáp: "Là một món đồ chơi thú vị, gần đây Thánh Nhân rất thích."

"Hắc hắc, Hồ Nhi tới rồi, mới là món đồ chơi thú vị nhất của Thánh Nhân." An Lộc Sơn vừa nói vừa uốn éo mỡ thừa trên người.

Đoàn Tuấn Hằng lại bật cười lớn, rồi sai người đưa những chim quý thú lạ, kỳ trân dị bảo của An Lộc Sơn vào Cấm uyển.

Sau khi vị thái giám này vừa rời đi, Thải phóng sử Trương Lợi Trinh liền vội bước đến.

"Đại phủ."

An Lộc Sơn vẫn giữ nét cười, nhưng lại hỏi ngay: "Hôm nay chuyện đánh mạt chược là sao?"

Những lần vào kinh trước, Thánh Nhân lúc nào cũng nóng lòng muốn gặp hắn...

~~

"Thánh Nhân, Hồ Nhi đã đến."

Cao Lực Sĩ cúi người, khẽ nhắc một câu.

Lý Long Cơ lúc này đang cầm một quân bài trên tay, đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, không nhìn thêm nữa, liền thả bài xuống bàn.

"Ù."

Cao Lực Sĩ bước đến nhìn, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, tán thưởng: "Chiêu này của Thánh Nhân thật ảo diệu!"

Lý Nương mở to mắt, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thở dài, bĩu môi làm nũng: "Nữ nhi vất vả lắm mới thắng được một chút."

"Ha ha ha, Hồ Nhi vừa đến đã mang may mắn cho trẫm." Lý Long Cơ vuốt râu cười lớn, nói tiếp: "Các ngươi lui xuống trước đi."

"Nữ nhi cũng muốn xem Hồ Nhi mang theo lễ vật gì mà."

Lý Nương từ nhỏ đã là một trong số ít người có thể bồi tiếp bên cạnh Thánh Nhân, bởi lúc nàng vừa ra đời chính là thời điểm Võ Huệ Phi được sủng ái nhất, nên tình cảm với Thánh Nhân không phải không có. Nhưng nàng một lòng vì bào huynh Lý Mạo m·ưu đ·ồ, vừa xuẩn lại phiền.

Hôm nay, vì không nhắc chuyện này nên Lý Long Cơ mới thấy nàng thuận mắt hơn một chút.

"Muốn xem thì xem, nhưng đừng lắm miệng nữa."

Trong lúc nói, ánh mắt Lý Long Cơ lướt qua đống văn thư mà Dương Hồi vừa dâng lên, phất tay ra hiệu cho thái giám đưa đến trước mặt.

Có những sự thật, chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy rõ.

Trịnh Kiền vừa bị kết tội, Hình bộ còn chưa kịp khai thẩm, thì danh sách n·ghi p·hạm đã được lập sẵn.

Bùi Miện thân kiêm Ngự Sử, Thải phóng sử Phán quan, đều là phó chức bên người Vương Hồng, lại là tai mắt của Đông Cung, vừa xảy ra chuyện, liền dẫn Trịnh Kiền đi ngay.

Hai phe đều tính toán kỹ càng, hành động cũng rất thành thạo. Đáng tiếc, kế hoạch lại xuất hiện sơ hở, để lộ bộ mặt xấu xí.

Riêng về các bản thảo của Trịnh Kiền, Lý Long Cơ vẫn còn đôi chút nghi ngờ. Hắn bèn gọi Cao Lực Sĩ lại gần, ra lệnh: "Bảo Bắc Nha hỏi cho rõ ràng."

"Tuân chỉ."

"Triệu Hồ Nhi vào!"

"Tuyên! Tiết độ sứ nhị trấn Phạm Dương, Bình Lô, An Lộc Sơn yết kiến!"

Ván bài mới dừng, Đan Phượng cung đã mở rộng cửa, đoàn người dâng bảo chậm rãi tiến vào. Cả hoàng cung ngập tràn không khí náo nhiệt, tưng bừng.

Yến tiệc ở Cấm uyển vừa lắng xuống chưa lâu, đã lại dấy lên một đợt mới.

~~

Đại Lý Tự.



Đỗ Hồng Tiệm vẫn đang cố chứng minh Tiết Bạch đã đến phủ công chúa Hàm Nghi vào ngày diễn ra tuế khảo.

Tuy nhiên, Đại Lý Tự Khanh Lý Đạo Thúy đã lấy lý do chứng cứ không rõ ràng để tạm hoãn phán quyết, đồng thời giận dữ quát mắng những kẻ làm loạn trong công đường, đuổi tất cả ra ngoài.

Lễ bộ Thượng thư Thôi Kiều với vẻ mặt nghiêm nghị, tuyên bố sẽ tấu cáo lên Thánh Nhân, sinh đồ Dương Huyên rất có khí chất ngông cuồng của thiếu niên, dám ngay tại công đường ẩ·u đ·ả mệnh quan triều đình.

Những người khoác tử bào ngồi trên kia, thoạt nhìn uy nghiêm vô cùng, nhưng thực chất đều là những người thừa khôn khéo, một chút rắc rối cũng không chịu để dính vào người.

Dương Huyên đánh người thì lại thế nào?

Hắn là cháu trai của Quý phi, chỉ vừa đủ tư cách tham gia khoa cử mà đã bị lôi ra thẩm vấn trên công đường. Chịu oan khuất lớn như thế, nếu không đánh trả, chẳng phải sẽ đánh mất vẻ ngây thơ, hồn nhiên của một thiếu niên hay sao?

~~

"Ha ha ha, Đỗ Đằng, không hổ là ngươi."

Dương Huyên vừa ra khỏi Đại Lý Tự, đã vỗ mạnh lên vai Đỗ Ngũ Lang, cười đắc ý.

"Nghe nói Xuân thí là ngươi cầm đầu gây rối, Thu thí lại tiếp tục là ngươi, về phương diện này quả thật ngươi rất năng khiếu, từ nay hãy làm phó thủ lĩnh của ta!"

"Ai..."

Đỗ Ngũ Lang biết rõ nếu quá thân thiết với đứa con trai ngốc nghếch của một hãnh tiến nịnh thần như Dương Huyên, thì sau này danh tiếng của mình sẽ bốc mùi. À không, chưa kịp chờ đến sau này, có lẽ hắn đã bị phụ thân đ·ánh c·hết rồi.

Hắn buộc lòng phải giữ thái độ khách sáo, nhanh chóng lánh xa, rồi quay đi tìm Tiết Bạch.

Ở đằng xa, Tiết Bạch thế mà đang cùng Vương Hồng trò chuyện, trông dáng vẻ hai người khá thân thiết, khiến Đỗ Ngũ Lang kinh ngạc đến há hốc mồm.

......

"Ngươi vừa nói gì với Vương Lột Da vậy?"

"Hắn đang phiền muộn, nào có tâm trí lo chuyện tuế khảo?"

Đỗ Ngũ Lang ngoái đầu nhìn lại, hỏi: "Hắn phiền muộn chuyện gì?"

"Thuộc hạ của hắn xảy ra chuyện, tất nhiên phải phiền muộn rồi." Tiết Bạch hờ hững đáp: "Đi thôi, về Quốc Tử Giám."

"Hảo, Tiết Bảng Thủ."

Đỗ Ngũ Lang vui vẻ theo sau Tiết Bạch, vừa đi vừa luyên thuyên: "Ngươi biết không? Thu thí năm nay bị gây rối như thế, ai còn để ý đến Kinh Triệu Phủ thí nữa, mọi người đều nhìn chăm chăm vào Quốc Tử Giám tuế thí hết rồi. Sau này nhắc tới giải nguyên, sẽ chỉ nhớ đến ngươi Tiết Bảng Thủ."

"Giải nguyên thì có gì hay? Muốn làm thì phải làm Trạng Nguyên."

"Ngươi thật là..." Đỗ Ngũ Lang lắc đầu, thở dài: "Con người phải biết đủ, lần này ngươi đứng đầu bảng, lại có danh tiếng, cứ từ từ tiến lên thôi."

Tiết Bạch không hề nghĩ thế.

Vượt qua tuế khảo vốn đã nằm trong dự tính. Nhưng lần này chấp nhận rủi ro rất lớn, giờ chính là lúc gặt hái thành quả.

~~

Chưa đến Quốc Tử Giám, Tiết Bạch đã rẽ vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ.

Có hai bóng người âm thầm bám theo.

"Lang quân."

"Không ai theo dõi chứ?"

"Lang quân cứ yên tâm, chúng ta làm việc luôn chu toàn."

Tiết Bạch gật đầu, nói: "Bùi Miện đã hết giá trị lợi dụng, có thể trừ, hắn biết quá nhiều bí mật của chúng ta rồi."

Lão Lương và Khương Hợi nghe vậy, ánh mắt đều sáng rỡ, mặt lộ vẻ vui mừng.

"Đáng tiếc, Dương Hồi bất tài, để Bùi Miện trốn mất."

"Vậy thì vừa hay cho chúng ta cơ hội tự tay g·iết kẻ này, báo thù cho các huynh đệ!"

"Các ngươi tìm được hắn sao?"

"Xin lang quân chỉ thị."

Tiết Bạch vẫy tay gọi Lão Lương lại gần, thì thầm: "Bùi Miện đêm qua chạy đến Đông Cung cầu cứu, Hữu Tướng phủ lần theo dấu vết nhưng không tìm được người, có thể thấy hướng điều tra của họ sai. Ta vừa nói chuyện với Vương Hồng, đoán rằng Bùi Miện đã lợi dụng danh nghĩa Kinh Kỳ Thải phóng sử Phán quan để điều động ngựa trạm, nhanh chóng rời khỏi Trường An."

Lão Lương hỏi: "Chúng ta sẽ tra theo manh mối này?"

"Không."

Tiết Bạch đáp: "Ta đoán Bùi Miện chắc chắn vẫn chưa rời đi, hắn đang tung hỏa mù, đợi khi mọi người nghĩ hắn đã đi xa mới bí mật rời Trường An. Các ngươi chỉ cần theo dõi Lý Tĩnh Trung, bất luận bao lâu, chờ chuyện này lắng xuống, Lý Tĩnh Trung nhất định sẽ tìm Bùi Miện."

"Hiểu rồi, chúng ta rất quen thuộc cách làm việc của Đông Cung, người khác tìm không thấy, nhưng chúng ta có thể tìm thấy."

"Tốt, dạo này cuộc sống có gì khó khăn? Cháu ngươi vào tư thục có thuận lợi không?"

"Lang quân yên tâm, thuận lợi vô cùng."

"Vậy đi thôi."

~~

Bắc Nha

Trần Huyền Lễ cay mày, nhìn hai bản thảo trên bàn.

Năm xưa, hắn từng tận mắt chứng kiến Tam Thứ Nhân án, không hề hi vọng có người khơi lại chuyện cũ.

Hôm nay vụ án này, tuy Trịnh Kiền không biết tốt xấu dám những thứ không viết, nhưng kẻ ẩn danh đứng sau tố cáo lại càng không có lòng tốt.

Đang trầm tư suy tính, thì có người vào bẩm: "Đại tướng quân, Kim Ngô vệ Tuần nhai sử Quách Thiên Lý, nói rằng có manh mối muốn báo."

"Quách Thiên Lý?"

Trần Huyền Lễ thầm nghĩ, tên ngốc đó giờ đã bị giáng làm Tuần nhai sửứ. Vẫn là cái kiểu chẳng biết phép tắc, có chuyện không đến Nam Nha, mà lại chạy đến Bắc Nha.

"Cho vào."



Chẳng mấy chốc, Quách Thiên Lý sải bước về phía này, vừa đi vừa gãi đầu, lại thỉnh thoảng ngoáy mũi.

Trần Huyền Lễ nhìn cảnh này, lắc đầu mắng: "Ngươi, một chút tiền đồ cũng không có."

"Đại tướng quân, ta vừa tra ra một chuyện, không biết nên nói hay không."

"Vào trong."

Quách Thiên Lý liếc nhìn xung quanh, lẩm bẩm: "Doanh trại của Long Vũ Quân đúng là uy nghi. Chậc, Kim Ngô Vệ thì thế nào..."

Bắc Nha Lục quân thủ hoàng thành, Nam Nha Thập Lục vệ thủ Trường An, tất nhiên phải có khác biệt.

"Nói."

"Hữu Tướng phủ không phải đã bảo chúng ta truy lùng tên gì ấy nhỉ... À, Bùi Miện. Ta tra được cùng kẻ xui xẻo mà Đại tướng quân đã bắt đến Bắc Nha ngục có liên quan. Ta vốn chẳng định xen vào, kẻo lại bị giáng chức. Nhưng mà, Đại tướng quân cũng biết đấy, tình cảnh giống y hệt ta hồi đó."

"Đừng luyên thuyên nữa, nói thẳng vào chính sự đi."

"Kẻ xui xẻo đó gọi là gì? Tự dưng ta quên mất."

"Trịnh Kiền, Trịnh Tam Tuyệt."

Quách Thiên Lý gật đầu: "Đúng, Trịnh Kiền. Ngày trước khi b·ị b·ắt, hắn đã gặp một người, Phòng Quản."

Trần Huyền Lễ cầm hồ sơ lên xem, nói: "Tả Thứ Tử của Thái tử, lão sư của Quảng Bình Vương, Cấp Sự Trung, Môn Hạ Tỉnh, chủ trì việc tu sửa Hoa Thanh Cung."

"Vào giờ Thân hai khắc, Trịnh Kiền đến phủ của Phòng Quản. Đại tướng quân đoán xem trước đó Phòng Quản gặp ai?"

"Ta đoán?"

Trần Huyền Lễ lạnh nhạt liếc nhìn Quách Thiên Lý, nhưng thực sự đoán: "Bùi Miện?"

"Đại tướng quân đoán hay thật!"

"Không phải chính là Kim Ngô Vệ đang truy lùng Bùi Miện nên mới tra ra chuyện này sao?"

"À, đúng đúng." Quách Thiên Lý gật gù: "Ta thấy rất kỳ quái, sao có thể trùng hợp đến vậy. Bọn họ gặp nhau xong, Trịnh Kiền liền b·ị b·ắt, tiếp đó Bùi Miện mang người ra ngoài Hình Bộ, rồi trốn mất."

"Ngươi nghĩ thế nào?"

"Ta đã nói rồi, Trịnh Kiền đúng là kẻ xui xẻo, giống y như ta hồi đó."

Quách Thiên Lý vốn không phải kiểu người giỏi giấu giếm, biết gì thì sẽ nói nấy.

Vậy nên một giả thuyết mới dần lộ rõ.

Bùi Miện là ám kỳ của Đông Cung, Phòng Quản phụ trách liên lạc. Hôm ấy hai người gặp nhau và đã đốt đi một bức mật thư. Sau đó, Phòng Quản gặp Trịnh Kiền, yêu cầu ngăn cản Tiết Bạch vượt qua tuế khảo, Trịnh Kiền từ chối, lúc rời đi dẫm phải một mẩu giấy cháy chưa hết.

Có lẽ là trong nhà Phòng Quản có người đã tố cáo chuyện này với Hữu Tướng phủ. Phòng Quản và Trịnh Kiền vốn là bạn thân, nên các bản thảo có khả năng đến từ tay Phòng Quản. Hình Bộ bắt Trịnh Kiền vừa để đối phó Đông Cung, vừa để tra lý do Bùi Miện đến gặp Phòng Quản.

Bùi Miện biết tin, vội vã mang Trịnh Kiền đi, tình cờ bị Dương Hồi phát hiện. Tự thấy mình đã bại lộ, liền bỏ lại Trịnh Kiền rồi chạy trốn trong đêm. Bọn thuộc hạ của hắn luống cuống như rắn mất đầu, sau khi xác nhận Trịnh Kiền không biết gì về chuyện của Đông Cung, thì bèn đem người trả lại trong nhà.

Kể từ đấy, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Phải biết rằng, Thánh Nhân không hề muốn trừng phạt Trịnh Kiền, mà chỉ không cho phép ai khơi lại nội tình của Tam Thứ Nhân án. Nếu thật xử tội Trịnh Kiền, ngược lại sẽ làm mọi chuyện ầm ĩ hơn, chi bằng đổ tất cả lên đầu Bùi Miện.

Chứng cứ đầy đủ, ăn khớp với thực tế, giải thích rõ ràng thuyết phục...

Trần Huyền Lễ bước vài bước, đột nhiên quay sang nhìn Quách Thiên Lý, hỏi: "Muốn trở lại Bắc Nha không?"

"Muốn."

Mắt Quách Thiên Lý sáng lên, gật đầu cái rụp.

"Đại tướng quân, ta thật sự rất muốn!"

~~

Hữu tướng phủ, Lý Lâm Phủ trầm mặt, đầy vẻ bất mãn.

Hắn vừa mới biết, Bùi Miện thực chất là người của Đông Cung, lập tức minh bạch rất nhiều chuyện, chả trách những năm qua đối phó chính địch lại thường không suôn sẻ.

May mắn thay, lúc này đã tóm được hắn, tiếp tục điều tra, vừa hay có thể giáng một đòn mạnh vào Đông Cung.

Đáng tiếc, Dương Hồi lại quá không hiểu chuyện, không chịu bàn bạc trước với Hữu Tướng phủ mà đã vội đưa chứng cứ lên trước mặt Thánh Nhân. Bản danh sách t·ội p·hạm kia như một tấm màn che bị kéo xuống, để lộ ra bộ mặt xấu xí của Hữu Tướng phủ.

Cơ mà, vị phò mã này trước giờ vẫn luôn là một tên ngu ngốc tự cao tự đại, khó kiểm soát như vậy.

~~

"Hữu Tướng, Đỗ Vị cầu kiến."

"Hắn đến làm gì?"

Lý Lâm Phủ ngẫm nghĩ, chợt đoán ra một khả năng, liền bảo đưa người vào.

Đỗ Vị sắp trở thành nữ tế của Lý Lâm Phủ, nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội diện kiến trực tiếp, chỉ có thể hành lễ từ ngoài bình phong.

"Nói đi, ai sai ngươi đến?"

"Hồi bẩm nhạc phụ, là tộc huynh Đỗ Hữu Lân, nhờ ta truyền lời thay."

"Truyền lời của ai?" Lý Lâm Phủ hờ hững nói: "Đỗ Hữu Lân còn chưa đủ tư cách đối thoại với bản tướng."

Đỗ Vị có chút lúng túng, dứt khoát nói thẳng.

"Là Thượng Trụ Quốc, Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, Môn Hạ Thị Lang, Diêm Thiết Sử..."

"Muốn làm nữ tế của ta thì phải biết đặt mình đúng chỗ."

"Vâng. Dương Tiêm nghe tin Hình bộ đã trình một bản danh sách phạm nhân lên Thánh Nhân. Trong danh sách đó có cả một số quan viên thuộc quyền quản lý của hắn. Hắn tự bày tỏ bản thân rất hoảng sợ, mong nhạc phụ giúp đỡ một chút."

Lý Lâm Phủ sa sầm mặt.

Người còn chưa bắt đầu thẩm tra, danh sách đã đến trước mặt Thánh Nhân, chẳng khác nào là tội chứng của hắn, thậm chí còn là nỗi sỉ nhục. Lời này của Dương Tiêm không rõ là đang mỉa mai hay là muốn cho hắn một bậc thang, nhưng nghe xong khiến người ta vô cùng khó chịu.

"Hắn định thế nào?"



"Dương Tiêm vốn định đưa ba vị quốc phu nhân đến trước mặt Quý phi thỉnh tội, tự nhận bản thân lo liệu muối vụ không tốt. Tuy đã thu được không ít thuế từ vùng Hà Bắc, nhưng lại bị Hình Bộ nắm được tội chứng..."

"Đủ rồi." Lý Lâm Phủ quát lớn: "Ai cho ngươi lá gan mang những lời âm dương quái khí như vậy đến đây?"

Đỗ Vị vội cúi đầu tạ lỗi, đáp: "Nhạc phụ muốn nghe nguyên văn hay để tiểu tế tóm tắt?"

"Tóm tắt."

"Ý của Dương Tiêm là, hắn muốn có hai chức vụ mà Bùi Miện để trống, gồm Kinh Kỳ Thải phóng sử Phán quan, Điện Trung Thị ngự sử."

Hai chức vụ này tuy không có phẩm cấp cao, nhưng đều là trợ thủ quan trọng của Vương Hồng. Nếu giao cho phe của Dương Tiêm, chẳng khác nào để bọn họ luồng hai tay vào tận nách của Vương Hồng.

"Dựa vào đâu?"

"Nếu không cho, hắn sẽ làm ầm lên trước mặt Thánh Nhân, mượn cớ này để bôi nhọ nhạc phụ. Nếu nhạc phụ đồng ý, hắn sẽ bỏ qua mọi chuyện, đồng thời nhường lại vài chức vụ cho nhạc phụ."

"Nhường?" Lý Lâm Phủ ngạc nhiên.

"Tỉ như, Đại Lý Tự Ti trực, Thái tử Tả thứ tử, Môn Hạ Cấp sự trung, quyền giá·m s·át tu sửa Hoa Thanh Cung...."

"Hừ."

Lý Lâm Phủ cười khẩy.

Quả nhiên không phải nhường nhịn gì, những chức vụ này không có một cái nào thuộc về Dương đảng, tất cả đều đang được Đông Cung nắm giữ, hơn nữa còn là những vị trí hết sức quan trọng.

Nhưng lời lẽ của Dương Tiêm lại rất dễ nghe.

Lý Lâm Phủ là kẻ hẹp hòi, hiếm khi hóa thù thành bạn. Nhưng lần này, hắn bị đối phương nắm đúng điểm yếu, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đáp ứng.

"Ngươi nói với bọn họ, ta chấp thuận."

"Dạ, nhạc phụ."

~~

Ngày hôm sau, Quốc Tử Giam hào xá.

Tiết Bạch ngủ một giấc thật dài, đến khi tỉnh dậy vẫn nằm ngẩn ngơ trên giường.

Thực ra hắn rất muốn biết tình hình đã tiến triển ra sao, nhưng Lý Long Cơ, Cao Lực Sĩ và cả Dương Ngọc Hoàn đều lần lượt cảnh cáo hắn không được gây chuyện nữa. Lần này, hắn chỉ là tham gia tuế khảo, hoàn toàn không liên quan đến tình tiết vụ án.

Đành phải chờ đợi vậy.

~~

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, Đỗ Ngũ Lang hấp tấp chạy vào.

"Ngươi xem ai tới này!"

Tiết Bạch ngẩng đầu, trông thấy Vi Thuật và Tô Nguyên Minh, vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Học sinh bái kiến Tế Tửu, Ti Nghiệp..."

"Còn ta thì sao?"

Một người nữa bước vào phòng, chính là Thái học Bác sĩ Trịnh Kiền.

Tiết Bạch lại cúi người, trịnh trọng nói: "Học sinh bái kiến Trịnh Bác sĩ, chúc mừng Trịnh Bác sĩ được minh oan."

Trịnh Kiền tiến lên, đỡ lấy tay hắn, nói: "Ngươi đã qua tuế khảo, đến Xuân thí nhất định phải dốc toàn lực. Nếu lạc đệ quay về Quốc Tử Giám, lão phu e rằng không thể dạy ngươi nữa."

"Bác sĩ bị giáng chức rồi sao?"

"Giữ được mạng là đã mãn nguyện lắm rồi." Trịnh Kiền cười hiền lành, ghé sát, hạ giọng nói: "Đa tạ ngươi, ân nghĩa lần này, suốt đời không quên."

Tiết Bạch khẽ mỉm cười.

Những chuyện thế này, không nên nói quá nhiều, chỉ cần đôi bên hiểu lòng nhau là đủ. Nán lại hàn huyên đôi chút, ba vị quan viên Quốc Tử Giám tiếp tục sang các phòng khác tuần tra.

~~

Đỗ Ngũ Lang thò đầu nhìn theo bóng lưng họ, tủm tỉm nói: "Thu thí nhị tử, lại giải quyết một vụ đại sự a?"

"Thu thí nhị tử? Ngươi với Dương Huyên?"

"Này, đừng có so ta với tên ngốc ấy được không?"

Tiết Bạch ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ, nếu Trịnh Kiền đã xuất ngục, chắc Quách Thiên Lý cũng đã trở về Bắc Nha Lục quân, cũng không biết Dương Tiêm tranh được quyền chưa, Đỗ Hữu Lân phải chăng có thể thuận lợi thăng quan."

Rủi ro càng lớn, thu hoạch càng nhiều.

~~

"Đi, về thôi."

Tâm trạng Tiết Bạch rất tốt, quyết định tự mình đến hỏi Đỗ Hữu Lân cho rõ.

Nghĩ tới chuyện này, hắn bỗng thấy hứng thú một cách kỳ lạ.

"Hảo."

Đỗ Ngũ Lang cũng vô cùng hào hứng. Lần này, hắn lại được trải qua một vụ đại sự, không kịp chờ đợi muốn hảo hảo kể mọi thứ với Tiết gia huynh muội.

Cả hai vừa rời khỏi Quốc Tử Giám, hắn đang định giục ngựa đi về phía tây, hướng tới Trường Thọ phường. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, hắn không khỏi ngạc nhiên.

"Này, ngươi... sao lại đi về hướng đông? Là muốn đến nhà ta hả?"

Tiết Bạch đã leo lên ngựa, tự thúc ngựa chạy đi.

Ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy dưới mái hiên phía xa có một tổ chim.

Dù đã sang thu, vẫn khiến hắn nhớ đến câu thơ mình từng viết.

"Diêm hạ song phi quá, vi phong xuân độc hảo."

------

*"Dưới mái hiên cùng vỗ cánh, gió xuân thoảng qua thật đẹp."

*muối vụ: những công việc liên quan đến muối.