Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 124: Tự do




Chương 124: Tự do

Những chiếc lá trên gốc ngân hạnh cổ đã bắt đầu ngả vàng.

Lý Đằng Không và Tiết Bạch đi qua tán lá, ngẩng đầu nhìn lên, cùng nhau trông thấy Ngọc Chân công chúa đang đứng cách đó không xa, liền vội vàng bước tới hành lễ.

“Bái kiến chân nhân.”

“Quý phi thiết yến, ngươi theo vi sư đi một chuyến.” Ngọc Chân công chúa nói rồi nhìn sang Tiết Bạch, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thánh Nhân ở đây không nên đánh bài, ngươi tạm trở về Ngọc Hoa Quan đi.”

Đây chính là điều bất lợi khi không biết đạo pháp và âm luật, người chỉ biết chọi gà và đánh bài thì không thể thường xuyên theo hầu thánh giá.

Tiết Bạch vừa nhấc bước định đi, thì bỗng thấy có một nữ quan đang vẫy tay với mình, hóa ra là Minh Châu.

Không thể không nói, mỗi vị nữ tử mặc đạo bào đều có phong vận riêng, Minh Châu toát lên cảm giác đáng thương của một người còn vướng bận trần tục lại bị ép buộc phải xuất gia.

“Tiết lang quân, Dao nương và các tỷ muội đang ở trong một biệt quán, không tiện gặp ngài, lúc này mới có chút nhàn hạ, ngài theo ta đi.”

Tiết Bạch liền theo Minh Châu đi về phía đông.

Vòng vèo một hồi lâu, trước mặt là viện môn với rất nhiều cấm vệ đang canh gác, Minh Châu xuất trình bài phù, rồi dẫn Tiết Bạch vào trong, liền có thể thấy các cung nữ tấp nập qua qua lại lại.

Tại chỗ vườn hoa, vài thợ làm vườn đang bận rộn, ánh mắt Tiết Bạch rơi vào lệnh phù trên thắt lưng của họ, bỗng dừng bước.

“Tiết lang quân, sao thế?”

“Nơi đây có phải là hành cung?”

“Lang quân đừng lo, đây là biệt quán mà ba vị phu nhân đang tạm trú, còn cách hành cung xa lắm.” Minh Châu đáp: “Khu vực biệt quán này là nơi ở của các hoàng thân quốc thích, không tính là x·âm p·hạm cấm uyển.”

Tiết Bạch ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện đi một vòng, thực ra mình lại quay về đông uyển của Tông Thánh Cung.

“Các công chúa phò mã ở bên kia sao?”

“Vâng, còn ba vị phu nhân ở gần bên trong hơn.”

“Ta nghe nói phò mã của Ninh Thân công chúa phong thái bất phàm, đạo pháp cao thâm, ngươi có biết hắn ở đâu không?”

Minh Châu nghe xong bật cười, nói: “Dù phò mã có phong thái đến đâu, lang quân thấy thì có gì thú vị? Dao nương vất vả lắm mới đuổi hai vị phu nhân đi, đừng để nàng đợi lâu.”

Tiết Bạch trầm ngâm nói: “Ngọc Dao muốn gặp mặt, còn phải đẩy ra hai vị phu nhân sao?”

“Tất nhiên rồi.” Minh Châu tưởng hắn đang nói đùa, cúi đầu nhẹ giọng đáp: “Dù sao cũng không nên để người khác biết.”

~~

Lư Huyễn vội vội vàng vàng, bước vào biệt quán của Hàm Nghi công chúa.

“Công chúa, phò mã vạn phúc, hạ quan là Thị ngự sử Lư Huyễn, hiện tại đảm nhiệm Cung uyển giám Chủ bộ.”

“Chỗ ở tồi tàn này là do ngươi sắp xếp?” Lý nương đột nhiên lên tiếng, giọng nói không hài lòng.

Lư Huyễn giật mình, vội đáp: “Biệt... biệt quán này đã là nơi tốt nhất, công chúa cảm thấy có gì không ổn sao? Hạ quan lập tức cải thiện.”

“Ta thấy ngươi chính là điều không ổn nhất!” Lý nương quát.

Dương Hồi lại trấn an nàng, nói: “Lư ngự sử, ta nhớ trong đêm Nguyên Tiêu, ngươi định đưa Tiết Bạch tới Đại Lý Tự ngục, sao lại bị giáng chức?”

Đáp án vốn dĩ nằm ngay trong câu hỏi, Lư Huyễn ngẩn người nói: “Hạ quan ăn nói không biết lựa lời, đã nói điều không nên trước mặt Thánh Nhân.”

Nghe xong, Dương Hồi gật đầu, lại nhìn Lý nương, có ý nhắc nhở nàng.

—— Ngươi thấy đấy, không cần thiết phải cường xuất đầu hay nói năng lung tung.

“Công chúa, hạ quan thân là quan viên của Cung uyển giám, phát hiện một chuyện không ổn, Tiết Bạch chỉ là một kẻ bạch thân nhưng lại thường xuyên vào Tông Thánh Cung, hơn nữa còn bí mật cùng Đường Xương công chúa và Khánh Vương gặp mặt.”

Ai gặp ai trong Tông Thánh Cung, dĩ nhiên không qua được mắt của Lư Huyễn, chuyện này hắn đã báo cáo với Hàm Nghi công chúa ngày hôm qua, nhưng hôm nay nghe tin Tiết Bạch đã đến biệt quán của Hàm Nghi công chúa khiến hắn lo lắng không yên.

“Ta biết rồi.” Dương Hồi nói: “Hôm nay hắn tới đây, còn dám uy h·iếp chúng ta.”

“Thì ra là thế.” Lư Huyễn đáp: “Hắn thật đáng ghét. Tiếc là, Hữu tướng không theo thánh giá, mà hạ quan lại chức thấp lời nhẹ, chuyện này, e rằng cần quý nhân ra mặt.”

Bùi Miện đã từng nói với hắn, chuyện đối phó Tiết Bạch tốt nhất vẫn là để cho Hàm Nghi công chúa, nên hắn cứ tưởng nàng sẽ đồng ý ngay.

Dương Hồi hỏi: “Ngươi muốn công chúa cáo ngự trạng sao?”

“Đúng vậy, hạ quan nghe nói, chính phò mã đã phát hiện ra Tiết Bạch là nghịch tặc chi tử, còn bẩm với Hữu tướng rằng hắn có bụng dạ khó lường, nay hạ quan đã tìm được chứng cứ rồi.”

“Không sai, quả thật là như vậy.” Dương Hồi có chút giễu cợt, hỏi: “Là ai đã an bài ngươi đến Tông Thánh Cung giá·m s·át?”

“Ngự sử Bùi Miện, hắn là cánh tay đắc lực của Vương trung thừa.”

“Bùi Miện?”



Dương Hồi nhẩm đi nhẩm lại danh tự này, chậm rãi nói: “Chính hắn bảo ngươi sau khi phát hiện Tiết Bạch có liên hệ với Khánh Vương, liền mời công chúa xuất thủ?”

Sự thật đúng là như thế, chỉ có điều Lư Huyễn đã nảy sinh ý định c·ướp một chút công lao của Bùi Miện.

“Hạ quan một lòng tôn kính công chúa và phò mã, nguyện hy sinh cả tính mạng, nên vừa có tin tức liền tới báo ngay.”

“Tốt lắm.” Dương Hồi tán dương, nói: “Đáng tiếc, hai tháng trước, công chúa đã bị Thánh Nhân trách mắng, bây giờ nàng lại đi tố cáo, chỉ sợ ngược lại sẽ phản tác dụng.”

“Chuyện này...”

“Cho ngươi một cơ hội phục chức.” Dương Hồi nói: “Ngươi đi tìm phò mã của Ninh thân công chúa là Trương Ký, gần đây hắn thường cùng Thánh Nhân hành đạo, để hắn dẫn ngươi tới ngự tiền tấu sự.”

Lư Huyễn vừa mừng vừa lo, do dự hỏi: “Thánh Nhân có tin hạ quan không?”

“Chứng cứ rành rành, sợ gì chứ?” Dương Hồi nói: “Đi chứng thực chuyện này, ngươi tự nhiên có thể phục chức.”

“Đa tạ phò mã!”

Lư Huyễn đại hỉ, vội vàng tạ ơn.

“Nhớ là đừng nhắc đến công chúa, kẻo làm hỏng chuyện.”

Dương Hồi vẫy tay, cho người dẫn hắn đi gặp Trương Ký.

Lý nương lạnh lùng ngồi đó, sắc mặt vô cùng tức giận, nói: “Một lũ chó, cũng dám lợi dụng ta!”

Sắc mặt Dương Hồi cũng lạnh lại.

Nếu đã biết chuyện của Bùi Miện, đương nhiên hắn sẽ không lại để loại xuẩn tài như Lư Huyễn lợi dụng nữa, nhưng… thực sự trước kia hắn đã bị lợi dụng quá nhiều lần.

Dương Hồi không khỏi thở dài một tiếng, nói: “Thập Bát Lang hiện tại ra nông nỗi này, bọn họ sớm đã không coi chúng ta ra gì.”

“Phò mã, tại sao chàng lại để hắn đi gặp Trương Ký?”

“Toàn bộ chuyện này ắt hẳn có liên quan không nhỏ đến Trương Ký. Năm đó người muốn cưới Đường Xương là hắn, không cưới cũng là hắn. Kết thân với Lý Hanh là hắn, bán đứng Tiết Bình Chiêu lại là thê tử hắn, vừa vặn mượn Lư Huyễn, để hắn lộ ra một chút chân tướng.”

~~

Lư Huyễn vừa rời biệt quán, liền nghe thấy một tiếng bẩm báo, “Chủ bộ, Tiết Bạch đã vào trong biệt quán của Quắc Quốc phu nhân.”

Ánh mắt hắn lập tức lóe lên.

Bởi hắn rất rõ, Tiết Bạch là nam sủng của Quắc Quốc phu nhân, chuyện này chắc chắn Thánh Nhân sẽ không vui. Lần trước sở dĩ hắn nói ra chuyện này liền bị giáng chức, là vì Dương Quý Phi mắng hắn “ngự tiền nói láo” “đảo lộn trắng đen”.

Nhưng lần này, phò mã an bài thật quá khéo, vừa đúng lúc để hắn tới Tông Thánh Cung bắt quả tang.

Mang theo sự chờ mong này, Lư Huyễn càng thêm hưng phấn.

“Đi, tới biệt quán của Ninh thân công chúa.”

~~

Trương Ký là Tể tướng chi tử, lại được chọn làm phò mã, phong thái quả nhiên bất phàm.

Hắn trông như tuổi bốn mươi, râu dài phấp phới, khí chất cao nhã.

Khi Lư Huyễn tới, hắn đang tiếp khách trong biệt quán, nghe nói có quan viên của Cung uyển giám cầu kiến, liền đích thân ra nghênh đón, thái độ ôn hòa, mời Lư Huyễn vào vũ phòng cùng nhau trò chuyện.

Nghe xong Lư Huyễn trình bày mục đích đến đây, Trương Ký vuốt râu, cười nói: “Vậy thì xin Chủ bộ chờ một lát, khi nào Thánh Nhân triệu ta luận đạo, ngươi và ta cùng vào diện thánh.”

“Làm phiền phò mã lo liệu.”

Lư Huyễn chỉ cảm thấy một người có địa vị cao quý như vậy, đối đãi một tiểu quan như hắn lại vẫn dịu dàng thân thiện, nên càng thêm có hảo cảm với Trương Ký.

Hắn bèn ngồi chờ trong phòng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy không ít tông thân quý trụ tả ủng hữu hô mà bước vào biệt quán này, trong đó thậm chí có cả Quảng Bình Vương Lý Thục.

Vào kỳ xuân thí năm nay, Quảng Bình Vương vì ủng hộ các sĩ tử gây rối, mà bị cấm túc nửa năm, hiện tại chưa hết thời hạn, đã có thể theo thánh giá đến Chung Nam Sơn, phải biết ngay cả Thái tử cũng không đến.

Nhưng chưa rõ là do Thánh Nhân yêu thích vị hoàng tôn này, hay là do đối với Đông cung có chỗ phòng bị?

Dĩ nhiên, việc Quảng Bình Vương gần gũi với cô phụ cũng không có gì đáng chỉ trích.

Nghĩ đến đây, Lư Huyễn càng thêm bội phục phò mã Trương Ký, kết giao với bất cứ ai mà không phải e ngại, bởi trong số các hoàng thân quốc thích kỳ thực có rất ít người có thể làm được như hắn.

Nói là chờ một lát nhưng lại rất lâu, đến tận lúc hoàng hôn, Thánh Nhân mới sai người tới triệu kiến.

Cùng diện thánh với Trương Ký còn có một đạo sĩ trẻ tuổi tên là Lý Bí, cả hai người đều có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, sánh vai nhau bước đi phía trước, Lư Huyễn bám theo sau, thẳng đến Tử Vân Diễn Khánh Lâu.

Trước Diễn Khánh Lâu, bầu không khí hết sức trang nghiêm.

Lư Huyễn đưa mắt nhìn thấy Cao Lực Sĩ đích thân ra đón Trương Ký và Lý Bí với nụ cười rạng rỡ trên môi, liền thoáng thả lỏng một chút.



Đợi ba người bọn họ trò chuyện xong, hắn mới dám khom lưng tiến lên, chào hỏi Cao Lực Sĩ.

“Lư chủ bộ có chuyện gì sao?”

Lư Huyễn vừa định mở miệng.

Thì Trương Ký đã lên tiếng trước: “Lư chủ bộ tố cáo Tiết Bạch mật hội với Đường Xương công chúa và Khánh Vương, lại còn tư thông với Quắc Quốc phu nhân, chuyện này can hệ trọng đại, không dám báo cho Cung uyển giám Trưởng sử, mà muốn trực tiếp tấu lên Thánh Nhân.”

“Ồ?”

Cao Lực Sĩ quay sang, Lư Huyễn liền vội vàng gật đầu.

Trương Ký lại nói tiếp: “Chỉ là… lúc Lư chủ bộ nói Tiết Bạch đang tư thông với Quắc Quốc phu nhân, thì hắn đang ở biệt quán của ta, cùng với các chư vương và phò mã nghe Trường Nguyên giảng《 Đạo Đức Kinh 》 có lẽ ta cũng tham gia vào âm mưu nào đó mà không hay biết, đặc biệt dẫn hắn tới để tự giải thích với Thánh Nhân.”

Lư Huyễn liền sững sờ, há hốc mồm.

Cao Lực Sĩ đã nhìn sang Lý Bí, kinh ngạc hỏi: “Chuyện này có liên quan đến Lý thần đồng?”

Bị vô cớ kéo vào quyền tranh, sắc mặt Lý Bí vẫn điềm tĩnh, thành thật đáp: “Quả đúng như vậy, hôm qua ở Thượng Thiện Trì, Tiết Bạch có mặt, Khánh Vương có mặt, ta cũng có mặt; Hôm nay ở biệt quán, Tiết Bạch có mặt, chư vương có mặt, ta cũng có mặt.”

Lư Huyễn chợt rùng mình, vội nói: “Cao tướng quân hãy nghe ta nói, là vì chuyện này liên quan đến Tiết Tú…”

“Đủ rồi! Chưa chán à?!”

Cao Lực Sĩ đột nhiên quát lớn.

Năm chữ ngắn ngủi, khiến Lư Huyễn sợ hãi đến mức toát cả mồ hôi lạnh.

Lúc này hắn mới nhận ra, sự dịu dàng thân thiện của Trương Ký, sự hòa ái dễ gần của Cao Lực Sĩ, không phải là dành cho hắn.

“Chờ đấy.”

Cao Lực Sĩ dứt lời, liền dẫn Trương Ký và Lý Bí lên lầu.

Lư Huyễn vạn phần hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy sương mù vờn quanh Tử Vân Diễn Khánh Lâu, tựa như một chốn bồng lai tiên cảnh.

~~

Lý Long Cơ khoác lên một bộ đạo bào, đang tĩnh tọa.

Đợi đến khi Cao Lực Sĩ đứng sau lưng, hắn cũng không hề mở mắt, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì huyên náo thế?”

“Lại là Tiết Bạch gây chuyện, có chút danh tiếng, liền giao du khắp nơi trong Tông Thánh Quan, mỗi ngày gặp chư vương, công chúa, phò mã, Lư Huyễn muốn tâu lên Thánh Nhân…”

“Rảnh rỗi thì đi Lĩnh Nam.” Lý Long Cơ đang bận tu luyện trường sinh bất lão, không có kiên nhẫn nghe những chuyện vặt vãnh này.

Cao Lực Sĩ lẳng lặng lui ra, bước xuống Diễn Khánh Lâu, an bài nhân thủ hộ tống Lư Huyễn.

Chuyến đi này, chính là thẳng tới Lĩnh Nam.

~~

Tiết Bạch biết Lư Huyễn luôn theo dõi mình ở Tông Thánh Cung, nếu là trước đây, hắn sẽ cố gắng không để Lư Huyễn nắm được nhược điểm, nhưng giờ suy nghĩ đã thay đổi, hắn ngược lại quyết định lợi dụng cơ hội này, giao du nhiều hơn với tông thất.

Gần gũi bọn họ, hiểu rõ bọn họ, sau này mới có thể trở thành bọn họ.

Vì vậy, sau khi vào biệt quán của Quắc Quốc phu nhân, hắn lập tức quay ra, đi đến bái phỏng Trương Ký.

Hắn rất muốn biết, nếu việc Trương Ký giúp Đường Xương công chúa chăm lo cho biệt trạch ở An Nghiệp Phường chẳng may bị vạch trần, thì sẽ giải thích như thế nào.

Vừa mới gặp mặt, xung quanh tai mắt đông đúc, Trương Ký chỉ khen ngợi danh tiếng của Tiết Bạch, nói mình đã ngưỡng mộ từ lâu, rồi mời hắn cùng luận đạo.

Lúc đó, Lý Bí với dáng vẻ điềm đạm đang giảng về “Đạo Đức Kinh” Tiết Bạch ngồi ở một bên nghe, nhưng trong đầu lại đầy những suy nghĩ về loạn thần tặc tử.

Khi Thánh Nhân triệu Trương Ký và Lý Bí, Tiết Bạch vẫn chưa tìm được cơ hội cùng Trương Ký trò chuyện riêng... Tất nhiên, hắn không vội, thời gian còn nhiều.

Lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại nghe có người phía sau gọi một tiếng.

“Tiết Bạch, cùng ta đàm đạo pháp, thế nào?”

Quay đầu nhìn lại, trông thấy một người trẻ tuổi vô cùng hoa quý bất phàm, chính là Quảng Bình Vương Lý Thục.

So với sự thận trọng của Lý Hanh, đôi khi Lý Thục lại khá táo bạo, dám giao du với một số quan viên và nhân sĩ.

“Từ chối thì bất kính, mời.”

Hai người trẻ tuổi liền rời biệt quán, vô định đi về phía đông.

Phía trước là Văn Tiên Câu, bước qua cầu treo, có một tòa hội linh quán, phong cảnh không tồi, tầm nhìn rộng mở.

“Ta đã nghe chuyện của ngươi.” Lý Thục đưa mắt về phía chân trời, mặc cho sơn phong thổi tung tà áo, “Lúc xảy ra Liễu Tích án, Lý Tĩnh Trung quá sợ hãi, nên đã làm chuyện ngu ngốc, chuyện sai lầm, là lỗi của Đông Cung.”



“Thì ra Quảng Bình Vương cũng đã nghe nói.”

“Nếu ta là ngươi, sẽ không nói ra chuyện này.” Lý Thục nói: “Lời này là vì muốn tốt cho ngươi, bởi khi nói ra sẽ khiến Đông Cung mất mặt, càng khó kết thúc... Nhưng ta có thể bảo vệ ngươi, xóa bỏ chuyện này.”

Tiết Bạch hỏi: “Quảng Bình Vương định bảo vệ ta thế nào?”

“Ta có một đồng bào muội muội, đứng thứ ba trong số các tỷ muội, dung mạo khả ái, lại thông minh hiếu thảo, rất được phụ thân yêu quý. Chúng ta mồ côi mẹ từ nhỏ, nàng được nuôi dưỡng dưới gối Vi phi, chân chính là đích nữ trong nhà.”

Vừa nói, Lý Thục vừa quay sang nhìn Tiết Bạch, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

“Ngươi cưới muội muội ta, từ đó có thể hòa giải hiềm khích với Đông Cung, sau này tiền đồ của ngươi, ta bảo đảm, sẽ không còn ai công kích ngươi, ngươi có thể thoải mái phô diễn tài hoa của mình. Hôm nay, ngươi cũng đã gặp cô phụ ta và Trường Nguyên tiên sinh rồi, bọn họ là những nhân vật tiên phong đạo cốt thế nào? Ngươi cũng có thể sống như bọn họ.”

Tiết Bạch không né tránh, nhìn thẳng vào mắt Lý Thục, đáp: “Đa tạ Quảng Bình Vương ưu ái, nhưng ta không thể cưới huyện chúa.”

“Tại sao?”

“Ta có nỗi khổ khó nói, thứ cho không thể thưa thật.”

“Nỗi khổ khó nói?” Lý Thục không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, nhướn mày hỏi: “Thật sao?”

Tiết Bạch rất chân thành, đáp: “Thật.”

Nếu cưới nhi nữ của Lý Hanh, dĩ nhiên hắn không thể xưng là tông thất rồi m·ưu đ·ồ soán vị.

Từ khi có dã tâm, hắn bỗng nhiên trở nên kiên định, hoàn toàn không có hứng thú với sự lôi kéo của Lý Thục.

Lý Thục cũng không hề tức giận, dù sao hắn đến đây là để lôi kéo nhân tài, chỉ hơi nhíu mày, trầm ngâm rồi hỏi: “Ngươi... phải chăng có bệnh trong người?”

“Không phải.”

“Không muốn?”

“Thực sự không thể.”

“Ngươi đã có hôn ước?”

“Quảng Bình Vương cho rằng, ngoài quan hệ hôn nhân thì tất cả các mối quan hệ khác đều không đáng tin sao?” Tiết Bạch không muốn tranh luận với hắn, nói: “Nhưng ngay cả hôn nhân, Thái tử cũng từng l·y h·ôn hai lần, không phải sao?”

Một câu nói, khiến Lý Thục không thốt nên lời.

Hắn cảm thấy Tiết Bạch quá vô lễ, nhưng cũng biết những kẻ có tài thường ngạo mạn, ngược lại sẵn sàng khoan dung, cuối cùng cười khổ vài tiếng.

“Phụ thân ta có cái khó của mình, chuyện cũ đã qua, không cần để tâm.”

“Đúng là, chuyện cũ đã qua.”

“Không nói chuyện này nữa.” Lý Thục nói: “Điều ta thực sự muốn bàn với ngươi là thuế pháp. Đại Đường lập quốc đến nay, chế độ quân điền, phủ binh và tô dung điều đã đến lúc phải phá cũ lập mới, chuyện này ta và ngươi đều có chung nhận thức, đúng không?”

Tiết Bạch khẽ gật đầu, nhưng vẫn không có tâm tư cùng hắn thâm đàm.

Nói qua nói lại, hiện tại cũng chỉ là lâu đài trên mây, đã không thể thực hiện, đàm binh trên giấy thì có ý nghĩa gì?

Đến ngay cả tự do còn không có.

Hoàng hôn dần buông xuống, hai người quay trở về.

Phía trước đột nhiên có một toán cấm vệ đi qua, trong đó có một thanh bào quan viên bị áp giải, đúng là Lư Huyễn.

“Tiết Bạch! Ngươi chính là nghịch tặc chi tử...”

Lư Huyễn mới hét được nửa câu, đã bị bịt miệng lại, để tránh quấy rầy sự thanh tĩnh ở nơi phúc địa của Đạo gia.

Lý Thục hơi ngạc nhiên, hỏi: “Kẻ đó là?”

“Thủ hạ của Ca Nô, lại muốn hại ta.” Tiết Bạch bình thản phản ứng, “Nhưng ta đã có thể tự bảo vệ mình.”

Lý Thục ngẩn người, mơ hồ nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn.

Tiết Bạch cúi chào cáo lui, từ chuyện Lư Huyễn bị kết tội, hắn liền biết hôm nay mình lại có thêm một đồng minh mới.

Còn về chuyện Lý Thục lôi kéo... từ khi bò ra khỏi hố sâu, hắn đã không còn trông mong vào sự bảo vệ của người khác nữa.

Mong chờ vào người khác, chi bằng mong chờ vào chính mình.

Xét ở hiện tại, so với một vị hoàng tôn vẫn luôn thâm cư trong Bách Tôn Viện, ít nhất hắn đang nắm trong tay càng nhiều tự do hơn.

------

*cường xuất đầu: chỉ việc can thiệp hoặc dính líu vào những chuyện mà lẽ ra có thể không cần phải lo, nhưng lại cố tình nhúng tay vào.

*tả ủng hữu hô: chỉ người có nhiều thê th·iếp, thường dùng để miêu tả tình trạng có nhiều người phụ nữ xung quanh.

*cô phụ: chồng của chị em gái của cha, còn gọi là “cô trượng” “cô gia”.

*Văn Tiên Câu: Câu ở đây là hẻm núi.