Mạn Bộ Biên Giang Minh Nguyệt Hàn

Chương 27




Tuần đầu tiên sau khai giảng, Phong Mạn Mạn rất bận rộn. 3 ngày nay cô không login luyện cấp.

Buổi trưa cô đến quán ăn “Xí phố” nhận đơn, buổi tối còn phải xử lý đơn từ, sắp xếp công việc cho ngày hôm sau. Đêm qua cô chỉ có thể đón chuyến tàu điện ngầm cuối ngày về nhà, ai…… Làm sinh viên không dễ a.

Cũng khó trách, ai kêu cô lên năm 3 rồi, là 1 trong những người phụ trách văn học xã, vừa khai giảng đã phải nhận việc tuyển người mới, lại còn chuẩn bị hợp tác với phóng viên đoàn tổ chức tiết mục, hệ lý đón người mới đến tiệc tối vừa muốn ra tiết mục. Cô ước gì mình phân thân được, mà phân 2 cũng chưa đủ, ít nhất phải phân 4.

Giữa trưa, ở cửa quán……

Hôm nay nắng chói chang đã thế nắng ở thành phố G lại cực kỳ có hại nữa chứ.

Phong Mạn Mạn ngồi ở quầy tuyển người của văn học xã, dùng laptop riêng của văn học xã “lấy của công làm việc tư”. Đúng ra cô phải nhập danh sách đơn vào máy, nhưng thực tế là cô đang viết bài. Thỉnh thoảng nhìn mấy đứa sinh viên năm 2 “phao đầu, tát nhiệt huyết” rải tờ đơn giới thiệu, nói theo kiểu bọn họ là “vừa phải kiếm khách rồi~”.

Cô đang viết đến khúc muốn ngừng mà không được thì đột nhiên có 1 nữ sinh đến sau lưng cô, Phong Mạn Mạn sợ tới mức lập tức chuyển sang màn hình desktop.

Nữ sinh này cao cao gầy gầy, tay cầm đơn xin vào, mở to mắt nhìn Phong Mạn Mạn.

“Xin hỏi bạn cần gì?” Phong Mạn Mạn làm bộ bình tĩnh mỉm cười hỏi.

“Chào chị, anh kia nói em muốn nộp đơn thì đưa cho chị.”

Phong Mạn Mạn xem đơn, ừm…… Tên: Khâu Mạn Tâm, Phái: nữ, Chuyên ngành: kế toán điện tử hóa, Năm: 1. À~ thì ra là tân sinh viên.

“Ok, em về viết bài cảm nghĩ 2000 từ, hạn chót nộp là cuối tuần sau, chủ đề có ghi trong đây.” Phong Mạn Mạn đưa cho Khâu Mạn Tâm 1 tờ A4.

“Vâng, cám ơn chị.” Khâu Mạn Tâm lễ phép nhận tờ giấy rồi chạy về ký túc xá.

Phong Mạn Mạn thấy cô bé bỏ đi thì chuyển sang word tiếp tục viết văn.

“Đúng rồi, chị~~~” Khâu Mạn Tâm đột nhiên lại chạy về.

Hù chết! Phong Mạn Mạn bị hù chết! Đây chính là người dọa người cũng hù chết người.

“Hô…… Chuyện gì? Sao lại là em? Chuyện gì hả?” Phong Mạn Mạn vỗ vỗ ngực cố bình tĩnh lại, quên cả tắt đi bằng chứng “của công làm việc tư”.

Khâu Mạn Tâm nở nụ cười, trên má có 2 lúm đồng tiền nho nhỏ, “Chị ơi, em nộp bài thế nào?”

“Trong đây có ghi, mail tới địa chỉ này.” Phong Mạn Mạn chỉ chỉ tờ giấy trên tay Khâu Mạn Tâm, “Em gái, em còn chuyện gì nữa không?” Phong Mạn Mạn cố gắng thật lịch sự.

Cô bé kia vươn tay, chỉ thẳng vào màn hình, “Chị đang viết tiểu thuyết ạ?”

“Ngạch……” Phong Mạn Mạn phá công. Cô bé này muốn làm gì? Phong Mạn Mạn có dự cảm xấu.

“Chị cũng chơi mộng cảnh ạ?” Bởi vì Phong Mạn Mạn viết truyện tên là—Tình trong mộng cảnh.

“Ừ……” Mạn Mạn gật gật đầu, không phải lại là người quen đó chứ? Gần đây cô toàn gặp người quen, từ lúc biết Bắc Phong Giang Thượng Hàn chính là Giang Hàn đến sau lại biết Quan Hạo là Xuy Độ Ngọc Môn Quan. Ai…… Cũng không phải nói người quen cùng chơi thì không vui, ai…… Tóm lại là cảm giác rất ngộ!

Còn may, hiện tại cô cũng không chơi mộng cảnh.

“Em cũng chơi nữa~”

Phong Mạn Mạn không nói gì, cô bé này cứ thế nào ấy, nhiệt tình quá mức.

“Nhưng hiện tại chị không chơi nữa.”

“Giờ em cũng không chơi~ trước kia chị ở server nào?”

“Quảng Châu.” Kỳ thật Phong Mạn Mạn hơi sợ người nhiệt tình như vậy.

Khâu Mạn Tâm nắm tay Phong Mạn Mạn, “Thật là trùng hợp! Chị ơi! Em cũng vậy~”

Đúng lúc này, 2 em năm 2 đang “kiếm khách” đến gần, “Chị Mạn Mạn ơi, chị nhập mấy đơn này vào máy tính giúp tụi em.”

“Ok~”

“Chị Mạn Mạn? Chị tên là Mạn Mạn hả?” Cô bé nói tiếp, “Em cũng biết 1 người tên là Mạn Mạn trong Mộng Cảnh nữa, chị em mình không có duyên đến vậy đâu ha?”

“………………” Phong Mạn Mạn không còn biết nói gì.

“Chị nói cho em biết đi mà, trong mộng cảnh chị tên là gì?” Khâu Mạn Tâm tự động tự giác ngồi vào ghế bên cạnh, hăng hái nói chuyện phiếm với cô. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Phong Mạn Mạn giống sư muội điềm đạm đáng yêu mà Khâu Mạn Tâm lại như sư tỷ hăng hái nhiệt tình.

Thấy cô bé nhiệt tình như vậy, cô cũng không tiện làm mặt lạnh.

Dù sao cũng có cả đống người tên là Mạn Mạn mà, nhưng đây chỉ là suy nghĩ của riêng Phong Mạn Mạn thôi, “Chị đặt là Mạn Bộ Mạn Mạn.”

“A a a a a a! Mạn Mạn!! Em là Tâm Tâm nè!!” Khâu Mạn Tâm đột nhiên nhảy dựng lên.

Cửa quán có rất nhiều người, nghe Khâu Mạn Tâm hét lên như vậy, rất nhiều người quay lại nhìn các cô.

Khâu Mạn Tâm tiếp tục không nhìn mọi người, “Chị Mạn Mạn, thế giới thật nhỏ ha, em lại gặp được bạn trên mạng ở đây a…… Oa……”

“…………” Mỗ Mạn Mạn lại không nói gì, trời ạ! Ai nói cho biết chuyện gì đang xảy ra?

“Đúng rồi, Tâm Tâm, sao lúc trước em không lên?” Phong Mạn Mạn hỏi. Người quen~ lại là người quen……

Khâu Mạn Tâm nói: “Hôm trước ông em trúng gió, em phải vào viện chăm sóc ông. Sau đó, máy tính em bị virus, mở máy không được, chị Mạn Mạn ơi! Gần đây em cứ xui xẻo sao ấy.” Nói đến đây, Khâu Mạn Tâm đột nhiên ôm chầm lấy Phong Mạn Mạn. Kỳ thật, ông cô nằm viện là thật nhưng lý do chính không login là do chuyện của cô và Việt Ly Đông.

Dưới cái nắng gay gắt độc hại, Phong Mạn Mạn và Khâu Mạn Tâm trốn vào quán, bốn mắt nhìn nhau, mới gặp hận trễ ngồi 8 chuyện trò chơi, đời sống, trường học,v.v…

Sau đó, Phong Mạn Mạn cảm thấy thật ra thì bạn trên mạng thành bạn ngoài đời cũng không tệ lắm.

11 giờ tối, Phong Mạn Mạn sửa sang lại hồ sơ xin vào văn học xã rồi login.

Nhưng hệ thống thông báo, acc của cô đang login…… Chẳng lẽ… bị hack rồi?

Cô thử lại 3 lượt, rốt cục cũng login thành công.

Cô vội vàng xem lại trang bị, dược bào- vẫn còn, thế thân oa nhi- còn, tiền- còn, hô…… đủ hết, may thật.

A? Cấp bậc biến thành 78 rồi! Oa ha ha ha ha, là Giang Hàn giúp cô luyện thì phải? Anh ấy thật tốt bụng á.

[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Mạn Mạn hả em?

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Giang Hàn, anh login acc em sao?

[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ừ, luyện cấp giúp em.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Em biết mà~ cấp 78…… Cám ơn anh nha.

[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Vậy trả ơn anh thế nào?

Đột nhiên, Phong Mạn Mạn nghĩ đến 1 câu: tiểu nữ không gì báo ơn, chỉ có thể lấy thân báo đáp.

Không! Không! Không! Sao cô có thể nghĩ vậy chứ?

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Là tự anh giúp em luyện, đâu phải em nhờ anh đâu.

[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ha ha, đùa thôi, hôm nay anh hơi mệt, xuống trước nha.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Vâng…… Cám ơn anh.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Đúng rồi, hôm nay em gặp Tâm Tâm.

[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn:?? Tâm tâm?

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Chính là Thu Nhật Vọng Hương Tâm đó, anh báo cho hội trưởng 1 tiếng, bảo anh ấy đừng lo lắng, Tâm Tâm bận việc nhà nên không lên được. Em phát hiện bọn họ có jq nga~

[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: jq là cái gì?

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: jq= gian tình

[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: À…… Con nít con nôi đừng để ý chuyện người khác.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Cái gì mà con nít, Tâm Tâm còn nhỏ hơn em cơ.

[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ha ha…… Anh ngủ đây, em cũng đừng thức khuya như vậy.

[ phụ cận] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Biết rồi biết rồi mà~ tạm biệt anh.