Màn Ảnh - Hủ Chi

Chương 23




Lâm Hữu đi rồi, Trần Nhuế Sơ trở vào quán ăn. Cô ra ngoài nhiều nhất đã nửa tiếng, đồ ăn trên bàn đã dọn xuống, thay vào đó là bia.

Cô về chỗ của mình, phát hiện trước mặt Đinh Ngạn Tư có hai chai bia. Cô ngây ra, ngước mắt nhìn anh.

Hai mắt đỏ bừng, trên má cũng ửng đỏ, ánh mắt ngập tràn sự thất vọng. Thấy cô nhìn mình, anh nhìn cô một cái, lạnh lẽo như sông băng.

Trần Nhuế Sơ chưa xót, ánh mắt xa cách như vậy như con dao đâm vào tim cô, cô liền theo bản năng nắm lấy tay anh, nắm thật chặt.

Đinh Ngạn Tư cúi đầu, lọn tóc che khuất đôi mắt đầy men say, không gạt đi, cũng không nắm lấy, chỉ mặc cô nắm chặt.

Bạn học trên bàn ầm ĩ ồn ào, căn bản không chú ý tới bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

"Sao thế?" Trần Nhuế Sơ nắm chặt tay anh, nhỏ giọng hỏi. Đinh Ngạn Tư ngẩng đầu, mang theo đôi mắt ươn ướt nhìn cô. Thoạt nhìn là lo lắng.

Thế nhưng lại có một chút dao động. Đinh Ngạn Tư, mày thật vô dụng.

Anh lặng lẽ nhìn cô, như muốn nhìn thấu trái tim nằm sâu trong lòng ngực. Xúc cảm tay bị cô nắm rất rõ ràng, trong lòng càng ngập tràn bi thương.

Có lẽ, cô chỉ như vậy với mình thì sao?

Di động Trần Nhuế Sơ đặt trên bàn nhận được thông báo, màn hình sáng lên. Đinh Ngạn Tư liếc qua, là tin nhắn đưa đẩy từ app phát sóng trực tiếp.

Nhu một tảng đá khiến cảm xúc của anh càng rơi vào đáy vực.

Đúng, cô vẫn là chủ bá sắc tình, hiện tại vẫn có khả năng trở trên cái app đó cởi áo lộ ngực.

Nhướng mày, khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu bất lực. Anh gạt tay cô ra, chống cằm cúi đầu nhìn mặt bàn.

Trần Nhuế Sơ không khỏi sửng sốt.

Khoảng thời gian này, cô không ngừng xây dựng một tòa lâu đài riêng trong lòng, lâu đài chứa đựng ngọt tình mật ý của họ, nhưng ngay bây giờ bỗng sụp đổ, bên tai là tiếng sấm vang.

Trần Nhuế Sơ không nhịn được mà rơi lệ.

Hai tay nắm chặt, im lặng một lúc lâu, cô nức nở hỏi anh: "Chán em rồi sao?"

Tuy rằng nơi này ầm ĩ, giọng cô lại nhỏ, Đinh Ngạn Tư vẫn nghe thấy rõ ràng.

Chán cô sao?

Không phải, là thích muốn chết.

Nhưng cô không thích anh, cô coi anh là gì? Anh chỉ có thể tự tra tấn mình như vậy, cố gắng không mất đi tôn nghiêm cuối cùng. Anh vốn là người kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ khiến mọi người phải hâm mộ, ngay khi nhận ra tình cảm đối với cô liền cảm thấy thất bại nặng nề.

Anh cho rằng mình có thời gian, anh có thể dùng tình yêu của mình hấp dẫn cô, khiến cô cũng yêu anh.

Nhung... Cô hình như càng tuyệt tình so với trong tưởng tượng. Làm sao đây?

Đầu Đinh Ngạn Tư vốn vì men say mà lúc này có hơi khó chịu, trong lòng không ngừng tự hỏi bản thân, phải làm sao đây?

Trần Nhuế Sơ không nhận được câu trả lời, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.

Cô vẫn chưa từ bỏ mà hỏi thêm lần nữa: "Chán em rồi sao?" "..."

"Em đi đây."

Cô hoảng loạn lau nước mắt, cầm lấy di động trên bàn, vội vàng bỏ vào túi.

Trước khi đứng dậy, cô nói với anh một câu: "Xin lỗi." Sau đó, cô xoay người muốn chạy trốn.

Cánh tay đột nhiên bị một bàn tay to ấm áp giữ chật.

Trái tim cô run lên, nước mắt vất vả lắm mới ngừng lại rào rạt rơi ra như hồng thủy vỡ đê.

Anh kéo cô ngồi xuống, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Cho dù vì mất đi bạn tình mà tiếc nuối hay thật sự luyến tiếc anh, tất cả đều không nghiêm trọng, Đinh Ngạn Tư không muốn phỏng đoán tâm tư của cô nữa.

Giờ phút này trong mắt anh chỉ có cô, thật lâu sau, thở dài thỏa hiệp.

Trên bàn cơm đột nhiên yên tĩnh, bởi vì mọi người đều nhìn thấy Đinh Ngạn Tư và Trần Nhuế Sơ nắm tay nhau cùng rời đi. Đợi hai người họ đi rồi, mọi người lại ríu rít thảo luận.

Đinh Ngạn Tư kéo Trần Nhuế Sơ vào WC.

Đột nhiên, sức lực ở cổ tay trở nên lớn, sống lưng dựa vào gạch men lạnh lẽo, mặt Trần Nhuế Sơ ửng hồng.

Hơi thở của Đinh Ngạn Tư mang theo men say, anh chậm rãi tới gần cô, cằm gác lên vai.

"Xin lỗi." Cánh môi mềm mại cọ cọ bên cổ cô. Hốc mắt Trần Nhuế Sơ nóng lên, lại muốn khóc.

Cô duỗi tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Không sao." "Em động lòng đúng không?" Đinh Ngạn Tư đột nhiên hỏi.

"Gì cơ?" Trần Nhuế Sơ nghe không hiểu, ngước mắt nhìn lỗ tai hồng hồng của anh.

"Động lòng rồi đúng không?" Đinh Ngạn Tư lập lại lần nữa.

Trần Nhuế Sơ nghe ra trong giọng của anh có chút hèn mọn. Không khỏi khiếp sợ, ngón tay dừng trên sống lưng dày rộng của anh, nhất thời không biết nói gì.

Đinh Ngạn Tư thấy cô im lặng, hỏi càng trực tiếp: "Cùng cái ôm ở cửa có gì khác nhau?" So với nam sinh nghệ thuật kia, anh có quan trọng hơn cậu ta không, trái tim em có đập nhanh hơn một chút không, anh có cơ hội nhiều hơn không...

Đầu Đinh Ngạn Tư như muốn nổ tung, biết anh đã nhìn thấy cô và Lâm Hữu ôm nhau. Phản ứng đầu tiên là sợ hãi, sợ anh hiểu lầm. Đang muốn giải thích, một suy nghĩ kỳ ảo tốt đẹp lại hư vô mờ mịt bỗng lóe lên.

Anh đang ghen sao?

Cái ôm hiện tại và vừa rồi chắc chắn khác nhau.

Hiện tại, trái tim của cô điên cuồng nhảy lên, hoàn toàn khác với khi nãy.

Cô nhẹ nhàng trả lời: "Không giống, một chút cũng không giống."

Đinh Ngạn Tư cười một tiếng. Anh cảm thấy bản thân thật buồn cười, cô chỉ nói như vậy thôi, anh liền tin. mặc kệ có phải cô vì dỗ anh không, nhưng cho dù vì dỗ anh, anh cũng rất vui vẻ.

Lý trí khoe khoang cùng sự kiêu ngạo ngày thường bị cảm xúc lúc này từng bước đánh sập, cồn là chất xúc tác tốt nhất.

Anh hôn lấy bả vai cô, nhẹ nhàng mút lấy. Trần Nhuế Sơ lắc lư cơ thể.

"Ba" một tiếng, một trái dâu tây nhỏ để lại trên vai cô. Dấu vết anh để lại cho cô.

Anh liếm láp nơi đó, mê mang gọi: "Trần Nhuế Sơ." "Vâng?"

"Em có thể đừng phát sóng trực tiếp nữa được không?" Vừa nói, Đinh Ngạn Tư vừa đưa tay sờ đến cái bớt trên eo cô, "Anh không muốn để người khác nhìn thấy nơi này."

Nơi thuộc về anh,

Có thể chỉ cho mình anh xem được không?