Màn Ảnh - Hủ Chi

Chương 17




Trần Nhuế Sơ ngủ không bao lâu liền mở mắt, kéo màn cửa sổ đối diện. Trong phòng ngủ không bật đèn, tối đen một mảng, trời bên ngoài đã tối, đèn đường xuyên qua khe hở tấm màn chiếu vào, là ánh sáng duy nhất trong phòng.

Mùi hương trong phòng vẫn chưa tản đi, ký ức kiều diễm vừa rồi trở lại, gương mặt lập tức nóng lên, sau lưng dán vào một cơ thể nóng bỏng, còn cả tiếng hít thở đều đều. Trần Nhuế Sơ nhúc nhích, không muốn đánh thức anh, cứ nằm đó.

Chốc lát sau, Đinh Ngạn Tư cũng tỉnh, cho rằng cô còn ngủ, cánh môi ấm áp dán sau cổ cô, bàn tay to rộng vòng qua vòng eo mềm mại, lòng bàn tay chạm đến bụng nhỏ của người nằm trước. Trần Nhuế Sơ theo bản năng rút bụng. Cảm nhận động thái dưới tay, Đinh Ngạn Tư khẽ cười, tay hướng lên trên bao lâu vú cô.

Lòng bàn tay nâng bầu ngực, ngón tay nghiền nhỏ đầu v*. Đinh Ngạn Tư há miệng hôn lấy cổ cô, đầu lưỡi ướt nóng lướt qua cổ đem vành tai của cô gái nuốt vào miệng.

Trần Nhuế Sơ không nhịn được rên rỉ một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Đinh Ngạn Tư thấy cô có hành động, nhẹ nhàng xoay người cô lại, giữ chặt cổ tay cô đè trên gối đầu mềm mại, hai cơ thể trần trụi kề sát được giấu dưới lớp chăn màu lam.

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Nhuế Sơ không thẳng nổi thẹn thùng mà quay đầu, Đinh Ngạn Tư cúi đầu muốn tìm đến môi cô, lọn tóc nhỏ vụn dừng trên mặt, cô không nhịn được mà nở nụ cười, nghiêng đầu vừa vận hôn đến môi anh.

Vì thế bầu không khí lại nóng lên, Đinh Ngạn Tư liếm môi cô, hỏi: "Đau không? Bên dưới."

Trần Nhuế Sơ hít thở dồn dập, bị anh liếm như vậy, đầu óc có hơi không hoạt động được, sau khi nhìn anh chằm chằm mất một giây, cô mới ngây ngốc chớp mắt: "Có một chút."

"Vậy có thể thêm một lần nữa không?" Đinh Ngạn Tư nói ra mục đích của mình, ánh mắt nóng rực theo đó chuyển xuống trước ngực cô.

Trần Nhuế Sơ ngây ra, theo bản năng hỏi: "Anh lại muốn làm?" "Ù." Đinh Ngạn Tư nhìn cô, "Có thể không?"

Cảm quan bị phóng đại một trăm lần, cổ tay bị anh nắm lấy bắt đầu tê dại. Cô nhẹ nhàng đáp: "Có thể."

Trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười.

Trần Nhuế Sơ ngắm đến mơ màng, tùy ý để anh ở trên người mình vừa ngắm vừa liếm, cùng anh tiến vào vực sâu của tình dục, máu trong cơ thể đều sôi trào, lỗ chân lông đều mở ra hết, thần kinh căng chật, tay chân mềm nhũn.

Anh tiến vào cơ thể cô, cương như giao hợp. Trần Nhuế Sơ ưỡn lưng rên rỉ, Đinh Ngạn Tư bắt lấy chân cô vòng qua eo mình, thuận tiện cho bản thân tiến vào chỗ sâu nhất.

Đến nơi sâu nhất, tiểu huyệt hút anh thật chặt. Anh chậm rãi rút ra cắm vào dương v*t, không quên xem phản ứng và sắc mặt của cô. Trải qua hai lần giao hợp trước, Đinh Ngạn Tư đã rất rõ điểm mẫn cảm của Trần Nhuế Sơ nằm ở nơi nào, anh ngắm ngay nơi đó nghiền thật mạnh, không biết mệt mỏi mà làm phát tiến trong cơ thể ướt nóng.

Trần Nhuế Sơ như vừa được vớt ra từ trong nước, cả người mồ hôi nhễ nhại, hạ thể bị đâm đến phát ra tiếng vang, tiếng thịt chạm nhau cùng giọng khàn khàn và tiếng thở dốc của Đinh Ngạn Tư khiến cô đỏ mặt tim đập loạn nhịp. Chân dần mất sức, từ trên eo rơi xuống.

Đinh Ngạn Tư hôn lên môi cô, mắng yêu: "Vô dụng."

"Sao lại nói em vô dụng..." Trần Nhuế Sơ vẫn còn nhớ khi gọi video, anh cũng từng nói mình như vậy, cô bỗng muốn làm nũng, muốn anh dỗ dành mình, "Vô dụng còn tới tìm em!" Cô thì thầm lẩm bẩm.

Nhưng Đinh Ngạn Tư ở ngay trên người cô sao có thể không nghe thấy!

"Anh thích vô dụng." Đinh Ngạn Tư thẳng lưng, lập tức đâm vào chỗ sâu nhất.

Trần Nhuế Sơ "Hừ" một tiếng, không phải tức giận mà hừ, là vì bị thao sướng đến rên rỉ.

Thích vô dụng.

Trần Nhuế Sơ lâng lâng, anh vừa nói thích cô sao? Cô cười cười, coi như là như thế.

Nếu đã vậy, thì cô có thể vô dụng.

Lại đâm vào thọc ra mấy chục cái, anh ôm lấy cô, bắn ra. Hai người thở dốc, đầu tóc ướt đẫm dán vào nhau, hơi thở cũng thế.

Đinh Ngạn Tư dựa vào vai Trần Nhuế Sơ, môi dán lên xương quai xanh của cô, liếm liếm, trong miệng đều là mồ hôi, nhưng Đinh Ngạn Tư vẫn cảm thấy ngọt. Trần Nhuế Sơ bị liếm tới ngứa ngáy, cười cười, nắm lấy eo anh: "Đừng..."

"Đừng cái gì?" Đinh Ngạn Tư dừng lại, hỏi. "Đừng liếm em."

"Cứ thích liếm." Anh cố ý trêu đùa.

"A..." Trần Nhuế Sơ ở dưới thân anh không ngừng trốn tránh, miệng cứ kêu ngứa.

"Ngứa sao?"

"Vâng." Trần Nhuế Sơ thấy anh dừng lại, vội thở dốc.

"Để anh thử xem." Đinh Ngạn Tư nhéo cằm cô, đáy mắt là thái độ nghiền ngẫm.

Sau đó anh ôm eo cô trở mình, hai người đổi vị trí cho nha. Đinh Ngạn Tư ở dưới, Trần Nhuế Sơ ở trên.

Bầu vú mềm như bông dán trên ngực anh, anh em của Đinh Ngạn Tư lại muốn đứng dậy.

Khi Trần Nhuế Sơ hoàn hồn, bản thân đã giống khối thịt nằm xoài trên cái nồi chiên Đinh Ngạn Tư. Cô dựa vào cơ thể rắn chắc của anh, thè lưỡi, vật mềm ướt át đảo quanh trên da anh, liếm láp đầu v*.

Dưới thân Đinh Ngạn Tư không còn khó chịu, chỉ có tiếng hít thở ngày càng nặng nề.

Dần dần, Trần Nhuế Sơ không liếm nữa.

Đinh Ngạn Tư đang sướng, nghi hoặc xoa đầu cô, hỏi: "Sao thế?"

"Anh lại cứng rồi." Trần Nhuế Sơ vội đi xuống, không dám tiếp tục trêu chọc anh.

Còn liếm nữa, sẽ phải chịu thao.