“Ngài mai xuất phát sao?”
Cẩm Nhuệ ngồi cạnh Hắc Dạ trên tầng thượng của bệnh viện, nhìn khu vườn của bệnh viện nườm nượp bệnh nhân ra ngoài ngắm cảnh, cảm giác thật sự rất yên bình thoải mái.
“Đúng vậy, ngày mai toàn bộ quân đội xuất phát để tới cực bắc. Lần này xuất chinh 100 ngàn quân nhân, 10 ngàn máy bay chiến đấu.” Hắc Dạ mỉm cười. “Lần này, một khi hoàn thành chiến dịch, lũ quái vật biển sâu sẽ bị đẩy lùi về phía sau chiến tuyến vài trăm ngàn ki lô mét, đại lục sẽ có được yên bình chí ít là 2 tới 5 năm không thể bị bọn chúng quấy nhiễu.”
“Như vậy rất tốt, sẽ không còn chiến tranh nữa.” Cẩm Nhuệ gật đầu. “Chỉ là… nếu như thất bại thì sao?”
Hắc Dạ lắc đầu, nhìn vào bờ vai nhỏ bé của Cẩm Nhuệ: “Chiến dịch này, không được phép thất bại, nếu có, quân đội sẽ điều tới càng nhiều quân nhân, cho tới bao giờ đánh lui bọn chúng mới thôi!”
“Như vậy, ngươi sẽ trở về chứ?” Cẩm Nhuệ nhìn về phía Hắc Dạ, lẳng lặng chờ đợi.
Đôi môi của Hắc Dạ có chút phát run, hắn mỉm cười, nắm lấy tay của Cẩm Nhuệ, thật chặt. “Nếu như ta thành công trở về, nàng sẽ chấp nhận một yêu cầu của ta chứ?”
Thình thịch…
Có lẽ đã quá lâu không nhảy lên, lần này ngực trái của Cẩm Nhuệ nảy lên rất rõ ràng, rõ ràng tới mức khiến cho nàng ngẩn người. Một ánh mắt này, một nụ cười chân thành lại có chút mong chờ này, vậy mà lại khiến cho trái tim của nàng lệch nhịp.
Cẩm Nhuệ chớp mắt, có chút trốn tránh nhìn lên bầu trời trong xanh, lại không tự chủ được nói ra miệng lời đồng ý: “Được, chỉ cần ngươi trở về, nói gì ta cũng sẽ đồng ý, chỉ cần đừng có quá phận là được.
“Tốt! Ta sẽ trở về!” Hắc Dạ ôm chầm lấy Cẩm Nhuệ vào ngực, hai mắt hừng hực ánh lửa.
Cẩm Nhuệ mỉm cười, bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt qua ngực áo của Hắc Dạ, len lén bỏ vào bên trong một vật nhỏ bé không đáng để ý. Nàng sẽ đợi, cũng sẽ cho hắn một cơ hội, chỉ mong Hắc Dạ sẽ biết quý trọng.