Maigo ni Natteita Youjo wo Tasuketara, Otonari ni Sumu Bishoujo Ryuugakusei ga Ie ni Asobi ni Kuru You ni Natta Ken Nitsuite

Chương 58: Cô gái bé bỏng thích được chiều chuộng




Góc nhìn: Aoyagi

Sau khi chia tay với Akira, tôi đi về nhà một mình.

Gần đây cứ đi một mình tôi lại có cảm giác cô đơn, có lẽ là do những ngày vừa qua mọi thứ xung quanh quá tấp nập.

Trong tình huống này, nếu tôi nói mình nhớ Emma-chan thì chắc bị coi là lolicon quá.

Tất nhiên là tôi không có ý định nói thế.

—Hmm?

Đột nhiên, tôi nghe tiếng chuông báo điện thoại ở trong túi.

Đi trên đường mà tay cứ vung vẩy điện thoại thì không ổn lắm, nên tôi đi ra góc đường rồi mới lấy điện thoại ra.

Nghĩ rằng Aki nhắn tin cho mình, tôi mở ứng dụng nhắn tin lên và nhận ra người nhắn tin là Shinomone-san.

Có vẻ như cô ấy nhắn tin cho tôi ngay khi về nhà.

“Neko-chan (*´▽`*)”

Đính kèm với tin nhắn là một bức ảnh một con mèo trắng nhồi bông.

Có vẻ như lại là một món đồ mà cô tự tay làm.

Trông đáng yêu phết, nhìn như những món hay được bày ở các cửa hàng vậy.

Shinomone-san hay xài biểu tượng cảm xúc hay nhắn tin nhỉ.

“Nhìn dễ thương quá, cái này cũng là cậu tự làm à?”

Có lẽ cô ấy đang đợi hồi âm, nên tôi nhắn lại cho cổ ngay lập tức.

Tin nhắn phản hồi đến chỉ sau vài giây.

Chẳng phải thế này hơi nhanh quá sao…?

Tâm trí tôi bắt đầu hiện lên hình ảnh Shinomone-san đang háo hức chờ hồi âm trước điện thoại. Điều này khiến tôi mỉm cười, song cũng thấy nhói lòng đôi chút.

Tôi dám chắc cô chưa từng nhắn tin với bạn bè qua điện thoại bao giờ.

Tôi kiểm tra nội dung tin nhắn thì—

“Tớ đã cố gắng hết sức cho bé này đó.(`・ω・´)”

Tin nhắn kèm theo một emoji vẻ đắc chí.



Nên làm gì giờ nhỉ?

Nghĩ đến tin nhắn mà Shinomone-san gửi, tôi thấy cũng có chút dễ thương.

Khi trò chuyện cô ấy sẽ như thế này à…

“Mẹ ơi, có anh trai đang cười toe toét ở đây này~”

“Suỵt— đừng nhìn con!”

Khi đi ngang qua hai mẹ con, thì cô bé chỉ tay vào tôi và nói ra những điều đau lòng.

Thường thì Akira là đứa hay làm cái trò này, nhưng nghe thấy vẫn buồn chứ…

Tôi quyết định rời mắt khỏi điện thoại và đi thẳng về nhà.


―Đi được một quãng thì tôi thấy một cô gái quen thuộc đang đi dạo trong khi ôm một bé gái trong tay.

Cô gái đang ôm cô bé hết sức cẩn trọng đó là Charlotte-san, người mà tôi mới chia tay vài giờ trước.

Ngay khi nhìn thấy cô tôi lại nhớ đến lời của Akira trước đó.

Rằng Charlotte-san thích tôi.

Cơ thể tôi ngay lập tức nóng bừng lên.

Mặc dù gần đây tôi đã có thể nói chuyện bình thường với cô ấy, nhưng tôi không nghĩ mình có thể duy trì nếu cứ tiếp tục như này.

Tôi cố gắng nghĩ về thứ gì đó để gột sạch tâm trí.

“A― Aoyagi-kun! Gặp cậu ở đây đúng là một sự trùng hợp nhỉ!”

Ngay khi tôi vừa quên đi những câu từ đó ở trong đầu thì Charlotte-san nói với tôi.

Nhìn cô ấy trông rất vui, có vẻ cô ấy thực sự phấn khởi khi gặp được tôi.

“Ờm, ừ…”

“…..? ―Ah! Ngh…!”

Trong khi tôi đang cố đồng tình với những lời của Charlotte-san, thì Emma-chan quay đầu lại vẻ tò mò.

Khi cô bé biết đó là tôi, em ấy vươn hai tay ra.

“Emma, cẩn thận! —Ah, đừng!”


“Ối…”

Emma-chan cố vươn người ra khiến Charlotte-san mất thăng bằng, nhưng tôi đã đỡ lấy hai người họ.

“Ah…”

Việc tôi đưa tay đỡ lấy eo cô ấy đồng nghĩa với việc chúng tôi đang ôm nhau, và khuôn mặt Charlotte đang gần tôi hơn bao giờ hết.

Chỉ cần di chuyển thêm chút nữa thôi là tôi có thể hôn được cô.

Tình huống bất ngờ này khiến ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau.

Khuôn mặt của Charlotte-san đỏ lựng lên, và tôi chắc mặt mình cũng tương tự.

Tôi không biết phải làm gì nữa, song mặt cũng nóng bừng.

“Ngh…! Muu…!”

Rồi Emma-chan kêu đau và bắt đầu vùng vẫy khi bị hai người bọn tôi kẹp ở giữa.

“A-Anh xin lỗi, Emma-chan!”

“Chị xin lỗi, Emma!”

Biết là mình đang dồn ép một đứa bé, hai đứa tôi hốt hoảng và tách nhau ra.

Nhưng Emma-chan lại nắm lấy vạt áo tôi, và tôi không thể buông ra được.

“Lại đây này, Emma-chan.”

Đúng như dự đoán, tôi biết em ấy muốn được bế nên vươn tay ra.


Emma-chan dường như vui mừng khi tôi đưa ra bế em ấy như ý muốn, và cứ dính chặt lấy người tôi.

Cô bé này rất thích được chiều chuộng nhỉ

Đó cũng là điều dễ thương ở em ấy.

“Tớ cảm thấy mình như đang trở thành ‘lốp dự phòng’ cho Emma vậy…”

Trong khi tôi đang vừa bế vừa xoa đầu của Emma-chan, Charlotte-san nhìn tôi vẻ lạc lõng rồi lẩm bẩm.

Không chắc có phải do gió thổi không, nhưng tôi lại nghe thấy giọng cô khá rõ.

Tôi đoán là cô ấy sốc khi đã bế Emma-chan suốt nãy giờ nhưng lại bị em ấy ngó lơ ngay khi cô bé vừa nhìn thấy tôi.


Hẳn là vì không muốn Emma-chan để ý nên cô đã nói tiếng Nhật.

…Xin lỗi nhé, Charlotte-san.

Tớ không biết phải nói gì hết.

Nhìn lại những ngày vừa qua, rõ ràng Emma-chan rất yêu mến tôi, nên bản thân không thể giải thích gì thêm cả.

…….*Nhìn

“Hmm..?”

*Nhìn…….*Nhìn

Tôi nhìn Charlotte-san, nghĩ xem mình nên làm gì, thì không hiểu sao cô ấy bắt đầu nhìn tôi như thể muốn biết có chuyện gì.

Cảm tưởng như cô đang ngày càng gần hơn vậy.

“……….Tei!”

“―Huh!?”

Rồi sau đó tôi không hiểu cô ấy nghĩ gì nữa. Vì Charlotte-san đã từ từ tiến lại gần, rồi tóm lấy vạt áo tôi.

Tình cảnh lúc này y hệt như lúc ở quán cà phê, chuyện gì xảy ra với cô ấy nhỉ?

“À, ừm, chúng ta sẽ về nhà như thế này ư…?”

―*Gật

Charlotte-san đáp lại tôi bằng một cái gật đầu.

Thật tình…

Căn hộ chúng tôi sống ở ngay đây, hay đúng hơn là ngay trước mặt rồi, nhưng cô ấy cứ cư xử như thế này ở bên ngoài khiến tôi thấy xấu hổ quá đi mất.

Dẫu vậy, tôi cũng thấy vui vui.

Đó hoàn toàn là một phản ứng tự nhiên khi được gần gũi với một cô gái xinh đẹp như Charlotte-san.

―Chúng tôi cùng bước vào căn hộ, trong lòng chứa đầy những cảm xúc lẫn lộn giữa ngại ngùng và hạnh phúc.

….Nhân tiện thì, những người trong khu căn hộ đi ngang qua chúng tôi đều nhìn với ánh mắt rất ấm áp.