Hết :3
----------
Góc nhìn: Aoyagi
“Vậy thì, đã đến lúc chúng ta giải tán thôi ha!”
Khoảng 2 tiếng đã trôi qua, Akira thông báo tới mọi người rằng buổi tiệc đã kết thúc.
Trừ việc đồ uống không bị giới hạn thì mọi người đều tự gọi đồ ăn riêng, nên việc thanh toán sẽ tiến hành theo từng bàn.
“Nếu từng người thanh toán riêng lẻ thì mất công lắm, nên chúng ta thanh toán theo bàn đi.”
“Ừ nhỉ, tớ nghĩ cách đó ok đấy.”
Khi được tôi bắt chuyện, Charlotte-san đồng ý ngay lập tức.
……Rốt cuộc, đến khi buổi tiệc chào mừng kết thúc thì cô gái này vẫn chưa buông khỏi tay áo của tôi.
“Ừm, ừm, vậy đồ ăn đồ uống là Aoyagi-kun sẽ trả đúng không?”
Trong khi tôi đang nhìn Charlotte-san thì cô bạn ngồi trước mặt tôi giơ tay lên và nói “Cậu bao nhé.”
“Tha cho tớ đi. Nấy người thì tớ kham sao nổi.”
“Rồi rồi, thế lần tới chỉ có 2 bọn mình thì cậu khao đấy nhá. Nếu bạn thích thì sau đó chúng ta đi hát karaoke cùng nhau luôn.”
Ngạc nhiên là cô bạn này lại ngoan ngoãn nghe lời, mà không hiểu sao cô còn mời tôi đi chơi.
“Đợi, đợi đã! Vậy tớ cũng muốn đi cùng nữa!”
“Cả tớ nữa!”
Trước khi tôi kịp mở miệng, thì mấy cô nàng bàn bên đã nháo nhào giơ tay và khăng khăng đòi đi cùng.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Bộ các cậu chơi chưa đủ sao?
“Ể, tớ chỉ muốn hai đứa với nhau thôi.”
“Lợi dụng thời cơ là không có được đâu nhá.”
“Đúng rồi đó!”
Trong khi tôi đang bối rối thì các cô gái bắt đầu tranh cãi.
Hôm nay tôi không có kế hoạch gì cả nên cũng không ngại vụ này lắm, nhưng nghĩ tới việc sẽ đi chơi với mấy cô mà mình không thân khiến tôi hơi chút não nề.
Có nên rủ cả Akira đi cùng không nhỉ?
“—T-tớ cũng muốn đi…! A, nhưng tớ phải đón Emma… Nếu để em ấy ở với người lạ lâu quá thì em ấy sẽ khóc mất…”
Trong lúc tôi đang nghĩ về việc mời Akira hay không thì, ở ngay bên cạnh, Charlotte-san đang nhìn cả bọn với vẻ muốn được nhập hội.
Nhưng vì đã đến giờ phải đón Emma rồi, nên tôi đang phân vân có nên đi một mình hay không.
Cô ấy cũng là học sinh Cao trung như tôi, chắc chắn cô cũng muốn đi chơi chứ.
Tôi không nghĩ Charlotte-san đang miễn cưỡng chăm sóc em gái mình đâu, nhưng như thế không có nghĩa cô ấy không muốn đi chơi.
Tôi cảm thấy có tiếc đôi chút cho Charlotte-san.
Thật không hay nếu gạt cô ấy ra khỏi nhóm, đặc biệt là trong dịp này nữa.
Hmm……
“Xin lỗi nhưng tí nữa tớ có ca làm nên không thể đi cùng mọi người được.”
Sau khi nghĩ xem làm thế nào có thể từ chối mà không gây mâu thuẫn, tôi quyết định lấy công việc bán thời gian của mình làm cái cớ.
Thực ra hôm nay tôi không phải đi dạy gia sư, nhưng làm sao mà họ biết được chứ.
“Hể~, Aoyagi-kun, cậu có đi làm thêm ư? Cậu đang làm gì thế?”
Tôi cứ nghĩ chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng không ngờ lại có người hỏi về công việc của tôi nữa.
Thật sự, hôm nay họ áp lực đến kỳ lạ đấy.
“—Ừm, xin lỗi vì làm gián đoạn, nhưng chỉ còn sót đúng bàn này thôi. Các cậu có thể nhanh chóng thanh toán được không ?”
Tôi biết rõ nếu phải giải thích về công việc gia sư sẽ rất lằng nhằng, nên đang cố gắng né tránh. Và may mắn là Akira đã can thiệp đúng lúc.
Nhờ cậu ta mà sự chú ý của các cô gái đã chuyển từ công việc của tôi sang việc thanh toán.
Mọi người vội vàng lấy ví ra và trả tiền cho bữa ăn của mình.
Tôi đại diện cho cả bọn mang tiền tới quầy thanh toán.
Rồi không hiểu sao Akira lại đi theo tôi.
“Sao đấy?”
“….Không có gì, có gì nói chuyện sau nhỉ? Đúng như dự đoán, hôm nay mày không có ca làm đúng không?”
Có lẽ vì đã quen biết nhau rất lâu rồi, nên Akira biết rõ những gì tôi nói lúc nãy là nói dối.
Có lẽ vì nó biết tôi đang lúng túng nên đã can thiệp và cứu nguy cho tôi.
Nhưng điều mà tôi bận tâm hơn là đi xa tới vậy chỉ để báo rằng muốn nói chuyện với tôi.
Khi cả hai nói chuyện, rất hiếm khi Akira và tôi làm vậy.
Chỉ khi nào có chuyện quan trọng thì bọn tôi mới làm thế.
Akira đã nghi ngờ tôi từ trước, và việc nhìn thấy tôi nói chuyện với Charlotte-san càng làm nó thêm chắc chắn.
Có lẽ tôi nên cẩn thận hơn.
Sau khi thanh toán tiền, tôi cảm ơn với quản lý nhà hàng vì bữa tiệc hôm nay.
Quản lý nhà hàng rất tốt bụng và thân thiện, cô ấy còn chẳng giận chút nào khi bọn tôi làm ồn, và còn nói muốn chúng tôi quay lại lần sau.
Khó mà tin được một người đáng kính như vậy lại là bạn của Miyu-sensei.
“Aoyagi-kun…”
Khi quay lại bàn để lấy đồ thì Charlotte-san gọi tên tôi, gương mặt lộ vẻ khó chịu.
Bộ có chuyện gì vừa xảy ra à?
“Sao thế?”
“Ờm…Cậu có chắc là không muốn đi với các bạn không…? Thực ra hôm nay cậu không có kế hoạch gì phải không…? Vì lo cho tớ nên cậu không đi à—?”
Trước mặt Charlotte-san đang nói với vẻ có lỗi, tôi đưa ngón trỏ lên mũi.
Tôi ra hiệu cho Charlotte-san đừng nói gì thêm, nhìn quanh để đảm bảo không ai có thể nhìn thấy.
Rồi tôi mỉm cười, lắc đầu.
“Cậu không cần bận tâm đâu. Đó là quyết định của riêng tớ, không liên quan gì đến Charlotte-san đâu.”
Vì trước đó tôi đã nói cho cô ấy rằng mình rảnh, nên cô ấy biết là tôi nói dối vụ làm thêm.
Và với sự thông minh và sắc bén của mình, cô ấy biết rõ tại sao tôi lại từ chối.
Tuy nhiên, tôi là người đưa ra quyết định đó, và tôi không có hỏi trước ý kiến của Charlotte-san.
Dù vậy cũng có hơi kiêu ngạo khi nói rằng vì cô ấy mà tôi từ chối đi chơi với nhóm bạn.
“Aoyagi-kun…”
Khi nghe được lời tôi nói, trông Charlotte-san hơi khó xử, nhưng rồi cô nhìn thẳng vào tôi với biểu cảm vui mừng.
Được một cô gái dễ thương như cô nhìn thẳng vào như thế khiến tôi có chút ngượng ngùng.
Do vậy, tôi đã có tránh ánh mắt của cô, nhưng mà—
“Hai cậu thân với nhau thật đấy nhỉ…”
“——Hả!?”
Đột nhiên có giọng nói phát ra sau lưng khiến tôi giật mình.
Tôi vội vàng quay đầu lại, và thấy Shinomone-san đang đứng ngay đằng sau, mắt nhìn thẳng vào tôi.
Và khi nhìn gương mặt cô, tôi lại thấy ngạc nhiên.
Có lẽ vì chênh lệch chiều cao giữa bọn tôi lớn hơn khi đứng so với lúc đang ngồi, nên tôi có thể thấy được mắt của cô đang được che bằng một mảnh vải.
Nhưng giờ không phải lúc để kinh ngạc về gương mặt của Shinomone-san, vì tôi cần phải xác nhận một điều ngay lập tức.
“Shi-Shinomone-san? Cậu đứng đây từ bao lâu rồi?”
“Hmm…? Tớ đứng đây từ nãy giờ rồi mà…”
“Ah, vậy à…”
Có vẻ như không phải cô ấy đến sau và đứng sau lưng tôi, mà cô ấy đã ở đây từ trước và tôi không để ý tới cô.
Xin lỗi vì đã không nhận ra cậu, dù chỗ này chẳng tối chút nào cả..
Nhưng nếu vậy thì cô ấy đã nghe được những gì rồi?
Dựa theo tình hình chắc tôi phải làm gì đó để bịt miệng cô ấy…
“Liệu hai cậu…có thân với nhau không…?”
Shinomone-san thắc mắc, lần lượt nhìn cả tôi lẫn Charlotte-san, như thể cổ chẳng quan tâm việc bọn tôi không nhận ra cô.
Không phải là cô ấy trách móc chúng tôi hay gì cả, chỉ đơn giản là do tò mò.
Tuy nhiên với cái mức độ tò mò của cô khiến tôi tự hỏi liệu cô ấy đã nghe được chúng tôi nói chuyện hay chưa.
“Ừm, bọn tớ chỉ là bạn cùng lớp thôi.”
“…Vì là bạn cùng lớp…nên cậu ấy nắm lấy tay áo cậu à…?”
Shinomone-san nghiêng đầu, hỏi một cách ngây thơ.
Có vẻ cô ấy đã để ý rằng Charlotte-san đang nắm lấy tay áo của tôi.
Cũng không ngạc nhiên cho lắm bởi cô ấy ngồi bên cạnh tôi mà…nhưng mà có vẻ bọn tôi bị phát hiện rồi không?
Cũng may Shinomone-san không hay nói chuyện với người khác lắm, thậm chí giọng của cô còn bé tới mức chỉ có tôi và Charlotte-san mới có thể nghe được.
Nếu chỉ có mình cô ấy thôi thì cũng không khó để nhờ cô giữ im lặng.
Trong lúc đó, tôi quay sang Charlotte-san và thấy cô ấy đang xấu hổ khi bị nhìn thấy mặt trẻ con của mình. Cô cúi đầu xuống, hai tai đỏ bừng lên.
Tốt nhất không nên đụng chạm gì cô ấy lúc này.
“Ah…ừm…cậu có giữ bí mật với những người khác được không…?”
Tôi quyết định để mặc Charlotte-san đang xấu hổ ở đó, rồi cầu xin Shinomone-san giữ bí mật.
Tôi nghĩ tốt hơn hêt là nên thành thật với cô.
Đằng nào chúng tôi cũng đã học chung lớp nửa năm rồi, nên ngay cả khi không nói chuyện mấy tôi cũng biết cô ấy là một cô gái tốt bụng.
“Chuyện này…”
Nghe những gì tôi nói xong, không hiểu sao Shinomone-san giơ điện thoại của mình ra trước tôi.
Đừng nói là…cô ấy sẽ chụp ảnh và dùng nó như một công cụ để đe dọa chúng tôi nhé...?
“Tớ muốn trao đổi thông tin liên lạc…cả với Bennett-san nữa.”
……………Tôi đã nghi ngờ cô một lần nữa, và cảm thấy xấu hổ vì điều đó.
Có vẻ cô ấy chỉ muốn trao đổi thông tin liên lạc mà thôi.
Thường thì cô ấy dễ bị kích động nên không thể nói chuyện với các bạn trôi chảy được.
Nhưng vì lý do nào đó mà giờ cô ấy có thể nói chuyện ổn hơn một chút, nên cô ấy muốn trao đổi thông tin liên lạc.
Charlotte-san và tôi lấy điện thoại ra và cho Shinomone-san biết ID của mình trên ứng dụng chat.
“Ehehe~…những người bạn đầu tiên của mình…”
Shinomone-san mỉm cười hạnh phúc, nhưng những lời cô nói ra khiến tim tôi nhói lại.
Charlotte-san hẳn cũng có chung cảm nhận với tôi, khi cô đang nhìn Shinomone-san với đôi mắt ươn ướt.
—Hai bọn tôi hứa với nhau từ giờ sẽ nói chuyện với Shinomone-san nhiều hơn.