Mãi Yêu Em Như Vậy

Chương 70




Đợi hơn mười phút sau, Kỷ Tiện Bắc gọi điện thoại cho bố anh.

“Alo, bố.”

“Ừ, vì chuyện nhà chú Tiêu à?” Kỷ Thượng Thanh hỏi.

“Không ạ, chuyện của chú Tiêu con đã sắp xếp để một người bạn của con qua đó rồi, con không thích hợp.”

“Thu xếp ổn thỏa là tốt, không muốn làm thì đừng miễn cưỡng bản thân, cũng đừng dây dưa kéo dài.”

“Con biết.”

“Còn có việc gì à?”

“Vâng, muốn nói với bố, con có bạn gái rồi.”

Kỷ Thượng Thanh không hỏi gì thêm: “Hôm nào định dẫn con bé về thì con nói với mẹ con một tiếng để bảo đầu bếp chuẩn bị món ăn trước.”

“Cảm ơn bố.” Kỷ Tiện Bắc nói: “Chắc phải chờ thêm một thời gian nữa, cô ấy còn định đi du học ở New York.”

Kỷ Thượng Thanh dừng lại, “Được, tự con sắp xếp chuyện cá nhân cho hợp lý là được.”

Kỷ Tiện Bắc luôn cho rằng bố anh sẽ nói: Hai đứa môn không đăng hộ không đối, tình cảm sẽ không thể dài lâu, trong lòng con bé mưu tính cái gì chẳng lẽ con không rõ?

Kết quả bố anh không nói gì cả.

Trước kia anh cảm thấy chướng ngại vật lớn nhất giữa anh và Hạ Mộc đến từ sự chênh lệch bối cảnh gia đình lớn, không nghĩ tới không phải.

Trong nháy mắt này, anh bừng tỉnh hiểu ra, chướng ngại vật lớn nhất giữa anh và Hạ Mộc trong cuộc hôn nhân này không phải là sự khác biệt gia cảnh, tình địch lớn nhất của anh cũng không phải là Nhậm Ngạn Đông, mà là trái tim nhạy cảm, tính cách quật cường và cố chấp của Hạ Mộc.

Kỷ Tiện Bắc không vội đi ăn cơm, đứng bên cửa sổ hồi lâu.

Bên ngoài bông tuyết bay loạn, có thể nghe loáng thoáng tiếng gió lạnh gào thét.

Trận tuyết này kéo dài hai ngày sau mới dứt.

Tiêu Tiêu vẫn biết chuyện bố mình đi tìm Kỷ Tiện Bắc giả làm bạn trai, sáng sớm cô vừa đến văn phòng Tiêu Ảnh liền gọi tới, nói trời tuyết đường trơn, bảo cô lái xe cẩn thận một chút.

Cô còn buồn bực từ khi nào Tiêu Ảnh trở nên tốt tính như vậy, thì ra mấy lời sau đó mới là trọng điểm.

Hơn hai mươi phút sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tiêu Ảnh, trong lòng cô vẫn khó chịu vô cùng.

Tiêu Tiêu xoa xoa ngực, cơn tức không thể nuốt trôi, cô gọi lại cho Tiêu Ảnh.

“Chị, có chuyện gì thế?”

“Đừng gọi tôi là chị, tôi nghe buồn nôn!”

Giọng Tiêu Ảnh bình tĩnh: “Em biết chị nhìn em không vừa mắt, nhưng đừng nói với em như thế, em làm như vậy cũng vì chị thôi, nếu không phải bác cả tìm em, chị nghĩ em ăn no rửng mỡ làm chuyện này sao?”

Tiêu Tiêu ‘ồ’ một tiếng, “Thật lòng đối tốt với tôi? Nếu cô thật sự xem tôi là chị, cô sẽ dựng trò để bố tôi đi tìm Kỷ Tiện Bắc sao?”

Tiêu Ảnh: “Tôi dựng trò bao giờ? Chị đừng ngậm máu phun người biết không hả! Tiêu Tiêu, tôi không phải nhân viên của chị mà chị muốn nói gì thì nói!”

Tiêu Tiêu: “Chính cô làm gì trong lòng cô không rõ? Cứ phải để tôi nói thẳng?!”

Tiêu Ảnh: “Tôi làm cái gì? Chuyện này chị phải hỏi bác cả, bác nhắm trúng Kỷ Tiện Bắc làm con rể, chị cũng thích Kỷ Tiện Bắc, thế nên tôi đành làm người tốt giúp vợ chồng bác thôi, nói không chừng còn có thể tác hợp chị với Kỷ Tiện Bắc nữa. Tiêu Tiêu, đừng tưởng lòng dạ chị xấu xa thì cho rằng toàn bộ thế giới đều là kẻ xấu!”

Tiêu Tiêu cười lạnh: “Cô đừng nói cô không biết Kỷ Tiện Bắc có bạn gái!”

Tiêu Ảnh tỉnh bơ nói: “Có thì thế nào? Môn không đăng hộ không đối.”

Ngày đó ở nhà hàng cô ta nhìn thấy Nhậm Ngạn Đông đi ăn cùng Hạ Mộc, cũng nhìn thấy Hạ Mộc đi xe của Kỷ Tiện Bắc, không nghĩ tới Hạ Mộc lại là bạn gái của Kỷ Tiện Bắc.

Tiêu Tiêu uống nửa ly nước hạ hỏa: “Tiêu Ảnh, tôi thật không ngờ cô đê tiện đến mức này, nói gì mà muốn tốt cho tôi, lúc cô nói lời này không thấy chột dạ sao!”

Tiêu Ảnh thề thốt chống chế: “Chị đừng có bị chứng vọng tưởng thái quá?! Kỷ Tiện Bắc với bạn gái của anh ta làm gì có liên quan đến tôi đâu!”

Tiêu Tiêu không lưu tình vạch trần cô ta: “Cô thật sự coi tôi là kẻ ngốc à? Tình địch lớn nhất, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô bây giờ đều là Hạ Mộc, có Kỷ Tiện Bắc cô không dám động vào Hạ Mộc, cô cũng không động chạm được cô ấy! Vì thế cô đánh chủ ý lên người tôi, muốn lấy tôi làm bia ngắm chia rẽ Kỷ Tiện Bắc với Hạ Mộc, cô vẫn có thể ngồi yên vị trí Nhất tỷ của cô, nếu không chia rẽ được, cô làm cho tôi mất hết tự tôn trước mặt Kỷ Tiện Bắc thì cô cũng thấy hả hê.”

Cô thở hắt: “Tiêu Ảnh, một người phụ nữ sao lại âm hiểm đến thế chứ!”

Tiêu Ảnh tay cầm di động run lên, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc.

Cô ta bình ổn vài giây: “Tôi vẫn câu nói kia, đừng lấy lòng dạ tiểu nhân so với lòng dạ quân tử, dù tôi nhìn chị không vừa mắt thì cũng không cần thiết phải làm như vậy, chia rẽ Kỷ Tiện Bắc với Hạ Mộc thì tôi được lợi gì đây? Tác thành cho Nhậm Ngạn Đông và Hạ Mộc à? Chị nghĩ tôi có bệnh sao?!”

Tiêu Tiêu chợt cười, trào phúng: “Cô cho rằng giấu được tôi mấy cái toan tính trong lòng cô sao? Cô am hiểu nhất chẳng phải là hãm hại người khác? Hãm hại xong cô còn giả bộ làm người tốt giả bộ làm kẻ vô tội, thật ghê tởm! Chia rẽ Kỷ Tiện Bắc và Hạ Mộc rồi, cô sẽ để Hạ Mộc có cơ hội với Nhậm Ngạn Đông?”

Tiêu Ảnh vô lực phản bác, chỉ ‘à’ một tiếng.

Tiêu Tiêu biết Tiêu Ảnh không từ bỏ ý đồ, cảnh cáo: “Tiêu Ảnh, hôm nay tôi nói thẳng, cô muốn đối phó Hạ Mộc đấy là chuyện của cô, tôi không quản được, nhưng nếu có ngày cô gây tổn hại đến lợi ích của Tiêu Hoa, tôi sẽ kết hợp với tất cả các cổ đông và thành viên trong hội đồng quản trị xoá tên chú trong hội đồng quản trị, sau này cô đừng nghĩ tới hưởng không một đồng nào của tập đoàn Tiêu Hoa, không tin cô cứ thử xem!”

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Tiêu Tiêu uống nốt nửa ly nước, nổi cáu đi lên tầng tìm bố mình.

Tiêu đổng cầm lấy văn kiện đang chuẩn bị đi gặp quản lý cấp cao của ngân hàng nào đó, Tiêu Tiêu gõ vài tiếng, đẩy cửa tiến vào, đá mạnh cửa, phanh một tiếng cửa đóng lại.

Tiêu đổng nhìn cô vài lần: “Sao sắc mặt khó coi thế? Vừa họp hội nghị xong à?”

Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Tiêu đổng, cơn tức giận phập phồng: “Bố, bố hồ đồ rồi sao! Bố đi tìm Tiêu Ảnh làm cái gì!”

Tay Tiêu đổng khựng lại, trước đó Tiêu Ảnh nói với ông nhất định sẽ không nói cho Tiêu Tiêu, đứa nhỏ này, sao giờ làm việc không đáng tin cậy gì cả.

Biết không giấu được, hỏi cô: “Tiêu Ảnh nói với con những gì?”

Tiêu Tiêu: “Mới sáng sớm đã giả bộ khách sáo hỏi han con, hỏi khi nào con với Kỷ Tiện Bắc sang nước Anh thăm mẹ con!”

Cô hít sâu.

Tiêu đổng như đã hiểu hết mọi chuyện, thấp giọng: “Việc này là bố không đúng, con đừng tức giận.”

Tiêu Tiêu không khống chế được cảm xúc: “Sao con không tức giận được chứ?! Lúc ấy trong lòng Kỷ Tiện Bắc sẽ nghĩ con như thế nào?! Còn tưởng con dựng trò để bố đi tìm anh ấy giả làm bạn trai con đấy! Bố, bố có nghĩ tới tâm trạng của con không?! Bố phiền muốn chết bố biết không!”

Tiêu đổng nổi nóng đặt mạnh ly trà xuống mặt bàn, “Tiêu Tiêu!”

“Bố to tiếng cái gì! Rốt cuộc bố có còn là bố ruột của con không! Bố định làm gì sao không tìm con trước, cứ nhất nhất phải tìm Tiêu Ảnh! Trong lòng bố cô ta tốt, đáng tin cậy lắm phải không?! Nếu bố cảm thấy Tiêu Ảnh tốt, bố làm cho cô ta trở thành con gái bố đi, nói không chừng sẽ tìm cho bố một chàng rể đầy bản lĩnh đấy!”

Gân xanh trên trán Tiêu Tiêu hiện lên, tức phát run.

“Tiêu Tiêu, con điên rồi à! Bộ dạng của con có còn giống con gái không hả!”

“Con điên rồi! Không biết Tiêu Ảnh đang cười nhạo con thế nào đâu! Con gái bố cũng chẳng phải người không ai muốn, bố làm như vậy sẽ khiến Kỷ Tiện Bắc cảm thấy con rất bỉ ổi!”

Tiêu Tiêu điên cuồng gào thét, hốc mắt đỏ lên.

Nước trong chén trà văng khắp nơi, trên bàn phím máy tính cũng có.

Tiêu đổng dốc ngược bàn phím dùng sức vỗ vỗ, muốn rút khăn giấy lau chùi, rồi lại không có tâm trạng, trực tiếp vứt sang một bên.

Tiêu Tiêu vẫn chưa nguôi giận: “Dù cả đời này con không gả đi được, con cũng không hèn mọn khóc nóc van nài cầu xin Kỷ Tiện Bắc đâu!”

Tiêu đổng mấp máy khóe môi, tức đến nỗi trái tim không thoải mái.

Tiêu Tiêu cũng nghẹn ngào, không nói được.

Từ lúc nhận được điện thoại của Tiêu Ảnh đến bây giờ, toàn thân cô sụp đổ, cái cảm giác này hết sức tồi tệ, đau đớn hơn cả năm đó cô thổ lộ rồi bị cự tuyệt.

Lúc ấy lòng tự trọng của cô bị đánh vỡ chỉ có cô và Kỷ Tiện Bắc biết, nhưng hiện giờ, Tiêu Ảnh người cô ghét nhất lại đang cười nhạo cô, và cũng chẳng biết Kỷ Tiện Bắc xem thường cô đến mức nào rồi.

Văn phòng rộng rãi bị yên tĩnh và áp lực bao trùm.

Không phải lần đầu tiên Tiêu Tiêu và bố mình cãi nhau, mấy năm nay vì chuyện công ty, lúc ý kiến của bọn họ không hợp nhau cũng thường xảy ra khắc khẩu, có đôi khi vứt, ném đồ đạc trong tay, nhưng đây là lần đầu tiên cãi nhau vì việc tư.

Lặng im hồi lâu, giọng Tiêu Tiêu bình tĩnh lạnh nhạt: “Con thừa nhận lúc mới biết Kỷ Tiện Bắc và Hạ Mộc ở bên nhau, nhìn tình cảm của bọn họ tốt đẹp, trong lòng con tuột dốc không phanh, rất nhiều lần mất lý trí đi khiêu khích Hạ Mộc, nhưng sau đó con chậm rãi điều chỉnh, có lẽ vì không chiếm được nên con mới cảm thấy anh ấy là tốt nhất.”

Cô nắm chặt tay: “Bất kể có Hạ Mộc hay không, con với Kỷ Tiện Bắc cũng chưa chắc có khả năng, dù bị mấy vị trưởng bối cố ép ở bên nhau, trong lòng anh ấy khẳng định sẽ khinh thường con, nhưng con cũng đâu kém cỏi gì, tại sao cứ phải làm mình sống không có tôn nghiêm như vậy?”

Tiêu đổng lập tức không lên tiếng.

Tiêu Tiêu bỗng cười lạnh: “Con biết Tiêu Ảnh ở trong mắt mọi người đều tốt hơn con, xinh đẹp hơn con, khéo ăn nói hơn con, ông bà nội lẫn chú dì đều thích cô ta, cảm thấy cô ta hiếu thuận hiểu chuyện, có lẽ bố cũng cảm thấy đứa con gái này chẳng bằng cô ta đi.”

Tiêu đổng hơi hé miệng, từ trước đến nay ông không giỏi biểu đạt tình cảm của mình, có vài lời tới bên miệng lại không nói ra được.

Tiêu Tiêu nói tiếp: “Con cũng nghĩ Tiêu Ảnh như vậy, từ nhỏ được bố mẹ chiều chuộng, làm điều mình thích, chỉ việc tiêu xài tiền, chưa bao giờ lo lắng số tiền này kiếm như thế nào, chính bố từ nhỏ đã bồi dưỡng con như một đứa con trai, con không có sở thích cá nhân, chỉ có thể dựa theo ý bố sắp đặt cho con từ nhỏ, đợi đến khi con sống như một người đàn ông tự mình phụ trách mọi thứ, bố lại yêu cầu con phải giống một tiểu thư khuê các, dựa vào cái gì chứ?!”

Nói xong, cô lau nước mắt, xoay người rời đi.

Trở lại văn phòng, Tiêu Tiêu gửi tin nhắn cho Kỷ Tiện Bắc: [ Xin lỗi, chuyện nhà tôi đã mang lại phiền phức cho anh. ]

Kỷ Tiện Bắc trả lời rất nhanh: [ Không có gì, tôi biết đấy không phải ý của cô. ]

Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy rất tủi thân, cố tình cảm giác tủi thân này đối phương cũng hiểu, chỉ tiếc người đàn ông ấm áp đó lại không thuộc về cô.

Cô lau nước mắt, gõ hai từ: [ Cảm ơn. ]

Kỷ Tiện Bắc đang ở văn phòng của Cát Phỉ, không nhiều lời với Tiêu Tiêu, cất điện thoại đi.

Cát Phỉ rót trà cho anh, mỉm cười: “Có chuyện gì mà cậu phải cất công tới đây thế? Một cuộc điện thoại không giải quyết được à?”

Kỷ Tiện Bắc cũng không lòng vòng: “Có một yêu cầu quá đáng.”

Cát Phỉ: “Đừng khách sáo với chị, nói đi, chuyện gì, chỉ cần là việc chị làm được, chắc chắn sẽ không chối từ.” Cát Phỉ thổi nhẹ chén trà.

Kỷ Tiện Bắc buồn bực: “Ôn đổng không nói với chị sao?”

Vẻ mặt Cát Phỉ mờ mịt: “Không, xảy ra chuyện lớn gì rồi?”

Kỷ Tiện Bắc: “Cũng không phải chuyện to tác gì, là chuyện cá nhân, muốn Ôn đổng giúp một chuyện, ông ấy lại nói việc này do chị phụ trách, cụ thể thì bảo em tới tìm chị.”

Cát Phỉ nhíu mày, Ôn đổng không cho Kỷ Tiện Bắc mặt mũi vậy sao? Không thể nào.

Đặt ở trước kia, nếu Kỷ Tiện Bắc nhờ ông ấy, ông ấy nhất định sẽ đồng ý ngay, nếu không thì cũng bảo cô chủ động liên hệ Kỷ Tiện Bắc, chứ không bao giờ để Kỷ Tiện Bắc trông ngóng chạy tới thế này.

Cô hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Chuyện gì?”

Kỷ Tiện Bắc: “Em muốn làm quảng cáo màn ảnh rộng bên Lokatse (1) kia vào ngày lễ Giáng Sinh, kết quả bên đó nói với em, 33 phút đầu tiên đã được Ôn thị các chị đặt hẹn trước.”

(1) Lokatse (Lục Gia Chủy): là một địa phương ở Thượng Hải, một bán đảo được hình thành bởi một khúc quanh ở sông Hoàng Phố.

Cát Phỉ ngẩn ra, cũng may Kỷ Tiện Bắc không nghĩ nhiều, nhưng người bình thường cũng không thể nhìn một con số rồi tự mình đa tình liên tưởng đến sinh nhật của mình được.

Sắc mặt cô như thường: “À, cái quảng cáo kia à, đúng vậy, là Ôn thị bọn chị đặt hẹn, chúc mừng ông chủ của một công ty hợp tác kỉ niệm tròn ba mươi ba năm kết hôn với vợ của ông ấy.”

Kỷ Tiện Bắc gật đầu, thì ra là thế.

Tuy rằng khó xử, vẫn căng da đầu thương lượng với Cát Phỉ: “Cát tỷ, chị xem cái quảng cáo kia của chị có thể chuyển lên sớm hơn được không? Đặt ở đêm Bình An, bắt đầu từ 11 giờ 28 phút đến 0 giờ kết thúc, cũng rất có ý nghĩa mà.”

Cát Phỉ từ chối không chút do dự: “Cái này thật sự không sửa được, sửa lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa, người ta kết hôn vào ngày lễ Giáng Sinh, chúc mừng trước sẽ mất thành ý.”

Lại giả vờ không biết, hỏi anh: “Cậu định làm quảng cáo cho Trung Thần các cậu à?”

Kỷ Tiện Bắc: “Không phải, ngày đó em muốn cầu hôn Hạ Mộc, chuẩn bị 520 phút quảng cáo thổ lộ, tặng cô ấy một bất ngờ, từ 0 giờ đến 8 giờ hơn, đúng lúc mặt trời vừa mới lên.”

Cát Phỉ: “…”

520 phút?

Có tiền thật tốt.

Vậy thì cô càng không thể đáp ứng cậu ấy.

33 phút của Hạ Mộc nhất định phải trước Kỷ Tiện Bắc, đè ép cậu ấy.

Cô thở dài, khó xử: “Không phải chị không muốn giúp cậu, nhưng mà với mối quan hệ giữa Ôn đổng với bố cậu, nếu có thể sửa được, Ôn đổng còn đá quả bóng cao su sang cho chị sao? Ông ấy cũng khó xử lắm.”

Kỷ Tiện Bắc không làm khó người khác nữa, ngồi một lát liền đứng dậy chào tạm biệt.

Trong lòng bực bội, vốn buổi cầu hôn rất lãng mạn kết quả có chút tiếc nuối.

Về đến nhà, Hạ Mộc đang thu dọn hành lý, ngày mai cô phải về thị trấn thăm Hạ Nam.

Kỷ Tiện Bắc đi tới giúp đỡ, hỏi cô: “Định về đó bao lâu?”

Hạ Mộc: “Khoảng một tuần.” Còn phải trải qua lễ Giáng Sinh cùng anh, tặng anh một bất ngờ.

Kỷ Tiện Bắc: “Đúng rồi, ngày mai anh phải đi Thượng Hải công tác, ở lại bên đó khoảng mười ngày.” Sau đó giả bộ không để ý hỏi: “Có lẽ lễ Giáng Sinh vẫn đang ở bên đó, khi nào em về thì từ quê bay thẳng đến Thượng Hải nhé.”

Hạ Mộc mừng thầm, vừa hay đúng ý cô, vốn dĩ cô còn đang nghĩ xem lừa anh đến Thượng Hải mà không để lộ dấu vết bằng cách nào, cái này rất được.

Cô gật đầu: “Vâng, dù sao Giáng Sinh ở đâu cũng như nhau.”

Một đêm này, hai người bọn họ đều vui vẻ.

Trưa hôm sau.

Lúc Thẩm Lăng nhìn thấy tin nhắn cảm ơn, vẻ mặt mờ mịt.

Từ khi nào anh với Thẩm thị xây dựng trường học ở bên kia?

Yên lặng suy nghĩ, khẳng định là Nhậm Ngạn Đông.

Gọi cho Nhậm Ngạn Đông, bên kia ồn ào, “Đang ở đâu thế?”

Nhậm Ngạn Đông đang hút thuốc, là bố Hạ Mộc cho anh, anh phun khói thuốc: “Ở nhà Hạ Mộc.”

Thẩm Lăng: “… Trời đất, mẹ kiếp! Nhậm Ngạn Đông, cậu điên rồi à?!”

Nhậm Ngạn Đông đi đến ven đường tìm chỗ vắng vẻ, không rảnh tán gẫu với Thẩm Lăng: “Có chuyện gì?”

“Chuyện gì cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn biết cậu có ý gì? Cậu chui vào nhà bố mẹ vợ Kỷ Tiện Bắc làm gì hả?” Thẩm Lăng cảm giác lồng ngực hít thở không thông, cởi hai viên cúc áo sơ mi.

Nhậm Ngạn Đông gảy gảy điếu thuốc, không có tâm tình đùa giỡn: “Hôm nay con trai của bí thư chi bộ thôn Hạ Mộc kết hôn, mời tôi đến ăn cỗ, bên này tổ chức tiệc bên đường (2), tôi được xếp vào bàn ăn ở nhà Hạ Mộc, nhà cô ấy vừa sửa sang lại rất sạch sẽ.”

Thẩm Lăng: “…… Tiệc bên đường là sao?”

Nhậm Ngạn Đông: “Nhìn là biết ngay anh chưa va chạm xã hội nhiều mà.”

Thẩm Lăng: “……”

Nhậm Ngạn Đông không muốn nói chuyện với Thẩm Lăng nữa, lại hỏi: “Có chuyện gì không? Không có gì tôi cúp máy đây.”

“Bố mẹ Hạ Mộc biết cậu là ai không?” Thẩm Lăng tò mò.

“Tôi nói tên tôi là Thẩm Lăng.”

“……” Thẩm Lăng tức ngực, “Cậu đừng có dùng tên của tôi làm mấy chuyện thất đức!” Lại hỏi anh: “Cậu dùng danh nghĩa của Thẩm thị chúng tôi quyên góp tiền thật à?”

“Ừ.”

“Tôi không bỏ tiền cũng không bỏ sức, không thể không công kiếm lời từ cái danh nghĩa này được.”

“Ai bỏ tiền cũng như nhau, những đứa trẻ có nơi để học hành là được.” Dừng lại, Nhậm Ngạn Đông nói: “Nếu anh cảm thấy cắn rứt lương tâm, vậy thì giúp tôi quan tâm Hạ Mộc nhiều chút, đừng để người khác ăn hiếp cô ấy.”

“OK.”

Trong điện thoại trầm mặc vài giây.

Thẩm Lăng hỏi anh: “Cậu thấy vòng bạn bè của Hạ Mộc chưa?”

Nhậm Ngạn Đông: “Thấy rồi.” Hôm nay cô ấy về quê, đang ở sân bay thành phố.

“Cậu… Định đợi ngẫu nhiên gặp được cô ấy à?”

“Buổi chiều tôi sẽ bay về thành phố, ngày mai từ tỉnh của cô ấy bay thẳng đến New York.” Dù thế nào cũng sẽ không chạm mặt cô ấy.

“Thuận buồm xuôi gió.”

“Ừ.”

Nhậm Ngạn Đông cúp điện thoại, trong nhà Hạ Mộc dân làng vẫn đang ăn cỗ cưới, náo nhiệt vô cùng, anh không đi vào nữa, một mình đi về phía trường học bên kia.

Dạo này anh thường ở bên đó, buổi sáng từ trên huyện tới đây, buổi tối lại trở về, dạy cho lũ nhỏ ở đây vài tiết học, không giảng theo sách vở, mà dạy cho bọn nhỏ những điều mà chúng chưa được nghe kể về thời buổi hiện nay.

Khu dạy học của trường đã xây xong, trẻ em ở đây không nhiều lắm, chỉ xây hai tầng, cũng đã có cả đường chạy trải nhựa.

Phòng đạo cụ vẫn giữ nguyên như trước, trong phòng có gian dán rất nhiều chữ thư pháp của Hạ Mộc, anh bàn bạc với bí thư chi bộ xây dựng khu dạy học ở sâu phía sau, dù sao đất trống, phòng học cũ có thể dùng làm kho chứa các đồ dụng cụ thể dục, như vậy ngày nắng nóng hay rét lạnh bọn nhỏ vẫn có nơi để đùa nghịch.

Bí thư chi bộ thôn hoàn toàn đồng ý, nói biện pháp này rất hay, nếu không phá phòng học cũ đi cũng thấy tiếc.

Học sinh ăn cơm trưa xong lục tục tới trường, bọn nhỏ cũng tới ăn cỗ cưới ở nhà trưởng thôn, thôn bên này nhỏ, hầu như nhà ai có đám cười thì toàn bộ người dân trong làng đều tới giúp một tay.

“Chào thầy Thẩm.”

“Chào thầy Thẩm.”

Bọn nhỏ từ phía sau đi lên trước chào anh.

Nhậm Ngạn Đông cười cười: “Chào các em.”

“Thầy Thẩm, cho thầy kẹo này, là kẹo cưới của cô dâu mới đấy ạ.”

Mấy đứa nhỏ mỗi người cho anh vài viên kẹo, đầy ắp lòng bàn tay.

Bọn nhỏ cười đùa xô đẩy, tốp năm tốp ba đi vào trường học.

Rốt cuộc anh đã biết tại sao năm đó ông cụ Ôn ở lại nơi này mãi đến khi sức khỏe không chịu được mới trở về thành phố Bắc Kinh, mọi nôn nông tất bật trong cuộc sống, mọi dục vọng ham muốn của lòng người đều lắng xuống khi tới nơi đây.

Di động rung lên, anh lấy ra nhìn, là Nhậm Sơ: [ Chú Ba, bọn cháu được nghỉ, lễ Giáng Sinh chú có về New York không? ]

Nhậm Ngạn Đông thở phào, đã bốn tháng trôi qua, đây là tin nhắn đầu tiên Nhậm Sơ gửi cho anh.

Từ tối hôm ở quán bar Nhậm Sơ bắt đầu không nói với anh một lời.

Nhậm Ngạn Đông: [ Có, chắc ngày kia về tới. ]

Nhậm Sơ: [ Vậy được, cháu qua chỗ chú ở vài hôm. ]

Dường như những chuyện không thoải mái trước đó chưa từng xảy ra.

“Chị, chị có gọi điện thoại về nhà không?” Hạ Nam hỏi Hạ Mộc, hai ngày sau Hạ Mộc về tới thành nhỏ.

Hạ Mộc: “Không gọi, sao thế?”

Hạ Nam: “À, nhà của chúng ta đã sửa sang lại rồi, tốt nhất trong thôn chúng ta đấy, làm lại cả cổng lớn nữa, rất có khí thế, nghe người trong thôn nói, hai ngày trước con trai nhà trưởng thôn kết hôn, họ còn tổ chức đám cưới ở nhà chúng ta.”

Hạ Mộc nhàn nhạt nói: “Thế chẳng phải đúng ý bố mẹ sao.”

Hạ Nam nhìn cô thật lâu, vẫn quyết định hỏi: “Lần này chị có về xem nhà thế nào không? Lần sau không biết khi nào mới về được.”

Hạ Mộc: “Chị không về, đến tết em gửi tiền sắm tết cho bọn họ nhiều chút.” Cô vừa nói vừa đưa cho em gái thẻ ngân hàng, là chiếc thẻ lần trước Kỷ Tiện Bắc định biếu bố mẹ cô.

Hạ Nam không chịu nhận, cô nói là cho Hạ Nam mượn trước, sau này có tiền nhất định phải trả lại, Hạ Nam suy xét đến chuyện Tiểu Nha phải đi học thì mới cầm lấy.

Em rể chưa tỉnh, chắc có lẽ mùa xuân năm tới sẽ tỉnh lại.

Bầu không khí trong phòng nặng nề, Hạ Nam nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, trường học trong thôn chúng ta vừa xây tòa nhà mới đó, mấy hôm trước lúc gọi điện thoại mẹ kể với em, nói có một người rất lịch lãm đến từ Bắc Kinh, đặc biệt về đây quyên tiền.”

Hạ Mộc ngẩn ra, không nghĩ tới Kỷ Tiện Bắc sắp xếp chu đáo như vậy, còn phái người của công ty qua.

Cô gật đầu: “Mùa hè sang năm về xem sau.”

Hạ Mộc vẫn luôn đợi đến ngày 23 mới lên thành phố, chiều tối ngày 24 đến Thượng Hải.

Ở quê ấm áp, cô còn chuẩn bị sẵn một chiếc áo lông, nhưng vừa xuống máy bay, gió lạnh thấu xương ùa vào, mấy ngày nay Thượng Hải tuyết rơi, lạnh rét run.

Ra hải quan, từ xa đã trông thấy Kỷ Tiện Bắc.

Hạ Mộc chạy chậm nhào tới, Kỷ Tiện Bắc đón được cô, “Sao phải kéo dài đến đúng ngày mới trở về, không trở lại sớm một ngày được à?!”

Trong tay anh cầm một chiếc áo lông vũ dày mới mua cho cô, khoác lên người cô.

Hạ Mộc không muốn mặc: “Mặc vào trông béo lắm.”

Kỷ Tiện Bắc: “… Sao con gái bọn em mặc quần áo cũng lắm chuyện vậy.” Anh không cởi, kéo khóa áo lên cho cô, cúi đầu hôn cô: “Có mệt không?”

“Không mệt.” Hạ Mộc cười, nghĩ tới quảng cáo tối nay, trong lòng cô tràn ngập niềm vui.

Năm nay không tổ chức tiệc sinh nhật ở câu lạc bộ, cậu Trư Trư đặt một phòng tiệc rượu trong khách sạn.

Hạ Mộc trước đó còn lo lắng không nhìn thấy màn hình rộng, không nghĩ tới cửa sổ sát đất lại nằm đối diện màn hình, ảnh hưởng tới thị giác rất lớn.

“Cảm ơn.” Cô chạm ly với cậu của Trư Trư.

Cậu Trư Trư cười: “Cảm ơn tôi cái gì?”

Hạ Mộc: “Lẽ ra sinh nhật của Kỷ Tiện Bắc nên là tôi chuẩn bị, cuối cùng lại để anh lo liệu mọi chuyện.”

Cậu Trư Trư: “Chuyện của bạn tôi mà, nói khách sáo lại thành người lạ rồi.” Anh ấy nhấp một ngụm rượu vang.

Kỷ Tiện Bắc đang phân phó nhân viên khách sạn, còn những người khác chia nhau mấy bàn đánh bài.

Bọn họ vốn phải trải qua lễ Giáng Sinh một mình, kết quả cậu Trư Trư hô hào, bọn họ liền chủ động dẫn theo bạn gái lũ lượt tới.

Khu nghỉ ngơi bên này chỉ có cậu Trư Trư, Thẩm Lăng và Hạ Mộc ngồi trò chuyện.

Hạ Mộc hỏi Thẩm Lăng: “Sao anh cũng tới thế? Không cần ở nhà với học tỷ ngày lễ Giáng Sinh này à?”

Thẩm Lăng: “Mỗi ngày đều là ngày lễ của chúng tôi, không thiếu một ngày này.”

Cậu Trư Trư: “Phi! Anh khiêm tốn chút được không! Không khoe ân ái anh sẽ chết sao!”

Thẩm Lăng: “Sẽ.”

Cậu Trư Trư: “……”

Bên kia Kỷ Tiện Bắc gọi Hạ Mộc: “Qua đây một lát.”

“Vâng.” Hạ Mộc đặt ly rượu xuống đi tới.

Thẩm Lăng vứt một cái bịt mắt cho cậu Trư Trư: “Cầm lấy, lát nữa cần dùng tới.”

Cậu Trư Trư: “Có ý gì?”

Thẩm Lăng: “Lát nữa thể nào cũng có hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn, cậu nhớ dùng cái này.”

Cậu Trư Trư ném trả bịt mắt: “Bắt nạt tôi không có bạn gái đúng không?”

Thẩm Lăng: “Có bản lĩnh cậu dẫn người tới cho chúng tôi gặp đi.”

Cậu Trư Trư: “Chờ mấy tháng nữa.”

Thẩm Lăng: “Thật hay giả thế? Rốt cuộc dám đuổi theo rồi sao?”

Cậu Trư Trư: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, nếu sinh con gái xấu thì chúng tôi có thể sinh con trai.”

Thẩm Lăng cười, nhịn không được đả kích anh ấy: “… Nhỡ con trai cũng giống cậu thì sao? Thế chẳng phải cậu bẫy người ta à?”

“……”

Một đám người chơi đùa đến 11 giờ 59 phút, bọn họ biết đêm nay Kỷ Tiện Bắc cầu hôn, thường xuyên nhìn về phía Kỷ Tiện Bắc, chuẩn bị phối hợp với anh.

Nhân viên công tác đẩy xe bánh kem tới, đều đã chuẩn bị đâu vào đó.

Kỷ Tiện Bắc nắm tay Hạ Mộc, làm bộ định đi cắt bánh kem, đếm ngược vang lên, “3, 2, 1”

Bỗng nhiên mọi ánh đèn trong phòng tiệc phụt tắt.

Kỷ Tiện Bắc ngẩn ra, đèn tắt rồi, anh cầu hôn bằng cách nào đây? Không nhìn thấy nhẫn đâu cả!

Vừa rồi anh còn dặn dò nhân viên công tác vô số lần rằng không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.

Đang định gọi nhân viên công tác, tấm rèm cửa sổ sát đất chậm rãi kéo ra, phòng tiệc tối om bị màn hình lớn đối diện bên kia sông chiếu sáng vào.

Kỷ Tiện Bắc quay đầu, nhìn thấy mấy từ kia, anh sửng sốt.

| Tiên Bối là của Vượng Vượng, cả đời | trên màn hình xuất hiện một chú chó hoạt hình đáng yêu ôm lấy một chiếc tiên bối to đùng, dáng vẻ lười biếng lại khiêu khích rất gợi đòn.

Bọn họ không biết sao lại như vậy, còn tưởng công ty nhà ai làm quảng cáo tuyên truyền.

Lúc này giọng nói ngọt ngào của nhân viên công tác thông qua máy phát thanh truyền đến, giới thiệu đơn giản trước, rồi sau đó: “Hạ Mộc xinh đẹp của chúng ta, chị gái nhỏ Vượng Vượng, chúc anh trai nhỏ Tiên Bối đẹp trai sinh nhật tuổi ba mươi ba vui vẻ! Màn hình quảng cáo đối diện dài ba mươi ba phút, trong ba mươi ba phút tất cả bóng đèn trong phòng tiệc của chúng tôi đều trong trạng thái ngắt điện, tôi trịnh trọng thay mặt toàn bộ nhân viên của khách sạn chúc anh Kỷ sinh nhật vui vẻ, chúc tình yêu của các cô gái các chàng trai có mặt tại đây luôn mỹ mãn, Giáng Sinh vui vẻ!”

Giọng nói dừng lại, phòng tiệc xôn xao, mọi người cười ào không dừng lại được.

Hạ Mộc không biết bọn họ cười cái gì, bọn họ cười là bởi vì Kỷ Tiện Bắc đã chuẩn bị suốt cả ngày trời, còn cố ý sai người lắp ánh đèn rực rỡ nhất, nhưng thật khéo, nhân viên khách sạn giữa chừng làm trái, không nghe lời Kỷ Tiện Bắc.

Kỷ Tiện Bắc vẫn nhìn thẳng vào màn hình lớn kia, mọi âm thanh bên tai anh đều vụt lướt.

Trước đó anh còn buồn bực, tại sao Ôn đổng với Cát Phỉ lại từ chối dứt khoát như vậy, cũng thấy lạ với phong cách xử sự hào phóng của Ôn đổng, vì sao Hạ Mộc giúp Ôn thị mà ông ấy lại không bày tỏ chút thành ý nào.

Thì ra Hạ Mộc không muốn gì cả, chỉ muốn lời chúc mừng sinh nhật này.

Hạ Mộc nhẹ nhàng ôm eo anh, ngửa đầu: “Choáng váng rồi à?”

Kỷ Tiện Bắc hoàn hồn, ôm cô thật chặt, không nói lên lời.

Cô thấp giọng nói: “Ông xã, sinh nhật vui vẻ, anh trai nhỏ mãi mãi tuổi mười tám.”

Kỷ Tiện Bắc giọng khàn khàn: “Cảm ơn chị gái nhỏ mười sáu tuổi.”

Hạ Mộc cười.

Nửa phút sau, Kỷ Tiện Bắc buông cô ra, quay đầu nói với đám người đang xem kịch hay kia, “Đừng có cười, lát nữa tôi tìm các cô các cậu tính sổ đấy! Lấy di động với bật lửa chiếu sáng cho tôi.”

Anh lui về phía sau nửa bước, một đầu gối quỳ xuống sàn nhà.

Hạ Mộc ngơ ngẩn, dự cảm được chuyện gì sắp xảy ra, vẫn không dám tin, đại não trong nháy mắt trống rỗng.

Cửa sổ sát đất đối diện màn hình quảng cáo lúc sáng lúc tối, bọn họ bật đèn pin di động, đàn ông lấy ZIPPO trên người châm lửa.

Từng chùm từng chùm ánh sáng nhỏ, từng tia ánh sáng màu lam vàng ấm áp, xen kẽ nhau, tạo thành khung cảnh đẹp nhất.

Kỷ Tiện Bắc lấy nhẫn ra, các cô gái chu đáo, lập tức cùng nhau chiếu đèn pin lên bàn tay Kỷ Tiện Bắc, mọi ánh đèn cũng đi theo, viên ngọc lam xinh xắn như ánh đèn flash.

Phản chiếu lời chúc phúc đẹp nhất đêm nay.

Kỷ Tiện Bắc ngửa đầu, dưới đáy lòng hít sâu, ánh mắt chuyên chú nhìn cô: “Vượng Vượng là của Tiên Bối, cả đời. Gả cho anh đi, yêu em.”

Vành mắt Hạ Mộc phiếm hồng, mỉm cười, không nói gì, vươn tay trái ra trước mặt anh.

Sau đó tiếng huýt sáo hết đợt này đến đợt khác.

Đeo nhẫn xong, Kỷ Tiện Bắc hôn nhẹ lên ngón tay cô, đứng dậy bế bổng Hạ Mộc lên.

Hạ Mộc ôm chặt cổ anh, cúi đầu hôn môi anh.

Hai người hôn triền miên như điên như dại.

Mãi đến khi cánh tay Kỷ Tiện Bắc mỏi nhừ mới thả cô xuống, điều chỉnh lại cảm xúc, bắt đầu cắt bánh kem.

Kỷ Tiện Bắc đút mấy miếng bánh kem cho Hạ Mộc, nói nhỏ bên tai cô: “Anh đi WC một lát.”

“Ừm, không được hút thuốc đâu đấy.”

“Đảm bảo không hút.”

Kỷ Tiện Bắc đi tới phòng vệ sinh liền gọi cho nhân viên công tác màn hình quảng cáo bên kia, vì chắc chắn quảng cáo tối nay phát ra thuận lợi, bọn họ còn để lại nhân viên trực ban.

Kỷ Tiện Bắc nói với bọn nọ rằng quảng cáo đêm nay không phát nữa, cứ để vậy đi.

Bọn họ choáng váng, trong lòng bắt đầu mắng người.

Kỷ Tiện Bắc luôn miệng xin lỗi, lại kiên nhẫn giải thích: “Quảng cáo hiện giờ bên các anh đang phát là do vị hôn thê của tôi chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ dành tặng tôi, nếu tôi lại phát quảng cáo 520 phút kia, thế nào trong lòng cô ấy cũng mất mát, cô ấy đã rất vất vả nỗ lực mới lấy được quảng cáo này, tôi không thể đả kích cô ấy.”

Nhân viên công tác nghe xong cũng thông cảm, nói không có việc gì.

Kỷ Tiện Bắc: “Các anh cứ coi như quảng cáo kia đã phát, cảm ơn, chúc Giáng Sinh vui vẻ.”

Kết thúc trò chuyện, Kỷ Tiện Bắc cất điện thoại vào túi, vặn vòi nước rửa tay rồi mới đi ra ngoài.

Đêm nay mọi người đều điên rồi, thế mà lại chơi trò ném bánh kem vào nhau…

Kỷ Tiện Bắc quét một vòng mới thấy Hạ Mộc, không biết bị ai ném trúng kem bơ tóc trắng đầy đầu, nhưng cô lại không hề quan tâm.

Hạ Mộc bưng một đĩa bánh kem nhỏ lẳng lặng ăn, ngẩn ngơ nhìn chăm chú màn hình quảng cáo ngoài cửa sổ.

Kỷ Tiện Bắc không đi qua, quay lại hình ảnh cô nhìn tấm quảng cáo ngoài cửa sổ kia.

Cô gái của anh, chớp mắt đã trưởng thành, từ một cô sinh viên thôn quê trở thành vị hôn thê của anh.

Kỷ Tiện Bắc quay video xong, lại gửi văn bản giọng nói tới cho cô: [ Bà xã, yêu em. ]

Rất nhanh, Hạ Mộc hồi âm lại: [ Ông xã, yêu anh moah ~ ]

Tối nay cả anh và Hạ Mộc đều bắt đầu một hành trình mới.

Từ Bắc Kinh đến New York, đối với anh, là sự bắt đầu tình yêu nơi đất khách.

Đối với Hạ Mộc, là sự bắt đầu một đoạn đường mới trong cuộc sống.

Mọi thứ đều mới mẻ và không ai biết trước được điều gì.