Mại Thái Lang

Chương 52




“Để ta thử, ngươi ra ngoài trước.” Thương Đông Nghêu tiếp nhận chén dược của đại phu, tính tự mình uy.

Đại phu vốn đã thúc thủ vô sách cũng chỉ có thể để hắn thử, đưa bát thuốc cho Thương Đông Nghêu, rồi đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại!

Thương Đông Nghêu ngậm lấy một ngụm thuốc dùng miệng uy tiểu Yên, mắt thấy tiểu Yên muốn đem dược ói ra…

“Nuốt vào, vì Thương ngươi phải sống.”

Không biết có phải do lời nói Thương Đông Nghêu hiệu quả, tiểu Yên chẳng những không nôn ra còn nuốt xuống.

Đã nhiều ngày, đây là lần đầu tiên uy dược cho tiểu Yên thành công, nhưng lại là vì kẻ không biết mặt tên Thương kia, Thương Đông Nghêu tâm tình không khỏi dâng lên một cỗ ghen tị.

Thương Đông Nghêu thuận lợi uy dược, đại phu sau khi tiến vào liền mặt mày hớn hở khen ngợi biện pháp của Thương Đông Nghêu, không biết tâm tình hắn lúc này tựanhư ngũ vị [1] bình đánh nghiêng, hoàn toàn hỗn loạn. Vốn Thương Đông Nghêu trước sau lạnh như băng, nên đại phu không hề phát hiện.

Thương Đông Nghêu không nói câu nào liền rời đi, chính là mỗi khi đến giờ uy dược tiểu Yên, hắn lại xuất hiện, thời gian không sai một ly, khiến đại phu hoài nghi Thương Đông Nghêu phải hay không có thiên lý nhãn?

Con người sao có thể tính chính xác như vậy, bất quá đại phu cũng thực vui vẻ đem việc uy dược giao cho Thương Đông Nghêu, hắn xem Thương Đông Nghêu đối với Vân Yên rất dụng tâm… chính là… Thương Đông Nghêu bản thân lại không phát hiện!

Bởi vậy nên khi “trách nhiệm trọng đại” được chuyển giao, đại phu liền cấp cho Thương Đông nghêu hai người không gian lớn nhất.

Đại phu mặc dù đã già, nhưng chưa đến mức lẩm cẩm, dụng tâm của Thương Đông Nghêu, chuyển biến của Vân Yên, hắn sao có thể không phát hiện, chính là chuyện như vậy không phải người nào cũng có thể nói ra, cho nên… vẫn là im lặng ngồi xem biến hóa đi!

Đoạn thời gian Thương Đông Nghêu không xuất hiện, kỳ thật là ở bên Mạnh Lãng, dù sao Mạnh Lãng cũng là ái nhân hắn, tuy rằng… hắn đối với Mạnh Lãng đã không còn cảm giác. Kể cả khi Mạnh Lãng ở trước mặt hắn y phục hỗn độn, dung mạo thẹn thùng muốn câu dẫn hắn.

“Đông Nghêu, đã thật lâu không thân ta.” Mạnh Lãng nhẹ nhàng đưa ra đôi môi mềm mại đến mê người, tay sờ soạng Thương Đông Nghêu, nghĩ muốn khiến Thương Đông Nghêu nhiệt tình.

Thương Đông Nghêu lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạnh Lãng, không có động tác gì, tùy ý để Mạnh Lãng trên người hắn tác quái, hắn vẫn như cũ không hứng trí. Mạnh Lãng không từ bỏ ý định, Thương Đông Nghêu vẫn là không phản ứng, cuối cùng Thương Đông Nghêu không kiên nhẫn đẩy hắn ra, Mạnh Lãng kinh ngạc không thôi.

“Đừng phiền ta.” Thương Đông Nghêu mất kiên nhẫn nói.

“Đông Nghêu, ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước kia ngươi không phải như thế, vì cái gì tới nơi này ngươi một lần lại một lần thương tổn ta?”

Mạnh Lãng quả thực bị Thương Đông Nghêu chọc cho phát điên lên. Thương Đông Nghêu đến đây không hiểu thế nào lại mất tích nhiều ngày, khi tìm được thì thấy hắn vì nam nhân bệnh hoạn kia, nhất thời có chút ghen tị mới đẩy hắn xuống sông. Thương Đông Nghêu vì hắn mà đánh mình một tát, nguyên tưởng Thương Đông Nghêu sẽ có chút áy náy đuổi theo, không nghĩ đến lại nhiều ngày sau đó không thấy bóng dáng.



[1] Ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn. Ở đây ý chỉ tâm tình rối loạn, không tốt