Mai Táng

Chương 5: Mồi nhử




Chu Hải Kiều không yêu tôi, nếu hắn ta yêu tôi thì đã không để tôi dính vào ma túy. Nhưng hắn lại cực kỳ mê luyến thi thể tôi, mê đến mức vô cùng rõ ràng, mê đến mức không thể buông tay, tất cả biểu hiện đều cho thấy hắn ta là một kẻ biến thái ái tử thi.

Bạn hỏi tôi vì sao ban đầu lại không tìm cách trốn đi, mà lại từ bỏ mạng sống của mình một cách vô ích? Bởi vì tôi không lường trước được điều này, vả lại quan hệ của chúng tôi ngay từ đầu đã không được bình đẳng.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt là vào một ngày mưa, trời đổ mưa vào buổi tối mãi không ngớt, đây là thời tiết ở phương Nam, vừa ẩm vừa nóng.

Tôi cầm một chiếc ô ca rô đứng ven đường chờ đèn đỏ, quan sát từng chiếc xe chạy qua, Chu Hải Kiều ngồi trên chiếc Rolls Royce, bác tài lái xe với tốc độ không nhanh cũng không chậm, đột nhiên một người đàn ông mặc chiếc áo mưa vàng xuất hiện sau lưng, đụng mạnh vào người tôi, dường như anh ta đang muốn băng qua đường gấp, mà sau khi đụng phải thì tôi nhào ra ngoài đường, đúng lúc xe của Chu Hải Kiều đang lao đến, may mắn là tài xế lái xe không nhanh, nhưng vì đường mưa trơn trượt nên tôi bị tông phải, văng ra một khúc rất xa.

Chỗ da tiếp xúc với mặt đường bị trầy nặng, vết máu loang lổ, tay chân đau nhức dữ dội đến mức không biết là có bị gãy hay chưa. Thư ký của Chu Hải Kiều cầm một chiếc ô đen vội vàng đi xuống, quay đầu báo cáo: "Ông chủ, xem ra người này bị thương không nhẹ."

"Đưa cậu ấy đến bệnh viện." Giọng nói của Chu Hải Kiều nhẹ nhàng, "Xử lý cho tốt."

Thư ký che mưa giúp tôi, gọi cho 120*, còn Chu Hải Kiều thì nói tài xế lái xe rời đi, sau này hắn mới nói lúc đó bởi vì do tôi mà cuộc họp với đối tác nước ngoài bị trì hoãn.

*Số xe cứu thương Trung Quốc.

Xe cứu thương rất nhanh đã đến, thư ký từ chuyện lớn nói thành chuyện nhỏ, dùng thái độ lễ phép của một người xã giao mà thuật lại. Anh ta nói tiền thuốc men thì phía bên anh ta sẽ thanh toán, ông chủ Chu cảm thấy vô cùng có lỗi, luôn muốn đến để bồi thường, nhưng vì công việc bận rộn nên chưa có dịp, nếu có thời gian nhất định sẽ đến thăm tôi.

Tôi nằm viện hơn một tháng, một ngày trước khi tôi xuất viện thì Chu Hải Kiều khoan thai chậm rãi đến, thái độ thân thiện, trông không giống như một ông chủ lớn mà giống như chú của tôi hơn, chúc tôi mau chóng bình phục, còn gọt táo cho tôi, hết sức ân cần. Mặc dù hắn vờ hòa đồng thân thiện nhưng tôi biết rõ mục đích hắn đến không chỉ đơn giản như vậy. Trước khi đi, hắn còn thêm WeChat của tôi, nói rằng muốn bàn về việc bồi thường.

Tôi làm bộ như thụ sủng nhược kinh, hắn vô cùng hài lòng.

Sau đó chúng tôi vẫn giữ liên lạc, thực ra tôi đã sớm biết xí nghiệp nổi tiếng của Chu Hải Kiều, trước kia dự định tốt nghiệp xong sẽ đến công ty họ nộp sơ yếu lý lịch, nhưng lần này lại bất ngờ bị tai nạn giao thông trước thời gian bọn tôi gặp nhau, đồng thời cũng thay đổi kế hoạch của tôi đối với hắn.

Hắn đối xử với tôi rất tốt, trước đó chúng tôi cũng đã xác định quan hệ. Vào ngày sinh nhật, hắn còn tặng tôi một chiếc Porsche, đáng tiếc là tôi chưa có bằng lái, vậy nên hắn giúp tôi thu xếp báo danh học một khóa học lái xe, sự việc kế tiếp phát triển vô cùng thú vị, tôi đến trường học mới phát hiện ông chủ lớn là hắn lại hạ mình đích thân đến làm huấn luyện viên cho tôi.

Không bao lâu sau thì bọn tôi ở chung với nhau, tôi lấy được bằng lái xong thì lái xe chở hắn đi hóng mát, hắn chuẩn bị một ngăn kéo đựng chìa khóa xe, nói: "Tôi biết em thích xe, sau này cứ thoải mái dùng, đều là của em hết."

Cảm động, thực sự là quá cảm động, không cần tôi phải giả vờ khóc vì sung sướng, sau đó chúng tôi ở bên nhau là chuyện đương nhiên.

Vốn dĩ tôi không có dự định sẽ chơi đùa cùng với một tên đàn ông trung niên như hắn, nhưng chẳng qua là hắn chu cấp cho tôi quá nhiều. Hắn không có gia đình, không có tai tiếng, đối xử với tôi vô cùng tốt, đúng mẫu một người yêu hoàn hảo. Tất cả đều như là cạm bẫy cám dỗ tôi, để tôi quên mình mà từ từ bước vào rồi kìm kẹp.

Mà hiện thực đã hung hăng dạy cho tôi một bài học, khiến tôi phải trả giá bằng cả mạng sống, để tôi hiểu ra kết cục của việc không làm mà đòi có ăn.