Mai Táng

Chương 3: Dù chết nhưng vẫn sống




Bọn họ vẫn chưa rời giường, lúc tôi còn sống cũng hay ngủ nướng, nhưng Chu Hải Kiều thì chưa bao giờ nằm ỳ ra. Ngược lại hôm nay khá bất ngờ, hắn ôm chặt thi thể của tôi, ngủ say sưa. Tôi nhìn cảnh tượng này mà giật cả mình, trong lòng thầm xác định hắn ái tử thi thật.

Ánh nắng mặt trời chiếu xiên góc vào trong, thi thể của tôi vẫn còn mở bừng mắt, chẳng qua đồng tử sớm đã cứng đơ, giống như một người mù, trông thật thảm.

Mặt vẫn còn hơi sưng, vì bây giờ máu không còn lưu thông nữa nên đã biến thành một màu sắc vô cùng đáng sợ. Thi thể tôi nằm thẳng tắp ở đó, làn da biến thành màu xám đen, có lẽ sớm đã lạnh ngắt.

Chu Hải Kiều đã tỉnh, hắn hôn tôi một cách đầy thân mật, sờ lấy chỗ ứ đọng máu, sau đó đặt thi thể tôi ở dưới thân, gặm mút cổ tôi, tôi nghe được âm thanh chóp chép, sau đó phần thân dưới hắn hơi cương lên. Tôi nhìn mà muốn mù cả mắt, giữa ban ngày ban mặt mà hắn dám làm vậy với thi thể của tôi!

"Nghị Nghị... A... Tình yêu của tôi..." Khuôn mặt hắn đỏ bừng, bắt đầu động dục, lôi kéo thi thể tôi để ép buộc làm với hắn, "Em lạnh quá... Để tôi giúp em sưởi ấm..."

Thật sự là không muốn nhìn nữa, tôi bay ra ngoài đi dạo một vòng. Nhìn thấy người bán hàng rong đang làm mười ba phần bánh crepe trái cây, bảy phần bỏ đầy đủ, hai phần không có rau thơm, một phần không ớt, ba phần bỏ nhiều lạp xưởng hơn một chút.

Tôi đếm được có mười bảy con chó và chín con mèo đang đi ngang qua, con mèo đen đang dọa dẫm uy hiếp với không khí, dọa bà bầu ngất xỉu trong lòng chồng, ngoài ra còn có một vài nữ sinh thấy hứng thú với con mèo đen, ném một mẩu bánh bao sang, con mèo còn chẳng thèm nhìn mà chỉ hiên ngang rời đi.

Một người đàn ông tâm thần sang đường mà không tập trung, xém chút bị xe đụng, chủ xe là một người để râu quai nón chửi ầm lên, hai người bắt đầu cãi qua cãi lại.

Lúc về nhà, Chu Hải Kiều vẫn còn đang hôn thi thể tôi, phía trên đều là tinh dịch của hắn bắn ra, hắn đã si cuồng hơn so với trước đây. Tinh dịch dính trên người thi thể chưa kịp khô thì hắn đã bắn tiếp, trước giờ hắn chưa bao giờ làm tình một cách điên dại như vậy. Một lúc sau tôi mới phát hiện hôm qua hắn tiêm cho tôi xong thì cũng tự tiêm cho mình một liều còn nhiều hơn của tôi, trước kia hắn không dùng những thứ này vì biết sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, sau đó lại gạt tôi đó là đường glucose, trong một lần tôi truyền nước thì trộn lẫn thuốc vào, qua một thời gian thì tôi nghiện thuốc.

Hắn làm loạn đến chập tối, dường như đã tỉnh hẳn, nhìn tôi đang nằm với một mớ hỗn độn trên giường thì hắn cẩn thận từng li từng tí ôm tôi vào phòng tắm tẩy rửa.

Hắn ngồi trong bồn tắm, hai chân kẹp lấy tôi, đổ dầu gội đầu vào tay rồi bắt đầu chà xát, bôi lên đầu tôi, đột nhiên hắn nhận ra điều gì đó, xối sạch bọt xà phòng trên tay, dùng tay che mắt của tôi lại, hắn nói: "Nghị Nghị đừng mở mắt ra nhé, dầu gội đầu chảy vào mắt sẽ cay lắm."

Dầu gội, dầu xả, xà phòng, sữa tắm, kem dưỡng da, hắn cẩn thận tắm cho tôi, kẽ tay kẽ chân đều không bỏ sót, tôi đứng ở cửa nhìn cảnh tượng này, hành động của hắn không giống như là đang tắm rửa cho thi thể, mà giống như đang tắm cho một bệnh nhân cử động bất tiện hơn. Trước giờ hắn chưa từng đối xử với tôi như vậy, hắn yêu thích tử thi hơn tôi nghĩ.

Vì để giữ cho thi thể nguyên vẹn nên hắn hạ điều hòa xuống âm mười độ, bị lạnh đến nỗi sụt sịt mũi. Hắn hứng thú với việc thay đồ cho người không kháng cự, trước kia mỗi lần như vậy tôi đều sẽ kháng cự lại, hắn như một nữ sinh, mỗi lần tìm được trang phục mới để thay đồ cho búp bê của mình là sẽ hung hăng thay trang phục ra, làm mãi không biết mệt.

Trước kia hắn cũng không có nhiều lời, chủ yếu là vì tôi ghét nghe hắn nói, bình thường cứ nói chuyện là sẽ cãi nhau, kết quả là nếu không đánh nhau thì cũng sẽ nói chuyện trên giường.

"Nghị Nghị, em ngoan quá." Hắn sờ đầu thi thể của tôi, mè nheo mà hôn lên gò má, rồi hôn đến mắt, tôi nghĩ hắn mà hôn đến nỗi mắt tôi lòi ra thì cũng không có gì là lạ. Xem ra sắp tới hắn cũng sẽ không làm trò gì với tôi, mà sẽ dốc sức chơi trò chơi gia đình với một cái xác chết.

Việc quan trọng bây giờ chính là tìm ra nguyên nhân khiến tôi phải lưu lại trần thế, về phần cơ thể tôi thì bây giờ nó chỉ là lớp da mà tôi đã vứt bỏ, không có vấn đề gì cả. Mặc dù nhìn hành vi của Chu Hải Kiều khiến tôi muốn phát bệnh nhưng tôi còn phải xem tình huống thế nào, tôi không nghĩ đến việc sống lại, cơ thể tôi đã bị ô uế, tôi chỉ muốn sớm được đăng xuất ra khỏi cái thế giới này thôi.