Mai Táng Tuổi 18 (Ver Ngôn Tình)

Chương 3




Sở Chi An lại quay về lớp chúng tôi, học giỏi thực sự có thể muốn làm gì thì làm.

Thường ngày chúng tôi không có thay đổi gì lớn, nhưng sau khi đổi thân phận khác, cho dù làm chuyện gì cũng mang cảm giác ngọt ngào.

Tôi chưa bao giờ yêu đương, trong mắt tôi yêu đương với người mình thích có lẽ là vui vẻ đến mức hít thở cũng ngọt.

Buổi tối thứ bảy, chúng tôi đi bộ trong công viên dưới tầng tiểu khu, xung quanh có rất nhiều cặp đôi, chúng tôi đi trong đó, có phần không hài hòa nhưng không hề có vẻ đột ngột. Không khí đó khiến tôi mê muội, như thể quang minh chính đại nắm tay trong đám người.

Sau khi đi vài vòng, chúng tôi ngồi trên ghế dài trong góc, Sở Chi An đặt tay tôi trong lòng bàn tay cẩn thận thưởng thức, thích không buông tay giống như tìm được món đồ chơi gì thú vị.

Tôi nghiêng đầu nhìn mặt mày dịu dàng, cảm giác giống như nằm mơ, mọi thứ đều không chân thực,

"Sở Chi An," Tôi nhìn cậu ấy, "Cậu thích gì ở tớ?"

Cậu ấy nhìn tôi một lát, "Ừm" một tiếng rất dài, giống như đang cẩn thận suy nghĩ, thời gian cậu ấy suy nghĩ rất dài, dài đến độ lòng bàn tay tôi đã bắt đầu đổ mồ hôi. Tôi nhìn cậu ấy chăm chú, não bắt đầu vận chuyển nhanh chóng, tự hỏi đủ loại đáp án có thể xuất hiện.

Kết quả cậu ấy nhìn dáng vẻ căng thẳng của tôi phì cười một tiếng. Tôi ngờ vực nhìn về phía cậu ấy, cậu ấy duỗi tay nhéo vành tai tôi.

Cậu ấy nói: "An An, em chỉ cần biết rằng anh thích em đến mức bằng lòng cho em mạng sống."

Đầu ngón tay Sở Chi An hơi lạnh, lại khiến tôi cảm nhận được nóng rực tê dại từ vành tai, rót thẳng vào trong tim.

Tôi nhìn mặt của cậu ấy, bên này không có đèn đường, mặt của cậu ấy nửa ẩn nửa hiện trong ánh trăng lờ mờ, mang theo đường nét mềm mại.

Khóe môi cậu ấy đang cười, cả người thoải mái lại vui vẻ. Lúc tôi bắt đầu tới gần cậu ấy, Sở Chi An vẫn đang cười, cho đến khi môi tôi khẽ rơi xuống môi cậu ấy, cậu ấy mới thoáng cái cứng đờ.

Môi của cậu ấy trơn và mềm, trong nháy mắt đó tôi rõ ràng cảm nhận được hơi thở không sâu của cậu ấy bỗng nhiên dừng lại, lại mang theo nhiệt độ cực nóng phả lên mặt tôi.

Tôi khẽ lùi lại, trên mặt hình như đang nóng rực, ánh mắt nhìn xuống dưới, nói khẽ với cậu ấy: "Anh ơi, em thích anh."

Từ nhỏ tôi đã không thích gọi cậu ấy là anh, luôn cảm thấy mất mặt, chỉ có những lúc muốn nhờ cậu ấy mới có thể đi theo sau cậu ấy gọi anh. Mà lúc này đây, chữ này lăn qua trong lòng tôi, lượn quanh vài vòng trên đầu lưỡi, cuối cùng mang theo nhiệt độ nóng hổi và ý nghĩa khác được gọi lên.

Hình như cậu ấy cười, lại hình như không cười, sau đó nghiêng người nhốt tôi giữa ghế và cậu ấy, ánh mắt tối lại không rõ.

Trong bóng tối, Sở Chi An chậm rãi đến gần tôi, cho đến khoảng cách vốn rất gần trở nên gần hơn, sợi tóc quét qua mặt tôi vừa nhẹ vừa ngứa. Giọng nói của cậu ấy rất trầm, hơi khàn: "Lặp lại lời nói vừa rồi."

Tôi như thể bị mê hoặc, bên tai chỉ còn lại giọng nói êm tai của cậu ấy, hoàn toàn không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết mình đang làm gì, thuận theo cậu ấy theo bản năng: "Anh ơi, em..."

"Ưm..." Tôi vẫn chưa nói xong, đã bị Sở Chi An chặn lại hoàn toàn.

Trong nháy mắt đó tôi chỉ cảm thấy trong đầu mình toàn là âm thanh, không biết là nghe nhầm hay là chân thực, giống như pháo hoa nổ lốp đốp, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, không nhìn thấy gì cả.

Cậu ấy nhẹ nhàng hôn tôi, giọng nói mang theo ý dỗ dành: "Ngoan, há miệng ra..."

Đầu óc của tôi cháy thành một đống bột nhão, chỉ biết mơ màng hé miệng, mặc cho cậu ấy cướp đoạt. Trong mông lung chỉ nghe thấy cậu ấy thở dài thấp giọng thì thầm: "Sao ngoan thế..."

Bờ môi Sở Chi An mềm mại, hôn lại vô cùng bá đạo hung ác. Chúng tôi đều không có kinh nghiệm, chỉ biết đơn thuần dựa vào bản năng tới gần, thậm chí ngay cả răng cũng đập vào nhau. Nụ hôn ngây ngô như vậy lại khiến nội tâm tôi căng ra cảm giác thỏa mãn ấm áp.

Cuối cùng khi cậu ấy thả tôi ra, tôi đã bị hôn tới mức tay chân như nhũn ra, thở hổn hển dựa trong lòng cậu ấy.

Tôi mím bờ môi hóng rực run rẩy, cảm xúc hôn vừa rồi hình như lại xuất hiện trên môi. Trong lòng như chứa một chai nước ngọt, đang ùng ục nổi bong bóng, không có cách nào lắng lại.

Tôi cúi đầu nhìn cậu ấy kéo tay tôi vào trong tay mười ngón đan xen. Giây phút này tôi nghĩ rằng, trong đời này tôi sẽ không gặp được ai thích tôi đến vậy nữa.

Những ngày sau đó, chúng tôi giống như mỗi cặp đôi vườn trường bình thường, đan mười ngón tay dưới bàn học, khi trời lạnh mặc đồng phục của cậu ấy, cùng chơi bóng trong tiết thể dục, buổi tối đi hẹn hò với nhau, sau đó vụng trộm hôn môi trong góc tối không người.