Mai Sẽ Là Một Ngày Mới

Chương 18




Why won"t you take the chance 

Before our time has gone?”

(If life is so short – The Moffatts)​

Sau khi Vũ ra về, tôi nán lại nhà hàng thêm một lát mới đứng dậy. Nhìn trước ngó sau không thấy xe ôm nào đứng gần, tôi đành lững thững đi bộ về phía đầu ngã tư.

- Êu… – Phong từ đâu phi tới sát cạnh tôi. – Lên xe đi tôi đèo cô về.

- Anh ở đâu ra đây?

- Lượn phố.

- Thôi anh đi đâu thì đi đi, tôi bắt xe ôm về được rồi.

- Sĩ diện cái gì, tôi tiện đường cho cô đi nhờ thôi, không ai ăn thịt cô cả.

Hình như tâm trạng của Phong không được tốt, hắn phóng xe nhanh hơn bình thường để rồi tới đèn đỏ là phanh gấp làm tôi theo quán tính ngã dúi dụi vào hắn liên tục.

- Anh đi vừa phải thôi, đừng có phanh gấp nữa.

- Tôi cũng đang định bảo cô bám vào càng xe cho chắc, đừng có xô vào người tôi nữa. – Hắn nói rồi lầm bầm nhưng đủ to để tôi nghe rõ từng từ. – Cứ bị tường đập vào lưng khó chịu chết đi được.

- …

- Duy thế nào rồi?

- Tương đối ổn định. – Tôi hít một hơi, nói nhanh. – Tôi muốn cám ơn anh vì đã đến viếng bố mẹ tôi.

- Toàn đãi bôi vớ vẩn, nếu cô thành tâm cám ơn tôi thì đã nhắn tin hoặc gọi điện từ cách đây ba tháng, không cần chờ tôi đi ngang qua để cho một câu rơi vãi thế này.

- … – Tôi cứng họng, mãi sau mới lí nhí. – Xin lỗi…

- Thôi bỏ đi. – Hắn thở hắt ra, lời nói có gì đó rất nặng nề.

Trong lòng tôi vẫn áy náy chuyện bỏ Phong lại Madrid dạo nọ nhưng nếu không làm thế, tôi không biết sẽ lấy đâu ra can đảm để nói với hắn rằng, tôi với hắn cần dừng lại trước khi mọi việc tồi tệ hơn. Đâm ra không khí giữa chúng tôi hiện tại trở nên khá bất thường, không vô tư như xưa nhưng lại không có gì gọi là vượt quá quan hệ xã giao. Lần đầu tiên tôi thấy lúng túng bên cạnh hắn.

- Anh đi đâu đấy? – Nhận ra hắn rẽ vào đường khác, tôi ngạc nhiên hỏi.

- Tôi có chút việc, đi cùng với tôi một lát rồi tôi đưa cô về.

“Việc” mà hắn nói, thật không thể tưởng tượng được, là mang xe đi giao lại cho người khác. Tôi biết hắn vô cùng yêu quý “con quái vật” này, nếu không phải để nâng cấp thì tôi không nghĩ được lý do nào khác cho việc hắn đi bán xe.

- Anh đổi xe à?

- Không, cần tiền thì bán.

- Anh bán xe vì cần tiền? – Tôi trố mắt, tưởng mình nghe nhầm.

- Ờ. – Hắn hờ hững đáp nhưng không nói gì thêm.

Mặc cho tôi phản đối, Phong khăng khăng bắt taxi đưa tôi về rồi mới về.

- Ừm… – Ngồi cạnh hắn trên ô tô làm tôi càng bối rối hơn. – Vụ ở Madrid, tôi xin lỗi.

- Cô muốn tôi nói thế nào? Không có gì đâu, đừng bận tâm à?

- Thành thật thì tôi cũng hơi ngạc nhiên vì anh không bóp cổ tôi. – Tôi khẽ cười rồi hạ giọng. – Hoặc đơn giản hơn là không thèm nhìn mặt tôi nữa.

- Cũng định thế.

- Định bóp cổ hay không nhìn mặt?

- Cả hai.

- Thế sao không làm?

- Không làm được!

Tim tôi đột nhiên đập thình thịch.

- Tôi không muốn giết người, còn thì cô lù lù một đống ra đấy, nhắm mắt cũng phải nghe thấy tiếng, theo cô tôi phải làm thế nào?

- … – Tôi cảm thấy không cần thiết nhắc nhở Phong rằng chính hắn mới là người chủ động đến tìm tôi vì chắc chắn hắn sẽ lấp liếm bằng một lý do nào đó khó nghe hơn.

…………………

Càng gần ngày bảo vệ, tôi càng bận túi bụi, đến mức mỗi lần vào bếp tôi đều tranh thủ làm đầy một tủ lạnh thức ăn, để Duy đến bữa chỉ cần múc ra bỏ vào lò vi sóng là xong, không cần chờ cơm tôi mỗi ngày.

- Đây là bữa cá kho thứ ba liên tiếp rồi. – Duy gẩy gẩy bát cơm nói uể oải.

“Không thích thì đi mà nấu” là câu nói đã ra tới đầu lưỡi lại bị tôi nuốt ngược lại. Nhìn nhận công bằng thì Duy đã làm rất tốt phần việc của nó, trong khi tôi lại có phần chểnh mảng nhiệm vụ của mình. Dù có lấp liếm bằng lý do bận rộn rất chính đáng thì tôi cũng hoàn toàn không nên mắng nó vì tỏ vẻ ngán ngẩm với đồ ăn trữ tủ lạnh nhiều ngày. Nghĩ tới đó tôi liền dịu giọng:

- Em chịu khó ăn đi, cuối tuần chị nấu món ngon cho.

Duy không trả lời, trệu trạo nhai hết bát cơm rồi lặng lẽ đi dọn dẹp.

Tối hôm sau tôi về hơi muộn, chạy quanh nhà tìm không thấy Duy đâu, đồ ăn vẫn còn nguyên trong tủ. Tôi cố bình tĩnh lấy điện thoại gọi cho nó, lòng thầm tính rằng sau ba lần gọi nó không nhấc máy tôi sẽ đi trình báo công an.

- Em đây ạ. – Trái với lo lắng của tôi, nó trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên, giọng điệu rất phấn khởi.

- Em đang ở đâu? Sao về muộn thế hả? – Tôi bực tức gắt lên, cảm thấy nỗi lo lắng vừa xong là một điều quá sức ngớ ngẩn.

- Em ở ngay phòng đối diện này, chị qua đây đi.

Tôi xỏ đại đôi dép lê, mặc nguyên đồ ở nhà phi sang căn hộ đối diện.

- Duy… – Tôi gọi nhỏ khi cửa hé mở, rồi nụ cười xã giao trên mặt tôi đông cứng tại chỗ, giọng vọt lên một quãng tám. – Sao anh lại ở đây?

- Tôi và Long mới chuyển về đây. – Phong tỉnh bơ nhe răng cười. – Chúng tôi thuê chung với nhau.

- Anh… thuê… nhà? – Tôi chỉ tay vào hắn, dằn từng từ.

- Chuyện dài lắm, vào đây từ từ nói. Bọn tôi mới chuyển đến chưa kịp sắp xếp đồ đạc gì cả, may có Duy sang giúp từ chiều.

Ông em trai yêu quý của tôi hai tay hai miếng pizza đang cười tươi hơn hớn bên bàn ăn cùng với Long.

- Sao không ăn cơm ở nhà? – Sau khi chào Long, tôi nhìn Duy sầm mặt hỏi.

- Em qua giúp anh Phong dọn dẹp, các anh ấy mời em ăn pizza. – Nó cười toét miệng, trên mép vẫn còn dính sốt cà chua.

- Vào đây xem giúp tôi chỗ để mấy cái nồi niêu xoong chảo. – Phong nói rồi cầm tay tôi lôi thẳng vào bếp, mặc kệ hai thằng thi nhau oanh tạc nốt chỗ pizza còn lại.

Tôi biết hắn muốn nói chuyện riêng với tôi nên chỉ xem cho có lệ rồi mặc đống đồ ngổn ngang ở đó, quay qua hắn nhỏ giọng hỏi:

- Anh đang làm cái gì thế?

- Tôi chuyển khỏi nhà.

- Câu trả lời vừa đầy đủ vừa có duyên. Chẳng lẽ anh đến đây là chuyển vào trong nhà?

- Ý là tôi không liên hệ gì với bố mẹ tôi nữa, tuy không đến nỗi từ mặt nhưng từ giờ tôi tự sống, tự quyết định mọi việc của mình.

- Hả?

- Tôi tốt nghiệp rồi, – Hắn nhún vai. – cố lấy cái bằng cho đỡ phí bốn năm nhưng cũng không làm theo ngành học. Thay vào đó, tôi sẽ làm cái mình thích.

- Đi học vẽ?

- Gần đúng. Tất nhiên bố mẹ tôi phản đối nên tôi chuyển ra ngoài, không phụ thuộc kinh tế thì chẳng phụ thuộc cái gì cả. Mà đã không muốn lấy tiền các cụ rồi thì cũng phải tính toán cho tương lai một chút. Thế nên tôi quyết định học đồ họa, sau này vẫn làm được cái mình thích mà cơ hội kiếm tiền lại tốt hơn.

- Hôm trước anh đi bán xe cũng là vì vụ này?

- Ừ, tôi cần tiền đóng học với trả tiền thuê nhà, mua sắm đồ đạc.

- Sao Long lại ở cùng anh? Cũng cãi nhau với bố mẹ à?

- À không, tôi rủ nó tới ở cùng để chia tiền nhà cho đỡ tốn. – Hắn nhe răng cười tỉnh queo.

Tôi nhìn Phong vài lượt, dù lời nói của hắn có vẻ hợp lý, tôi vẫn không làm sao tin được. Một kẻ tiêu tiền hơn phá như hắn giờ ở chung với người khác để tiết kiệm mấy triệu một tháng tiền thuê nhà?

- Đừng có nhìn tôi kiểu công an tra xét tội phạm như thế. – Hắn cười. – Tôi cứ nghĩ mãi lời cô nói lần trước với tôi, cuối cùng tôi quyết định sẽ không tiếp tục giận hờn ông bà già nữa, có lẽ như vậy là tốt nhất. Nói đơn giản thì từ giờ tôi tự lo cho tôi, ông bà già và Vũ cũng phải tự lo lấy việc của mình. Tôi không muốn có thêm bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

- Ừm, thôi thì đấy là việc của anh, anh thấy nên thế nào thì làm như thế. – Tôi thờ ơ nói. – Tôi chỉ thắc mắc là sao anh lại thuê ở đây? Hà Nội chắc chưa hết chung cư cho thuê đâu.

- Chỗ này khá trung tâm, tiện đi lại. Hôm trước đưa cô về tôi thấy có thông báo cho thuê nên liên hệ, ai ngờ khớp lệnh được luôn.

- …

- Đừng nói là cô thấy tôi ở đây thì nghĩ tôi định chống ế cho cô nhé, không có đâu sói ạ. – Hắn nhìn tôi giễu cợt.

- Tôi không nghĩ thế. – Tôi lắc đầu. – Mặc dù trông anh không phải quá thông minh nhưng chắc không ngu tới mức cố làm một việc mà biết chắc là thất bại.

- …

Tôi cảm thấy ngạc nhiên với chính mình vì vẫn còn có thể thoải mái trò chuyện với Phong như vậy. Thái độ của hắn đối với tôi không có gì khác trước, và điều đó thực sự làm tôi dễ chịu.

……………….

Từ ngày Phong và Long chuyển về, Duy gần như sang ở hẳn bên đó, chỉ về nhà ngủ, đến nỗi Phong còn đánh riêng cho nó chìa khóa để tự vào lúc bọn hắn không có nhà. Đầu tiên thì tôi giữ kẽ, tìm cách hạn chế nó nhưng sau thấy có cản cũng không được, và quan trọng hơn là Duy thực sự vui vẻ khi ở bên cạnh Phong nên tôi đành mặc kệ. Nó sùng bái Phong số một, Long số hai, về nhà với tôi mở miệng là anh Phong, tới mức có lúc tôi tự hỏi hắn thực ra là bạn của tôi hay là Duy. Một mặt nào đó, tôi cảm giác sự xuất hiện của hắn đã phần nào bù đắp sự hụt hẫng của Duy khi bố mẹ tôi đột ngột mất đi.

Một buổi chiều tôi về muộn, thấy trên cửa gắn tờ note “Tối sang nhà tôi ăn lẩu, có cả Tâm. Duy cũng đang ở đây. Phong”. Nghĩ tới món thịt luộc với chỗ cơm nguội để trong tủ lạnh từ hôm kia, tôi dứt khoát ném cái túi vào nhà rồi đi thẳng sang căn đối diện.

- Lâu thế, chờ bà mãi. – Tâm mở cửa, tươi cười chào. Cô cũng chủ động đổi xưng hô với tôi, nghe thân mật hơn rất nhiều.

Vào nhà rồi tôi mới nghe thấy tiếng ầm ầm từ phòng trong.

- Cái gì mà ầm ĩ thế?

- Bà vào mà xem. – Tâm nhún vai. – Đúng là con trai.

Tôi đi vào, từ lúc nào phòng này đã bị biến thành phòng tập thể dục với đầy đủ dụng cụ gồm ghế tập đa năng, bao cát, tạ các loại. Ba anh em cởi trần hì hục tập. Phong đang hướng dẫn Duy mấy kỹ thuật chiến đấu và nó hăng say tấn công bao cát như thể đấy là kẻ thù lớn nhất trên đời.

- Về rồi đấy à? – Nhìn thấy tôi Phong mỉm cười. – Cô ra giúp Tâm đi, bọn tôi cũng xong bây giờ đây.

Tôi hơi lo lắng bởi Duy đã có khuynh hướng bạo lực cao, tôi không muốn nó tập võ, lỡ thành “hổ mọc thêm cánh” thì sau này sẽ có thêm lắm chuyện nhức đầu. Nhưng nhìn vẻ mặt hào hứng của nó, tôi lại không nỡ nói gì.

- Bọn tôi nghe Phong kể hết chuyện về bà rồi. – Tâm lắc đầu nói với tôi. – Bà siêu thật đấy.

- Có gì đâu? – Tôi khẽ cười. – Hoàn cảnh xô đẩy thôi mà.

- Tôi mà như bà chắc tôi không sống nổi. – Cô vẫn tiếp tục cảm thán. – Nhưng phải nói quả dã man nhất là vụ bà bỏ thằng Phong ở Madrid.

- Ầy…

- Thôi tôi chả tò mò đâu, bà làm gì chắc cũng có nguyên nhân của nó. – Cô bỗng cười nhẹ. – Tôi chỉ thấy nể bà thôi, tôi không làm được như bà.

- Nói mới nhớ, bà làm lành với Long rồi à? – Tôi không muốn tiếp tục chủ đề liên quan tới tôi, liền đánh trống lảng bằng cách quay ra hỏi chuyện của Tâm.

- Bọn tôi cứ thế suốt đấy, cãi nhau rồi lại làm hòa, nhiều lúc thấy mệt mỏi muốn dừng lại nhưng tôi không dứt khoát được. – Cô nói rồi trầm giọng. – Có lẽ tôi sống phụ thuộc vào Long quá nhiều.

- Ông ý cũng yêu bà mà.

- Ừ, Long yêu tôi, tôi biết chứ nhưng có phải chỉ yêu là giải quyết được hết các vấn đề đâu.

- …

- Nhiều lúc nghĩ tới tương lai tôi cũng thấy nản lắm.

- Thế sao…? – Tôi buột miệng hỏi nhưng rồi nhận ra câu hỏi của mình quá vô duyên nên đành dừng lại.

- Ý bà muốn hỏi là thế sao tôi không dứt khoát chia tay với Long hả? – Cô mỉm cười. – Tôi đã từng suy nghĩ, cân nhắc rất nhiều nhưng cuối cùng tôi mặc kệ tất. Bà thấy đấy, cuộc sống quá nhiều biến động, sống nay chết mai không ai biết trước được, tính toán nhiều để làm gì?

- …

- Một lần Long bị thương rất nặng, lúc đấy tôi vẫn chưa nhận lời yêu. Tôi đến thăm, nhìn ông ấy trên giường bệnh, tôi mới nhận thấy cuộc sống này quá ngắn ngủi, nếu cái gì cũng e ngại thì sẽ rất lãng phí. Mình lên kế hoạch dài hạn là để có tương lai tốt đẹp hơn chứ không phải để cản trở mình hạnh phúc, đúng không?

- …

- Với cả, tôi nghĩ những cảm xúc mạnh, thậm chí nông nổi, sai lầm, đau khổ là đặc quyền của tuổi trẻ. Yêu Long, dù sau có thế nào tôi vẫn trân trọng thời gian này, vì nếu không có Long thì có khi kỷ niệm thời sinh viên của tôi chỉ có chuỗi ngày nhàm chán từ nhà tới trường.

- Ừ, tôi cũng nghĩ mình hạnh phúc là quan trọng nhất.

- Bà nghĩ thế thật à? – Tâm bỗng nhìn tôi, khẽ mỉm cười.

- … – Nụ cười của cô làm tôi hơi chột dạ, không dám nói gì nữa.

- Bà biết không, – Tâm chăm chú nhặt rau, bâng quơ nói sau một thoáng im lặng. – Long kể với tôi là ông ấy chơi với Phong lâu lắm rồi nhưng chưa bao giờ thấy nó nghiêm túc đối với bất cứ chuyện gì, hoặc là với ai.

- Ừ, tôi cũng thấy thế. – Tôi cố tỏ vẻ thản nhiên gật đầu, xem như là chuyện không liên quan tới mình.

- Cơ hội đến với cuộc đời mỗi người đều rất ít ỏi, nên nắm bắt thay vì tiếc nuối. Hơn nữa, thực tế không giống tiểu thuyết, sự kiên nhẫn của con người là có hạn. Dù người ta có thích mình tới đâu chăng nữa thì cũng chẳng thể ở một chỗ chờ mình mãi mãi. Kiểu như bà thích một cái váy, rất rất thích đi nhưng vì lý do nào đó không mua được thì sau này bà có bao giờ nghĩ tới nó mãi không? Có lẽ đôi lúc nhớ ra thấy hơi tiêng tiếc nhưng rồi sẽ quên đi như trăm ngàn thứ khác bà đã bắt gặp thôi.

- Bà nói với tôi mấy chuyện này làm gì? – Nếu tôi còn tiếp tục giả ngu thì hơi lố bịch, thôi thì chẳng bằng nói thẳng.

- À… – Tâm nhoẻn miệng cười vô tội. – Tôi đang kể chuyện của tôi ấy mà. Long hồi đó theo đuổi tôi nhiệt tình lắm, lúc đầu tôi còn từ chối vì sợ này sợ nọ, sau thì nghĩ lỡ mà làm quá, ông ấy không cần nữa thì chết dở. Thế là tôi gật đầu. Thôi thì thà bọn tôi làm khổ nhau còn hơn để ông ấy làm khổ đứa khác.

Tôi gượng gạo cười phụ họa. Tất nhiên tôi hiểu Tâm muốn nói gì, chỉ là ngay lúc này thì tôi chưa muốn nghĩ tới. Tuy vậy, những lời nói của cô có gợi ra một góc nhìn hoàn toàn mới mẻ đối với tôi. Trong một chừng mực nào đó, dù Tâm tự nhận bản thân là bánh bèo vô dụng, tôi lại cảm thấy cô rất mạnh mẽ. Ít nhất thì cô đủ dũng cảm vượt qua sự sợ hãi của bản thân để làm cái mình muốn.

- Thơm quá! – Long vào bếp hít hà nồi nước dùng đang sôi sùng sục rồi bước tới quàng tay qua người Tâm. – Em với Thư đang nói chuyện gì thế?

- Tất nhiên là nói xấu sau lưng anh và Phong rồi. – Cô cười. – Đấy là cách kết thân nhanh nhất còn gì.

- Cho em bới cả ngày cũng không ra tật xấu của anh.

Long cười theo rồi cúi xuống hôn lên má Tâm khiến mặt cô đỏ bừng.

- Này…

- Ngại gì chứ, toàn thanh niên cả, đúng không Thư?

- À, hai người cứ tự nhiên, tôi không vấn đề gì đâu.

- Đấy, thấy chưa…

Tôi ý tứ quay mặt đi cho Tâm đỡ ngại. Từ dáng vẻ ngại ngùng của cô, cũng như sự nhiệt tình của Long, tôi có thể cảm nhận hạnh phúc của họ, nó như làm cả không gian xung quanh ấm áp theo. Những lời nói vừa xong của Tâm bỗng trở nên có lý lạ lùng.