Mai Sát

Chương 47: Bùn nhão




Đều là dây thừng, nhưng leo bằng dây thép đầy dầu lại còn xước tay thì hoàn toàn khác với leo bằng dây thắt từ ga giường mềm mại còn kèm những nút thắt cách nhau một đoạn lớn. Nếu người leo là người trong nghề nắm được cách mượn lực từ bức tường và nút thắt thì càng khác biệt hơn nữa.

Vì vậy Lâm Y leo một mạch lên độ cao mấy chục mét đến gần đoạn cuối của sợi dây, nàng leo rất nhanh dù bị thương một cánh tay. Khi còn một đoạn vài mét, người phía trên rốt cuộc đã nhận ra sự rung động nho nhỏ của sợi dây, có một tia sáng nhỏ chiếu xuống để dò xét, sau đó một giọng nói nhỏ nhẹ mang theo kinh ngạc truyền xuống đỉnh đầu:

- Sao em lại lên đầu tiên? - Giọng nói ấy ngoại trừ ngạc nhiên, còn chứa một chút không hài lòng:

- Tay em bị thương, phải ở với bệnh nhân đợi bọn chị kéo lên cuối cùng mới đúng chứ, không nên cậy mạnh.

Đương nhiên Lâm Y biết ai nói, nhưng không trả lời liền. Sau khi đến gần, việc đầu tiên nàng làm là quan sát thế cục -- lúc này cửa thang máy tầng chín quả nhiên đã mở, nhưng hình như ngoài cửa bị bịt bởi một lớp tấm chắn bằng gỗ. Lúc bấy giờ nửa phần trên của tấm chắn đã bị cạy ra một lỗ hổng lớn, ánh đèn từ lỗ hổng đổ vào hầm thang máy chiếu lên hai con người đi lên đầu tiên. Diệp Nghi Thiển và Đại Trần đứng ở hai bên trái phải trong khoảng trống hẹp sau khi cửa tầng mở ra, người trước đang canh giữ sợi dây buộc vào góc của ray dẫn hướng, còn người phía sau đang phụ trách bổ trái nạy phải, dùng sức mạnh của mình vung rìu mở rộng lỗ hổng, chắc là định làm một lỗ nhỏ tiện cho người ra vào.

Chỉ bằng cái quét mắt này, Lâm Y đã hiểu vì sao hai người phải mở cửa thang máy đầu tiên, nếu không mở cửa bổ tấm bản kia ra, chỉ sợ những người leo lên sau sẽ không có chỗ đứng.

Nàng đang quan sát tình hình thì cũng có người đang đánh giá nàng. Thấy Lâm Y treo trên sợi dây chỉ lo quan sát xung quanh, Diệp Nghi Thiển cũng không hỏi thêm gì nữa, cô chỉ khẽ thở dài, sau đó tháo đôi găng tay đã bóng dầu dơ bẩn, cúi người vươn tay, túm chặt cổ áo Lâm Y như thói quen, nói:

- Chị kéo em lên nhé, trên này vẫn còn chỗ đứng.

Lần này vừa nói xong, Diệp Nghi Thiển không hỏi lại đối phương có đồng ý hay không, cô chỉ dùng sức mạnh một cánh tay đã túm người đi lên.

Trước lạ sau quen. Lại một lần nữa bị túm cổ áo miễn cưỡng đi lên, vậy mà Lâm Y rất tự nhiên, không hề cảm thấy lạ lùng khó chịu một chút nào.

Sức của Đại Trần khá lớn, tấm chắn che cửa thang máy đã bị anh mở ra rất nhanh chóng, do đó càng nhiều ánh sáng và mùi vị tràn vào trong hầm thang máy. Ban đầu, không khí hầm thang máy vốn nhơ nhớp và đầy mùi dầu mỡ khó ngửi nên cũng không nghe rõ mùi lạ bay vào từ phía ngoài. Thế nhưng theo lỗ hổng được mở rộng, mùi lạ xông tới dần dần áp đảo mùi dầu mỡ, bắt đầu trở nên gay mũi. Đó là một loại mùi cơ thể hôi chua lại còn pha trộn với mùi thịt thối rữa cùng với mùi tanh của trứng gà thối. Cho dù là Lâm Y đi nữa cũng phải nhíu mày.

Diệp Nghi Thiển cũng bịt mũi nhíu mày, khác với Lâm Y chính là, trong mắt cô chứa nhiều nét lo lắng hơn, bởi vì cô nhớ rõ mình đã từng ngửi được kiểu mùi tanh hôi này cách đây không lâu, đó là mùi của rất nhiều xác chết cùng nhau thối rữa.

Sau khi cẩn trọng chui ra khỏi lỗ, sau khi chứng kiến một màn trước mắt, quả nhiên không khác mấy so với suy đoán của Diệp Nghi Thiển.

Đây là một hành lang đèn sáng rực, thoạt nhìn trông không khác gì hành lang phòng bệnh của mấy tầng khác, ngoại trừ bức tường được sơn dấu màu vàng nổi bật và cửa phòng của hai bên hành lang đều đóng chặt toàn bộ. Khác với phòng bệnh bình thường, các phòng ở đây đều dùng loại cửa cánh đơn kín gió, chất liệu inox dưới ánh đèn phát ra ánh sáng bóng loáng lạnh lẽo sâu thẳm.

Thế nhưng, hành lang sáng sủa như vậy lại không gọn gàng sạch sẽ. Nền nhà và mặt tường vốn cần được quét dọn không dính một hạt bụi, giờ đây đâu đâu cũng dính đầy thứ giống như bùn nhão màu đỏ thẫm, có chỗ thì lốm đốm như bị bắn tung tóe, cũng có rất nhiều chỗ kiểu đống đống bùn lớn vương đầy mặt sàn. Từ đống bùn còn có thể lờ mờ nhìn thấy vải vụn và mảnh vỡ vàng trắng xen lẫn trong đó, cùng với... giòi bọ lúc nhúc.

- Sinh giòi, vậy chắc chắn không phải bùn...

Lâm Y lại gần nhìn, điềm tĩnh lấy khẩu trang đeo vào, đồng thời quay đầu lại nói:

- Nó kiểu giống bột thịt, em nghĩ khả năng cao là thi thể... thi thể người. Hai người nhìn xem, chỗ này có tóc. - Nàng chỉ vào một khối thịt gần đó.

Nghe được lời này, Đại Trần dù làm cảnh sát cũng trắng toát mặt mày. Anh nhịn rồi lại nhịn, nhưng có lẽ mùi tanh quá nồng, qua vài giây, cuối cùng không nhịn được nữa, anh quay sang chỗ khác bắt đầu ói lên ói xuống.

Trái với Đại Trần phản ứng kịch liệt, tuy mặt Diệp Nghi Thiển cũng trắng hơn, nhưng dù sao cũng còn tốt bởi đã từng thấy qua quá nhiều xác thối trên đường phố, cô cũng không còn cảm giác buồn nôn nữa mà cũng bình tĩnh đeo khẩu trang, sau đó dặn Đại Trần:

- Hay trước hết anh quay lại hầm thang máy đi, mùi đó ở nhạt hơn, anh làm quen trước, cũng nói với mọi người một tiếng để họ có chuẩn bị tâm lý khi lên đây.

- Tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần nhanh lên. - Lâm Y vừa nhìn quanh vừa bổ sung:

- Chỉ là thịt nhàu và tanh tưởi thôi, chí ít hiện giờ hành lang này vẫn bình yên, bởi tiếng mở cửa với bổ tấm gỗ trước đó vẫn chưa dẫn theo nguy hiểm nào, nhưng đôi lúc vận may có thời hạn, tốt nhất đừng kéo dài.

Lúc nàng đang nói câu này, Diệp Nghi Thiển nhận ra ánh mắt Lâm Y vẫn luôn tập trung vào cuối hành lang.

Một căn phòng thủy tinh nằm cuối hành lang, khá giống nhà kính năng lượng mặt trời, không gian phòng không lớn được chia thành các khu, giờ đây hộc tủ và dây truyền ngã đổ ngổn ngang, một đầu kia dẫn thẳng đến một cánh cửa kín gió, cánh cửa này cao hơn rộng hơn các cánh cửa ở hành lang phòng bệnh, hơn nữa con dấu phía trên cánh cửa không còn là màu vàng nữa, mà là màu đỏ sậm như cảnh báo vậy.

Người chưa bao giờ lên tầng chín cũng có thể đoán được, sau cánh cửa lớn đánh dấu đỏ sậm, phải chăng chính là khu nhiễm nặng!

May mà cửa này thoạt nhìn rất vững chắc. Vào giờ phút này, ngay cả Diệp Nghi Thiển cũng cảm thấy may mắn. Dù con đường phía trước ra sao đi nữa, ít nhất chuyến này các nàng không cần mạo hiểm mở cánh cửa đó ra, để thứ bị niêm phong trong đó vĩnh viễn bị niêm phong luôn đi.

Giữa lúc đang thả trôi theo suy nghĩ của mình, Lâm Y bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, sau đó vươn tay gõ nhẹ bên tai Diệp Nghi Thiển, đèn kính an toàn chợt tắt, đồng thời cũng gọi sự chú ý của đối phương trở về.

- Món này cho chị mượn tiếp. - Nàng lầm bầm:

- Nhưng đến chỗ có ánh sáng thì nhớ tắt đèn hai bên đi, tiết kiệm điện.

Thấy Lâm Y bất mãn lầm bầm, ban đầu Diệp Nghi Thiển ngơ ngác, sau đó mỉm cười, tiếng lòng vốn nặng nề căng thẳng cũng được thả lỏng đôi chút.

Cứ vừa cảnh giác vừa nhỏ tiếng trao đổi như vậy, dần dần đã quen với không khí hôi thối xung quanh. Tất nhiên, điều này chỉ áp dụng với hai người đứng ở hành lang mà thôi.

Những người khác không có được sự bình tĩnh như vậy. Dù đã nghe qua miêu tả và có chuẩn bị tâm lý, nhưng phần lớn người lên sau vẫn không chịu nổi hai tầng mùi thịt thối và tanh tưởi kích thích. Cố Tùng Kiện và lão Hồ buồn nôn ở mức độ khác nhau, còn bác sĩ Tôn lại xem nhẹ, ông che miệng mũi, còn có thể tổ chức mấy người nam kéo y tá nhỏ và bệnh nhân không có sức leo lên. Về phần Cố Cương ở lại sau cùng vẫn muốn dựa vào chính mình, nhưng dưới sự phản đối của mọi người, chú đành hưởng thụ cái thang lên xuống bằng sức người này.

Sau khi tất cả người đến đủ, ai cũng không muốn dừng chỗ này lâu. Giữ vững đội hình trước đó, dưới sự chỉ điểm của bác sĩ Tôn, đoàn người thận trọng đi một hướng khác của hành lang.

Tuy rằng đầu còn lại của hành lang khá xa, cần phải đi nhẹ như đang đi trên lớp băng mỏng, thế nhưng có thể từ từ bỏ lại cánh cửa đỏ sậm đại biểu cho khu nhiễm nặng ở phía sau, có lẽ cũng làm mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù như vậy, trái ngược với tầng năm, đoạn đường này cũng đủ khiến người kinh hãi run rẩy.

Hành lang hôi thối trông có vẻ trầm lặng, nhưng nếu nín thở lắng nghe thì lại không hề yên tĩnh. Bên trong phòng bệnh hai dãy hành lang thi thoảng phát ra chút âm thanh quái dị, tiếng cào cấu, tiếng nức nở, tiếng đong đưa cót két, tiếng vang "lộp bộp" không biết là gì... Những thứ âm thanh này không chói tai mấy, nhưng cứ lơ đãng vang lên trong không khí tĩnh lặng vẫn có thể khiến người dựng tóc gáy. Không một ai tò mò những âm thanh đó là gì, đoàn người cố hết sức thả nhẹ bước chân, chỉ mong mau chóng đi qua hành lang này mà không làm kinh động bất kì thứ gì, mong mau chóng đến được thang máy trực tiếp có thể cứu mạng trong kế hoạch kia.

Trong quá trình tiến lên mà không dám thở mạng, Lâm Y phát hiện mình lại bị dắt tay từ lúc nào. Diệp Nghi Thiển vẫn sóng vai đi bên cạnh, cây rìu được trả lại bị cô siết chặt trong tay, dù đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt đẹp đẽ lúc này tràn đầy cảnh giác đề phòng, đôi mắt sáng ngời sắc bén có thần hơn ngày thường đang không ngừng dò xét từng ngóc ngách khắp nơi, trông giống như một con chim ưng có lực quan sát nhạy bén với nguy hiểm.

Không thể phủ nhận, Diệp Nghi Thiển biểu hiện như vậy làm Lâm Y dần dần không còn buồn bực nữa.

Dù lương thiện thế nào đi nữa, giờ đây cũng không ai ngốc đến nỗi còn đi lo lắng phân tích tiếng động trong phòng bệnh đó. Lâm Y thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác đi ngang qua thịt nhàu và mùi hôi cực kỳ hiểm ác đáng sợ. Tuy nhiên, nhờ không có ai đi nhiều chuyện nên thực tế tiến triển rất suông sẻ. Chẳng biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng thoạt nhìn, toàn bộ sinh vật trong hành lang lúc này đều đã hóa thành từng vũng thịt nát xương tan.

Hành lang không có nguy hiểm, cửa phòng bệnh hai bên lại khóa chặt, không có sinh vật đáng sợ nào đi lại, nhưng không một ai dám thật sự lơ là suốt chặng đường. Thảm cảnh trước mắt cùng với khủng bố bất chợt luôn giống như một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu thúc đẩy người tiến về trước. Cho đến khi cuối cùng cũng thấy được cánh cửa lớn màu vàng tượng trưng gần khu sạch sẽ ở đầu hành lang còn lại, trái tim treo lơ lửng của mọi người mới hơi hơi rút về lồng ngực một chút.

- Chính là cánh cửa này? Hình như cũng khóa nha...

Cố Tùng Kiện đi đầu tiên, ngoài vui mừng, cậu vẫn hơi lo lắng. Mà bác sĩ Tôn đi song song với cậu cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, ông trả lời như cho mọi người thuốc an thần:

- Chính là cửa này, khóa cũng không sao, cửa điện tử khóa bình thường là tốt, tuy không có thẻ IC, nhưng tôi biết mật mã!

Dứt lời, ông bước hai ba bước tới cạnh cửa, nóng lòng nhập một dãy số dài trên phím nhấp nháy. Âm thanh "cùm cụp" vang lên, cánh cửa trước mặt quả nhiên đã chuyển động lên tiếng trả lời!

Cánh cửa này được thiết kế theo kiểu thanh trượt. Cánh cửa mở ra trơn mượt, mọi người còn chưa kịp vui mừng. Bất thình lình, một bóng người bổ nhào ra từ phía sau cánh cửa! Cố Tùng Kiện đi đầu không kịp chuẩn bị đã đụng thật mạnh!

- Tiểu Kiện!

- Con trai!

Cố Cương và lão Hồ hoảng hốt kêu lên. Không đợi họ ra tay, Cố Tùng Kiện phản xạ có điều kiện tự tay đẩy mạnh bóng người đó ra!

Bóng người đó lao ra từ phía sau cánh cửa, sau đó bị đẩy ngược trở lại và ngã "rầm" xuống đất, bất động như một cây cọc gỗ.

Biến cố xảy ra quá nhanh, chỉ ngắn ngủi mấy giây. Như y tá nhỏ phản ứng chậm hơn còn chưa kịp phục hồi tinh thần. Bản thân Cố Tùng Kiện chưa tỉnh hồn mà nhìn người trên mặt đất vài lần, đột nhiên kích động "ọe" một tiếng, giật giật giũ giũ người, cuống quýt liên tục cọ tay và người vào tường, giống như muốn lau chùi bản thân sạch sẽ vậy!

Cậu phản ứng vậy cũng không lạ. Lâm Y và Diệp Nghi Thiển đứng cách không xa, lúc này đã thấy rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Ngã trên đất là một thi thể nam, xem ra đã chết được nhiều ngày, bộ phận còn hoàn hảo của thi thể đã bắt đầu thối rữa sinh giòi. Thế nhưng đây không phải điểm chí mạng, điểm chí mạng nhất chính là, thi thể này nói nghiêm túc thì chỉ có nửa người - bộ phận hoàn hảo thối rữa chỉ có nửa thân trên và đùi phải, còn toàn bộ chân trái và phần lớn xương chậu bên trái đã mất, thay vào đó là xương vỡ và thịt nhàu có dấu vết kéo lê trên sàn nhà.

- Đây xem như là thi thể đầu tiên chúng ta bắt gặp sau khi đi lên.

Lâm Y nhìn cánh cửa nói, không biết là phân tích hay cảm thán, chỉ nói:

- Hẳn là anh ta đã kéo tàn thân chạy trốn tới mặt sau cánh cửa này, cho nên cuối cùng đã giữ lại được cơ thể, nhưng mà bị thương thành như vậy, quá trình tử vong chắc hẳn đã giày vò một cách chậm rãi... Chẳng biết là may mắn hay bất hạnh.

- Dù sao chăng nữa, cậu ấy là anh hùng.

Cố Cương không hổ xuất thân hình cảnh lâu năm, chú cũng tĩnh tâm quan sát tình cảnh này, cũng chỉ ra nhiều chi tiết hơn:

- Tuy trang phục dơ hỏng nghiêm trọng, nhưng nhìn ra được là số hiệu ngụy trang, chân cũng mang giày tập số 07. Có lẽ người này là cảnh sát vũ trang được điều đến viện trợ. Điều này cũng giải thích vì sao cánh cửa vừa mở cậu ấy đã có thể bổ nhào vào người Tùng Kiện, bởi vì người đó chống cửa chết đứng!

Sau khi tỉnh táo phân tích một phen, Cố Cương chậm rãi đứng dậy, chú nhìn thi thể khiếm khuyết đầy giòi bọ, thẳng lưng nghiêm trang kính chào, trong mắt tràn đầy kính trọng.

Cùng chào với chú còn có lão Hồ và Đại Trần cũng làm cảnh sát, tuy không cùng hệ, lại còn có rất nhiều thành kiến đối với trung đội cảnh sát vũ trang sau hàng loạt sự kiện, nhưng đối mặt với hài cốt của anh hùng đã tận trung chức trách, họ vẫn kính trọng.

Do đó đoàn người im lặng một lúc. Qua một hồi, bác sĩ Tôn nhịn không được lên tiếng trước:

- Được rồi, tôi cũng kính trọng bội phục người anh hùng này, nhưng mà người chết không thể sống lại. - Ông phá vỡ yên tĩnh, vội nói:

- Thật vất vả đến được đây rồi, cửa cũng đã mở, nguy hiểm cũng chưa thấy, vậy chúng ta còn đang chờ gì? Đội trưởng Cố à, người sống quan trọng, tưởng nhớ cũng phải xem tình huống.

Dứt lời, ông dẫn đầu lách qua thi thể đi qua cửa, những người còn lại cũng lục đục theo sau. Dù sao thân đang trong tình thế nguy hiểm, Cố Cương sẽ không thật sự có bất kỳ phản đối nào. Có điều trước lúc rời đi, ba người cảnh sát vẫn quyết định chuyển thi thể kia vào góc sạch sẽ, đồng thời dùng một bộ đồ đắp lên di thể, xem như đã tẫn chút tình nghĩa đồng chí.

Lần này Diệp Nghi Thiển không hỗ trợ gì. Trên thực tế, cô vẫn không buông tay bạn mình ra mà theo bạn mình bước qua cửa, sau đó theo thói quen quan sát bốn phía trước.

Hai đầu của nơi này rất giống với cách bố trí ở cuối hành lang phía bên kia. Một đầu là cửa kín gió được đánh dấu màu vàng, đầu còn lại là phòng kính, có lẽ đó là khu khử trùng phải đi qua trước khi vào từng khu vực.

Điểm khác biệt chính là thang máy trước mắt như điểm tiếp nối giữa hai toa xe này. Một gian phòng nhỏ vài mét vuông không chỉ nối liền hai khu vực, mà góc phòng còn được tận dụng tối đa để chồng chất đủ loại vật tư đồ dùng lặt vặt, trong đó có những đồ dùng nhỏ như bọc giày và quần áo bẩn, cũng có các dụng cụ y tế như giá truyền nước bình dưỡng khí các loại. Chúng được xếp chồng lên nhau một cách có trật tự, có lẽ để thuận tiện cho việc vận chuyển từ thang máy.

Nhắc đến thang máy, bên tay trái quả thật có một cửa thang máy. Đây là nơi Lâm Y quan sát cuối cùng, cũng là nơi đầu tiên mà những người còn lại nhìn chằm chằm không rời.

Lâm Y không quan sát nó, là bởi vì nó không có gì đáng quan sát. Thang máy này thoạt nhìn vẫn bình thường, đèn báo tầng trệt sáng, chứng tỏ buồng thay máy đang dừng ở tầng một, điều đó cũng chứng minh thang máy đang hoạt động bình thường. Thang máy trực tiếp này vốn chỉ dừng ở cửa tầng một khu khám bệnh và tầng chín khu nội trú.

Thấy vậy, bác sĩ Tôn tỏ ra phấn khởi, ông ấy đã đoán đúng, mà hiện giờ chỉ còn một bước cuối cùng này thôi! Vì vậy ông xoa xoa bàn tay đầy mồ hôi, hơi kích động nhấn nút tầng trệt, ký hiệu hình tam giác quả nhiên sáng lên!

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên màn hình hiển thị số tầng ở trên cao. Ngay cả Cố Cương và ba người cảnh sát dời di thể xong cũng kìm lòng không đậu mà chen đến cạnh thang máy, mắt không chớp nhìn chằm chằm chữ số.

Trong lúc hồi hộp chờ đợi, thời gian trở nên vô cùng chậm chạp. Mấy giây cực kỳ gian khổ đi qua, chữ số trên màn hình hiển thị đột nhiên nhảy lên, từ 1 biến thành 2!

Hay lắm! Cố Tùng Kiện siết chặt nắm tay làm động tác "oh yeah!", đám người bác sĩ Tôn và y tá nhỏ vui vẻ há miệng, mấy người lão Hồ Cố Cương thở ra một hơi như trút được gánh nặng!

- Khoan đã.

Đúng lúc này, Diệp Nghi Thiển đứng phía ngoài chợt lên tiếng.

- Con thấy có phải mọi người nên chuẩn bị chút không? - Cô nghiêm mặt đề nghị:

- Thế này lỡ như trong thang máy có gì đó, chúng ta không đến nỗi bị đánh trở tay không kịp.

- Hẳn là vẫn ổn chứ.

Người đầu tiên trả lời cô là người cách cô gần nhất. Lâm Y vừa trả lời vừa tiện tay nhặt cây truyền dịch trong đống đồ lộn xộn khoa tay múa chân một lát, thong thả nói:

- Cho dù có thứ gì, cũng không thể xuất hiện tình huống một đống người điên chen chúc trong thang máy, còn tên tay chân biến dị thì càng đơn giản, thang máy đó chỉ có thể chứa đủ một tên biến dị, bên phía chúng ta có súng có vũ khí, sẽ không đến mức không đối phó được.

Tuy rằng một hỏi một trả lời đều bình tĩnh ung dung, nhưng nội dung câu thoại vẫn khiến trái tim người khác siết chặt. Mắt thấy chữ số thay đổi từng lượt từng lượt, Cố Cương quyết định bày binh bố trận, kêu những người khác tránh đi, còn bốn người Đại Trần, bác sĩ Tôn, Cố Tùng Kiện và bản thân thì cầm vũ khí đứng hai bên thang máy, lão Hồ lùi vài bước xa hơn chĩa súng vào cửa thang máy. Như vậy nếu như thật sự có tên biến dị to khỏe gì gì đó, cũng có thể nổ súng chết ngay tức khắc!

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, chữ số trên màn hình cũng đã chuyển thành 6, giây lát sau lại nhảy lên 7. Thời khắc quyết định càng lúc càng đến gần, tất cả mọi người đều nín thở, thậm chí Diệp Nghi Thiển và Lâm Y cũng âm thầm siết chặt vũ khí vận sức chờ đợi.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi khoảnh khắc chữ số Ả Rập màu đỏ nhảy lên số 8, đột nhiên, mọi thứ đều tắt ngấm!

Màn hình hiển thị số tầng tắt, nút tầng trệt tắt, đèn trần nhà tắt hết! Màu đỏ tắt, màu trắng tắt, toàn bộ vật sáng đều tắt! Chốc lát, đọng lại trước mắt chỉ có màu đen vô tận, đen kịt dày đặc đến mức tưởng chừng như không thể tiêu tan, bóng tối ngay lập tức bao trùm mọi người và từng tấc không gian!

Đột nhiên xuất hiện sự cố khó tránh sẽ dẫn tới khủng hoảng. Giữa lúc hỗn loạn, bỗng nhiên nơi nào đó vang lên tiếng gõ nhẹ, một tia sáng xanh lam lập tức sáng lên, xua tan một chút bóng tối.

- Đừng tự làm mình rối.

Gương mặt của Lâm Y xuất hiện dưới ánh sáng. Gương mặt vốn tái nhợt được tô thêm vài phần u tối bởi ánh sáng mờ ám.

- Không có nguy hiểm... Ít nhất lúc này không có, là bị cúp điện. - Nàng nói.

(*) Kiểu cánh cửa đơn kín gió. Tui không biết gọi nó là gì