Mai Sát

Chương 37: Bệnh nhân




Hoảng hốt ư? Lâm Y cho rằng đã rất lâu rồi mình không biết hoảng hốt là gì, nhưng trong đôi mắt kia rõ ràng phản chiếu một bóng người mang vẻ hoảng hốt, bóng người này dĩ nhiên không phải ai khác.

Điều này khiến nàng bất ngờ, làm nàng không rõ lý do, nàng cho rằng mình không hoảng hốt, vì vậy chỉ có thể hiểu thành đó là căng thẳng dẫn đến biểu hiện như vậy, căng thẳng khác với hoảng hốt, thích ứng căng thẳng là chuyện tốt được cho phép, thần kinh căng thẳng có thể nâng cao tốc độ phản ứng và sức mạnh rất tốt, nhưng không liên quan đến nội tâm.

Toàn bộ suy nghĩ đã hoàn thành trong nháy mắt, đã công nhận lời giải thích của mình, Lâm Y sẽ không tiếp tục suy nghĩ nữa, huống hồ bây giờ cũng không có thời gian nghĩ nhiều.

Nàng chỉ nhắm mắt, xoay đầu, im lặng cùng Diệp Nghi Thiển ném ánh mắt lên bệnh nhân trên giường.

Bệnh nhân trên giường vẫn nằm, hầu như không thể đoán chính xác tuổi tác thông qua gương mặt khô cằn đến có chút mất hình dạng, chỉ có thể nhìn ra đại khái là một người đàn ông khoảng 55 - 65 tuổi, thân thể gầy nhom không động đậy giống như không hít thở, đây cũng là lí do khiến hai người tưởng nhầm là thi thể. Cho tới hiện tại, sau khi nắm cổ tay Diệp Nghi Thiển, người này lại trở nên yên lặng, tựa như vẫn là một thi thể im hơi lặng tiếng.

Nhưng có lẽ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, lần này Diệp Nghi Thiển rất bình tĩnh, sau khi ngăn cản Lâm Y, cô nhẹ nhàng cúi người xuống, gọi nhỏ:

- Này, này, ông bác này, bác vẫn ổn chứ?

Lâm Y nghe thấy, trong lòng nghĩ, hỏi như vậy cho thấy Diệp Nghi Thiển không quen ông ấy, càng không phải là mục tiêu của chuyến này, cũng không phải ba của Cố Tùng Kiện.

Đang lúc nhẹ giọng gọi, người đàn ông trên giường bệnh chậm rãi mở nửa mắt, thật ra ông ta vốn hơi hé mắt, có điều bị bọng mắt che lại, bọng mắt kia sưng đỏ như quả đào, dù cho lúc này mở nửa mắt, nhìn thấy cũng chỉ như híp mắt, mà con ngươi trong khe hở kia gian nan chuyển động một chút, nhìn về phía hai người bên cạnh, sau đó, có âm thanh khàn khàn nhè nhẹ tràn ra từ cổ họng:

- Các cô... là đến... cứu viện? - Ông ấy hỏi, giọng nói như cái ống thổi cũ nát.

Nhìn ra được, Diệp Nghi Thiển dường như hơi khó xử, nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu phủ nhận phần hy vọng này, chỉ trả lời:

- Không phải, bọn tôi đến tìm chú của mình, chú ấy là cảnh sát, trước đó vì bị thương nên ở lại phòng chăm sóc đặc biệt....

Trái lại phản ứng của người đàn ông kia cũng không quá kích động, chỉ im lặng nghe cô nói, sau đó yếu ớt thở ra một hơi, lập tức buông bàn tay với năm ngón như móng gà xuống, thở dài nói:

- Aiz... Tôi cũng đoán không phải, làm gì có đạo lý để cho con gái mạo hiểm cứu viện...

Đối diện với thở dài như vậy, Diệp Nghi Thiển và Lâm Y chỉ im lặng, các nàng không có gì để nói, tình trạng của người này rõ ràng vô cùng không ổn, trên người còn nối đủ loại thiết bị, đừng nói hai người, cho dù sau này có thể tập hợp với mấy người Cố Tùng Kiện, e rằng cũng không có cách nào đưa ông ta ra bệnh viện.

Thế nhưng bệnh nhân kia, thở dài xong dường như nghĩ đến gì đó, lại vực dậy tinh thần, hỏi:

- Tôi nói cô gái... có lẽ hỏi như vầy không hay lắm, các cô có nước và đồ ăn không? Nếu có thì chia tôi một ít, xem như trao đổi...

Ông ta ngừng lại thở hổn hển, sau đó tiếp tục nói:

- Xem như trao đổi, biết đâu tôi có thể nói cho các cô biết chú đã đi đâu... Hộc...

- Thật không? Có, bác chờ một lát, tôi lấy cho bác.

Diệp Nghi Thiển không nghĩ ngợi mà đồng ý ngay. Mặc dù phần lớn đồ ăn và nước uống đều giao cho nhóm người Cố mẹ mang về nhà, nhưng để đảm bảo chu toàn, trên người cô vốn vẫn mang một ít, dù sao tình hình mất khống chế hơn một tuần rồi, trong bệnh viện có thể thiếu thốn lương thực.

Thấy cô đồng ý, thật ra Lâm Y có hơi nhíu mày, nhưng vẫn chọn im lặng. Nàng đoán, dựa theo tính cách của Diệp Nghi Thiển, cho dù người ta không hỏi xin, chắc chắn cô cũng sẽ để lại một chút gì đó coi như là tâm ý, đương nhiên càng không quan tâm đây có phải lý do để đối phương lừa ăn gạt uống hay không.

Cho dù bản thân Lâm Y, thật ra cảm thấy thỉnh thoảng lừa ăn gạt uống vì sinh tồn cũng không có lỗi gì.

Nghe nói có nước và thức ăn, đôi mắt bệnh nhân kia sáng lên. Ông ta nghiêng người khom lưng cố gượng dậy một chút, tiếp nhận nước khoáng và bánh bích quy của Diệp Nghi Thiển đưa tới, bỏ hết vào trong miệng, quai hàm phồng ra ăn như hổ đói, hai ngụm đầu xuống bụng, dường như tinh thần cũng tốt hơn chút, tiếp tục kêu Lâm Y:

- Cô bé kia... cũng làm phiền cô chuyện này, hiện giờ vẫn còn nước đúng không, cô giúp tôi rót đầy bình nước trong hộc tủ, tiếp đến đổ cái thứ ở trong chậu bên dưới chân giường đi... Tôi thật sự không thể đi được.

Tuy rằng vẫn còn nghi ngờ cái người có thể cung cấp manh mối hay không này, nhưng giúp người mình cần nhờ cũng không có gì to tát, huống hồ bồn rửa tay mà hộ lý dùng cũng không xa. Ôm suy nghĩ này, Lâm Y theo lời giúp ông ta đổ đầy bình nước, thế nhưng, khi nàng nhìn thấy cái chậu bên cạnh chân giường kia, sắc mặt lập tức nặng nề.

Cái chậu này, thật ra chính là cái bô, không khí dơ bẩn của cả căn phòng đều do chính thứ này tỏa ra. Nghĩ cũng biết, nếu chân người này thật sự không thể đi lại thì vấn đề sinh lí những ngày qua chắc chắn đã giải quyết ở gần đây, vì vậy bên trong cái bô hiện giờ... chỉ có thể dùng từ cực kỳ khó coi để hình dung.

Bệnh nhân kia vẫn ăn ăn uống uống, làm như hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt của người ta, trái lại Diệp Nghi Thiển theo tầm mắt của Lâm Y phát hiện tình trạng, lập tức đứng dậy, nhưng cô vẫn chưa kịp mở miệng nói chuyện hoặc đi tới thì Lâm Y đã trầm mặt bưng cái bô đi ra ngoài.

Diệp Nghi Thiển nhìn bệnh nhân vẫn ăn uống này, cũng mặc kệ, cất bước theo ra ngoài.

- Để chị đi.

Diệp Nghi Thiển đi vài bước đuổi kịp Lâm Y, cố gắng nhận lấy thứ không sạch sẽ trên tay đối phương. Thế nhưng Lâm Y lại không nói nói tiếng nào mà bước nhanh hơn, tựa như hơi dỗi. Bồn rửa tay cho hộ lý gần nhất cũng cách khoảng mười bước chân, đi vội vàng như vậy chớp mắt đã tới, Lâm Y không quan tâm nó đã từng là bồn rửa tay, nàng tháo lọc bồn nước ra, mở vòi nước ào ào chảy xuống, sau đó đổ bô sạch sẽ, tiếp đến đưa bô đến vòi nước tráng rửa vài lượt sạch sẽ, cuối cùng cái mùi kia cũng giảm đi nhiều.

Toàn bộ quá trình này, Diệp Nghi Thiển đều đứng bên cạnh Lâm Y, thấy bộ dạng cau mày kìm nén của đối phương, cô cũng lộ vẻ lo lắng, nhưng lại không biết nên làm thế nào.

Sau khi mùi khác thường giảm đi, Lâm Y ngửa đầu, thở ra một hơi thật dài sau đó hít thở dồn dập vài lần, vẻ mặt mới thả lỏng một chút, quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Nghi Thiển.

- Học tỷ, chị đứng gần em như vậy làm gì? Một người ngửi còn chưa đủ à?

Lúc này Lâm Y đã hoàn toàn không còn dáng vẻ giận dỗi, nàng mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng:

- Còn nữa, vừa nãy chị đừng nói chuyện với em lúc em đang nín thở, hại em suýt chút nữa không nín được phải lấy hơi, lúc đó mùi thúi xông lên não đó!

Nhìn thấy nụ cười như cũ, nghe thấy lời nói không mang theo khúc mắc, Diệp Nghi Thiển ngẩn ra, nói:

- Em... vừa nãy là vì nín thở nên không tiện nói chuyện?

- Đúng rồi, nếu không thì còn có thể... - Trả lời một nửa, Lâm Y phản ứng kịp, cười nói:

- Sao? Học tỷ chị cho rằng em tức giận thậm chí là trút giận lên chị, dỗi chị không muốn nói chuyện với chị à?

- Chị... chỉ cảm thấy em có thể không làm việc này.

Diệp Nghi Thiển quay mặt đi nói đơn giản, sau đó im lặng, vẻ mặt đổi thành trạng thái rất hiếm thấy, mặt ngoài thì nghiêm túc, duy chỉ có trong đôi mắt né tránh kia đang mang theo chút lúng túng và ngượng ngùng.

- Chuyện nhỏ mà thôi, thúi thì thúi chút chứ không chết người, nếu học tỷ cảm thấy không đành lòng, vậy đổi lại chị cầm cái này về đi?

Lâm Y trêu ghẹo đưa cái bô đã rửa sạch ra, mà chắc là cảm thấy không thể nói gì nữa, lần này đổi thành Diệp Nghi Thiển im lặng nhận đồ, quay đầu vội vàng đi về phía phòng bệnh.

Nhìn theo bóng lưng bước vội vã, ý cười bên môi Lâm Y càng trở nên dịu dàng và kéo dài, so với mỉm cười nói chuyện khi nãy, lúc này nàng cười đến càng tùy tâm hơn.

Lần thứ hai, nàng cảm thấy cô gái nhìn như trưởng thành này có đôi khi thật sự, rất đáng yêu.

Thật ra Lâm Y rất ít dùng từ đáng yêu cho đối tượng mà mình chọn ỷ lại, chớ nói chi là dùng hết lần này tới lần khác. Dù sao đàn ông mà đáng yêu sẽ dễ làm người khác cảm thấy trẻ con không đáng tin cậy, đó là điều Lâm Y tối kỵ. Nhưng mà con gái thì khác, chí ít ở trên người Diệp Nghi Thiển, nàng cảm thấy đáng yêu không có mâu thuẫn gì với tin cậy, ngược lại có lúc sẽ cảm thấy lòng sinh...

Lòng sinh... gì đây? Suy nghĩ chạy đến đó chợt bị mắc kẹt, Lâm Y nghiêng đầu, lại không nghĩ nổi nữa.

Có lẽ thật sự nên dành thời gian sửa sang đầu óc... Nàng vừa nghĩ, vừa rửa sạch tay bước nhanh theo.

Trở lại trong phòng bệnh, Diệp Nghi Thiển lần nữa đã đứng trước mặt bệnh nhân kia. Mà hình như đối phương cũng đã qua giai đoạn ăn như hổ đói, đang quý trọng cất thức ăn còn lại vào. Thấy Lâm Y bước đến, ông ta vực dậy tinh thần nói:

- Ngại quá cô bé, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.

Tuy giọng nói vẫn hơi yếu, nhưng hiển nhiên đã thoát khỏi trạng thái nửa sống nửa chết tàn úa như xác chết.

- Bọn tôi không ngại. - Lâm Y không muốn so đo, chỉ thúc giục:

- Nhưng mà bác nên thực hiện hứa hẹn của bác đi chứ?

Nói cho cùng, thật ra nàng vẫn nghi ngờ người này.

Có điều tình huống tiếp theo cũng không bi quan như Lâm Y đoán, bởi vì người kia gật đầu, cố sức nằm lại trên giường một lần nữa, sau đó từ từ nói rõ đầu đuôi góc nhọn.

- Thật ra trước khi thật sự bắt đầu rối loạn đã có rất nhiều người xuất viện, bao gồm cả phòng bệnh này. Cô xem dù sao chẳng ai muốn cùng ở trong một tòa nhà với căn bệnh truyền nhiễm trong truyền thuyết, rất nhiều người không phù hợp yêu cầu người nhà ép buộc ra khỏi bệnh viện... Khu bệnh ICU vốn dĩ ít người, càng không còn lại bao nhiêu... Bây giờ xem ra, như vậy trái lại cũng tốt, chí ít một tuần trước khi chính thức rối loạn... khu bệnh của chúng tôi đây, chỉ mấy người... khóa cửa là an toàn...

Bởi vì suy yếu, thực chất người này nói không nhiều lắm, chỉ nói rất chậm mà thôi:

- Trong mấy người này, có bác sĩ có y tá, đều là bị ngăn cách ở bệnh viện, còn có hai ba bệnh nhân bệnh nặng nữa, tôi nhớ trong đó có một người nghe nói là cảnh sát, họ Cố... Người này thật đúng là đàn ông, cậu ta chỉ huy mấy người rời đi trước phải khóa cửa im lặng, mọi người mới... hộc, mới an toàn ở nơi quỷ quái này đợi hơn một tuần...

- Chú Cố còn sống, hơn nữa an toàn? Vậy hiện giờ bọn họ đã đi đâu?

Vì tốc độ nói chuyện của đối phương quá chậm, Diệp Nghi Thiển luôn bình tĩnh lúc nãy cũng không chịu nổi mà mở miệng hỏi tới trọng điểm.

- Cô đừng sốt ruột nha... - Bệnh nhân kia cũng không quan tâm, vẫn tiếp tục nói theo tiết tấu của mình:

- Ngẫm thử xem, mấy người ở đây đợi một tuần, làm sao sống? - Ông ta nhắm mắt nhẹ lắc đầu, dường như hơi xúc động:

- Ban đầu, trong tủ của bọn tôi vẫn còn chút... bánh trái mà người nhà mỗi người đưa tới, tiết kiệm ăn vài ngày, sau đó không còn đồ để ăn, bác sĩ nghĩ biện pháp uống nước đường do hộ lý mang tới, tiếp tục gắng gượng... gắng gượng qua mấy ngày, thật sự không có cách, đành phải nghĩ cách đổi trận địa bằng bất cứ giá nào...

- Đổi trận địa? Vậy vì sao bác còn ở đây, họ bỏ bác lại? - Lâm Y vẫn đang im lặng nghe, lúc này nói chen vào, dẫn tới Diệp Nghi Thiển nhìn chăm chăm nàng.

Mà lời này chọc cho bệnh nhân kia cười lên:

- Ẩy, cô bé đang quan tâm tôi à? - Ông ta vừa cười vừa nói, tinh thần hăng hái lên, đáng tiếc bộ dạng gầy trơ xương làm cho nụ cười càng khó coi hơn:

- Đáng tiếc, là số mệnh của chính tôi không tốt, phải ở lại, cô thấy cái ống trên người tôi không, còn thứ này nữa?

Ông ta đưa tay vỗ vỗ một thiết bị điều trị trước giường:

- Hiện giờ tôi phải dựa vào nó để duy trì mạng sống, nếu không đi ra ngoài cũng chết, cho nên nhóm Cố đội không thể không để tôi ở lại, trước khi đi bọn họ khóa cửa, còn để đồ lại cho tôi... Tôi đã thấy rất đủ rồi, cô bé đừng nghĩ lòng người xấu xa vậy...

Lâm Y không nói nữa, mà Diệp Nghi Thiển nhìn Lâm Y một lát rồi tiếp lời:

- ... Bác định như thế nào? - Cô hỏi, lúc này lại không sốt ruột truy hỏi tung tích của chú Cố.

- Tôi coi như có phúc, cảm thấy sắp không kiên trì nổi nữa thì gặp các cô. - Bệnh nhân kia lắc đầu nói:

- Lần này có thể tiếp tục chống đỡ một hồi, biết đâu may mắn thế cục chuyển biến tốt có thể đợi được đại bộ đội cứu viện, các cô đừng để ý các cô không có cách cứu tôi, chỉ cần khóa chặt cửa rời đi là được... Cẩn thận chút đi tầng năm, trước đó các bác sĩ thương lượng nói tầng năm là khoa thống kê bệnh án và kho chứa gì đó, người ít hơn, trong nhà kho còn có đồ, cho nên hai ngày trước bọn họ dời đi tầng năm, tôi cũng không biết hiện tại bọn họ thế nào.

Nói xong lời cuối, ông ta có vẻ đã đuối sức, vẫy vẫy tay tỏ ý người khác rời đi, không nói chuyện nữa.

Diệp Nghi Thiển trầm mặc một lát, vẫn tiến lên trước nửa bước, hỏi:

- Chúng tôi còn có thể làm chút gì cho bác không? Khả năng cho phép.

Bệnh nhân kia ngẫm nghĩ, như nhớ đến gì đó, đột nhiên mở mắt ra nói:

- Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất... Các cô ai có thể giúp tôi nhặt điều khiển ti-vi được không? Có lẽ ở dưới gầm giường... Hôm qua tôi làm rớt không nhặt lên được.

Ông ta vừa nói xong, không đợi Diệp Nghi Thiển hành động, Lâm Y đã cúi người khom lưng chui xuống gầm giường, một lát sau, quả nhiên đã lấy ra một cái điều khiển hình chữ nhật dính đầy bụi, khỏi cần nói, đây chắc chắn là điều khiển của cái ti-vi gắn trên tường kia. Nàng yên lặng đưa tới, chỉ thấy bệnh nhân kia nắm trong tay như bảo bối, chỉa về phía ti-vi nhấn vài cái, màn hình bông tuyết lập tức xuất hiện hình ảnh không âm thanh.

Những hình ảnh này, thật ra không có gì để xem, đơn giản chính là tin tức trò hề mà Lâm Y đã xem mỗi ngày lúc ở nhà Diệp Nghi Thiển, chủ đề vẫn là tin luôn luôn tích cực bác bỏ tin đồn ổn định lòng người, có điều bây giờ thêm phần nội dung, không ngoài việc cho biết quốc dân đừng hoang mang mọi thứ đều nằm trong tay, quốc gia đang tích cực hăng hái hành động, chuyên gia đang đi sâu nghiên cứu ngày một ngày hai sẽ có đột phá.

Những thứ này hoàn toàn không có giá trị trong mắt Lâm Y, thế nhưng bệnh nhân kia như nhặt được vật báu, đôi mắt tỏa sáng, như thấy được hy vọng duy nhất.

Lát sau, Lâm Y cũng lấy ra chút thức ăn để xuống, sau đó xoay người, kéo Diệp Nghi Thiển vẫn đang im lặng đứng tại chỗ rời đi.

Nàng không thể nói gì, cũng vô pháp nói gì, loại thời điểm này, cho dù là hy vọng giả dối vô vọng, cũng tốt hơn tuyệt vọng.