Mai Sát

Chương 34: Cùng nhau




Lâm Y cảm thấy mình chỉ ngẩn người một lúc thôi, nhưng sau khi hồi phục, nhìn thấy độ cao của Diệp Nghi Thiển lúc này, lập tức đau đầu âm ỉ.

Thế nhưng dù đau đầu cỡ nào đi nữa, nàng vẫn 'nghĩa vô phản cố'* vén tay áo lên.

(*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước

Tay không leo lên chỉ vài bí quyết, Lâm Y không xa lạ gì với mấy bí quyết này. Vì sinh tồn, nàng đã từng trải qua, cũng đã từng cố gắng học rất nhiều thứ, cho dù động tác của nàng không được huy sái tự nhiên như Diệp Nghi Thiển, nhưng tuyệt đối không phải sợ. Tuy nhiên thực tế thì, thời gian huấn luyện ngắn ngủi không đủ một tháng, khiến tố chất thân thể hiện giờ vẫn không theo kịp, rất khó cung cấp lực chống đỡ trong lý tưởng.

Dù vậy, Lâm Y vén tay áo lên vẫn dứt khoát chụp mặt ngoài mà leo lên, cũng may Diệp Nghi Thiển chọn điểm trèo rất tốt, bề mặt trang trí có lồi có lõm và góc độ của bức tường đều tiện lợi để cung cấp điểm tựa cho cơ thể. Lâm Y dựa sát vách tường, dùng sự dẻo dai của bản thân một đường tránh được chỗ khó, tập trung tìm điểm chống đỡ có ích mà đi lên, mặc dù động tác chật vật tốn sức chút, nhưng trong chốc lát cũng đã thành công leo đến giữa lầu một và lầu hai.

Có lẽ bất tiện lên tiếng, hoặc có lẽ vẫn còn giận dỗi, nói chung lúc làm việc Lâm Y không nói một tiếng, cho nên Diệp Nghi Thiển ở phía trên đến tận khi tình cờ nhìn xuống mới phát hiện có một cái đuôi cắn chặt không thả. Lúc này cô đã đặt mình ở độ cao lầu bốn, mà Lâm Y vẫn còn di chuyển ở mặt ngoài lầu hai, bởi vì mặt ngoài bố trí khác nhau, giữa lầu hai và lầu ba khá trơn phẳng, lực tay chân hiện tại của Lâm Y lại không đủ để có thể dịch chuyển nhẹ nhàng giống Diệp Nghi Thiển, tình trạng lúc bấy giờ có vài phần khốn đốn.

Thấy mặt nàng có vẻ cố hết sức, Diệp Nghi Thiển cũng không thể thờ ơ, hai ba lần nhanh chóng leo xuống độ cao gần đó một lần nữa, cô nhíu mày cúi đầu nhìn Lâm Y, nhỏ giọng dò hỏi:

- Đã nói quay về cây đợi mà? Em đuổi theo làm gì?

Không biết là cố tình hay vô ý, lúc hỏi như vậy, một chân Diệp Nghi Thiển sải bước qua mặt tường trơn phẳng, đạp vững vàng trên hai điểm chống đỡ lớn. Lâm Y đang rầu rĩ vì thiếu điểm chống đỡ, thấy thế cũng bất chấp tất cả, vung người nhảy, một tay ôm lấy cái chân kia để giữ thăng bằng, lúc này mới có thời gian rỗi, thở hồng hộc trả lời một câu:

- Đuổi theo làm gì hả? Nhìn là biết, đuổi theo gây trở ngại nha.

Câu tự giễu này không có hiệu quả chọc cười, Diệp Nghi Thiển làm như không nghe thấy, chỉ đưa một tay ra giúp Lâm Y đi lên. Được phần trợ lực này, cộng thêm có điểm chống đỡ mới, Lâm Y thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn, vững vàng đặt chân lên trên mép ngoài bức tường cạnh cửa sổ lầu ba cùng với Diệp Nghi Thiển.

Mép ngoài bức tường cạnh cửa sổ rất hẹp, tuy nhiên vẫn có thể chứa được một người bình thường đứng thẳng. Lâm Y đang đứng dán mặt tường chậm rãi thở ra một hơi, nhanh chóng mượn cơ hội giũ tay chân làm dãn cơ đang kéo căng, mà Diệp Nghi Thiển vẫn duỗi một tay chắn sát người nàng, không yên lòng nhìn điệu bộ giũ tay giũ chân này.

- Yên tâm, em không sợ độ cao, sẽ không bị chóng mặt sẩy chân thành cô gái ngã chổng vó.

Lâm Y vẫn hơi thở gấp, nhưng sắc mặt đã khôi phục như thường, nàng đẩy tay Diệp Nghi Thiển ra, nhảy nhảy trên mép ngoài chật hẹp để chứng tỏ tính thăng bằng của mình:

- Cho dù thật sự kéo chân sau của chị ở phân đoạn leo trèo này, nhưng mà tin em đi, mang em theo chị chắc chắn sẽ không hối hận.

Lúc nói lời này Lâm Y không cười, giọng điệu như trở về trạng thái lúc mới quen nhau. Có lẽ nghe ra tâm tình trong giọng nói đó, Diệp Nghi Thiển ngập ngừng giây lát, lựa chọn kiên nhẫn giải thích:

- Không phải là vấn đề kéo hay không kéo... Chị đã nói rồi, em không cần mạo hiểm như vậy, thực chất em không phải bạn gái của ai, cần gì nhất định phải theo?

Vấn đề bị cho qua ở trước mặt mọi người, bây giờ lúc chỉ có hai người thì bị mang ra, điều này làm cho Lâm Y cảm thấy Diệp Nghi Thiển đôi khi thật đúng là ngoan cố.

- Được, em không phải bạn gái của ai, nhưng chung quy vẫn là bạn của chị mà?

Vì vậy nàng trực tiếp nắm ngược lại cánh tay của Diệp Nghi Thiển, nói không suy nghĩ:

- Em không vì người khác mà vì chị được chưa? Em đã nói phải cùng chị, thì phải cùng chị, chị đừng hòng muốn ném em đi.

Sau khi nói xong, Lâm Y mới cảm thấy hình như nói hơi phiến tình quá, bởi vì quay lại, Diệp Nghi Thiển không đối mặt với nàng nữa, mà cô hơi mất tự nhiên tách ra.

Phiến tình thì phiến tình đi, Lâm Y lúng túng vân vê tai, nghĩ, tình bạn cũng cần phiến tình mới có thể củng cố chứ.

Kế tiếp, vậy mà lại rất ăn ý, hai người đều không đề cập đến đoạn này. Đã nghỉ ngơi tốt, Lâm Y đề nghị tiếp tục, chắc là biết Lâm Y quyết tâm, Diệp Nghi Thiển không nói thêm gì nữa, dẫn nàng leo đến chỗ cao hơn.

- Chị định làm gì vậy? - Lần này Lâm Y có hơi khó hiểu, liền hạ giọng hỏi:

- Em biết chị tay không leo trèo rất lợi hại, nhưng vì sao chị muốn leo cao như vậy? Trước đó ba người Cố sư huynh đi vào không bao lâu thì đã truyền ra tiếng súng, theo suy đoán thông thường, khả năng bọn họ ở mấy tầng dưới cao hơn chứ?

- Theo lẽ thường mà nói thì không sai.

Nhỏ giọng nói chuyện cũng không ảnh hưởng tới động tác của Diệp Nghi Thiển, cô vừa gập giang tay bám lấy chỗ lồi trên mặt tường để di chuyển cơ thể, vừa trả lời:

- Thế nhưng chỉ vang lên ba tiếng rồi không thấy tiếng động nữa, hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết bọn họ ở đâu... Mà theo em nói, mấy thứ quay về kia bây giờ phần lớn đều quanh quẩn ở lầu một, cho nên chị muốn thăm dò từ trên xuống, trước tiên đi đến mục đích cuối cùng là phòng chăm sóc đặc biệt của lầu bốn, nếu như không có ai, thì tiếp tục đi xuống từng chút, như vậy tương đối an toàn, cũng không dễ bỏ lỡ...

Nói tới đây cô đã tìm được điểm chống đỡ ổn định trên mặt tường giữa lầu ba và lầu bốn, thế là nghiêng người nắm chặt điểm đó, hơi hạ thấp người đưa tay cho Lâm Y, đồng thời hỏi:

- Em thấy sao? Kế hoạch này của chị có được không?

Treo nghiêng người còn xoay thân kéo người như vậy rất khó khăn, nhưng nhìn Diệp Nghi Thiển vẫn còn dư sức thảo luận vấn đề cùng mình, Lâm Y cũng không khách khí nắm kéo cô, bật hơi nói:

- Tóm lại đừng nghĩ quăng em đi, còn lại tất cả đều nghe theo chị.

Câu trả lời này rõ ràng không có gì buồn cười, nhưng ngay sau đó nàng đã thấy nụ cười trên gương mặt Diệp Nghi Thiển xuất hiện lần thứ hai trong đêm nay.

Người nghiêm túc cười lên thật đúng là có ưu thế... Trong đầu Lâm Y bất chợt bay qua một bông hoa sóng như vậy.

Sau đó hai người không nói chuyện nữa. Sau khi trèo lên lầu bốn, hai người cẩn thận quan sát, mới chọn một cánh cửa sổ đang mở mà leo vào trong phòng. Theo Diệp Nghi Thiển nói, phòng chăm sóc đặc biệt ở hành lang đối diện, muốn thông qua mặt tường bên ngoài trèo vòng qua đến mặt kia của tầng lầu hiển nhiên quá khó, cho nên cuối cùng vẫn phải thông qua con đường bình thường trong tầng lầu để đi tới. Cho dù là con đường bình thường, tính nguy hiểm của hiện giờ có thể còn cao hơn nhiều so với tay không trèo cao ốc.

Lâm Y không quá lưu tâm vấn đề này, có thể tránh khỏi hạng mục trong thế yếu của mình làm cho nàng nhẹ nhõm rất nhiều, vì thế nàng chủ động dẫn đầu, cùng Diệp Nghi Thiển cùng nhau từ từ thăm dò môi trường không biết sẽ nhảy ra thứ gì.

Thật ra khu nội trú lầu bốn cũng không u ám như trong tưởng tượng. Nơi hai người tiến vào là dãy hành lang, không dài, sáng sủa, hơn phân nửa đèn trên hành lang vẫn còn phát huy tác dụng, chẳng qua bên dưới ánh sáng là một mảnh tĩnh mịch.

- Mặt sau bức tường này chính là phòng chăm sóc đặc biệt.

Diệp Nghi Thiển vỗ vỗ bức tường của hành lang đối diện, dùng âm lượng thì thầm giải thích với Lâm Y:

- Đáng tiếc chúng ta không thể đi xuyên tường, chỉ có thể từ bên phải hành lang đi ra ngoài, đến hành lang phòng bệnh phổ thông, vòng qua bàn y tá và bác sĩ phòng trực mới có thể đến, đây đã là cách đi nhanh và tiện nhất rồi.

Ở nơi tĩnh mịch, chút âm lượng thì thầm này đều có vẻ cao vút, Lâm Y gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó ra hiệu Diệp Nghi Thiển lấy vũ khí ra -- vẫn là cây rìu cán dài, lúc leo trèo đã bị cô cắm trên ba lô mượn từ nhà Cố gia. Sau đó mình cũng rút dao cầm trên tay, tiếp đến lặng lẽ không tiếng động bước từng bước chân nhỏ cấp tốc đi theo hướng bên phải hành lang, đến cạnh cửa cũng không dám thò đầu, chỉ dùng gương trang điểm nhỏ đưa ra chiếu trái chiếu phải, sau đó mới chậm rãi đẩy cửa mở đến mức người có thể đi qua.

Động tác này đã rất cẩn thận, nhưng có lẽ do rỉ sét, lúc cánh cửa kia được đẩy mở đến gần đủ thì bỗng nhiên "kẽo kẹt" một tiếng, truyền ra tiếng động không lớn không nhỏ.

Mà đáp lại, ở chỗ sâu của hành lang phòng bệnh phổ thông cũng truyền đến một tiếng gào thét!

Nghe tiếng gào thét, Lâm Y không chút do dự, kéo Diệp Nghi Thiển chạy thẳng đến bàn y tá đối diện! Hai người chống tay xoay người nhảy vào trong quầy, đợi đến lúc rơi xuống đất khom lưng, tiếng bước chân của chỗ sâu trong hành lang đã "thùng thùng thùng" đi tới bên cạnh, hai người gần như đều có thể nghe được tiếng hít thở "hồng hộc" nặng nề ở phía trên đầu, cách mình vỏn vẹn một cái quầy.

*** Hồi hộp không hồi hộp không? Editor muốn thòng tim luôn rồi.

Lâm Y ngồi xổm dán sát bàn y tá, đang cực kỳ chăm chú phân tích có bao nhiêu xác suất bị phát hiện, lại cảm thấy người bên cạnh hình như lặng lẽ run rẩy, nàng khó hiểu dời tầm mắt, mới phát hiện mặt sau bàn y tá, bên dưới cửa phòng trực bác sĩ cách hai người chỉ vài bước chân, có thật nhiều máu trông như dòng suối nhỏ màu đỏ uốn lượn chảy ra xung quanh, hiện giờ máu đã hơi đông lại, hiện ra màu đỏ thẫm ảm đạm.

Cái này vốn không có vấn đề gì, có vấn đề là, xuyên qua mảng kính lớn dựng thẳng giữa cánh cửa, giờ phút này có thể lờ mờ nhìn thấy còn có một bóng hình vặn vẹo quái dị ở mặt trong, nó đưa lưng về phía bên này đang kéo xé thứ gì đó giống như thịt vụn vậy, có thể tưởng tượng, nếu không nhờ cánh cửa cách âm này, mà tiếng động vừa rồi cũng vừa phải không kinh động đến nó, thì thứ này rất có thể đã lao tới từ lâu.

Cho dù trước đó không kinh động nó, nhưng lúc này đây, chỉ cần xoay người một cái, nó cũng có thể thông qua mảng kính giữa cửa mà nhìn thấy hai người sống sờ sờ ở mặt ngoài, dẫu sao, bàn y tá cách cánh cửa này chỉ có mấy bước chân.

Mặt trước quầy nguy hiểm theo tiếng bước chân lẩn quẩn không đi, mặt sau quầy nguy hiểm chỉ cách một tấm kính trong suốt, nhìn thân như lâm vào khốn cảnh trước sói sau hổ, Diệp Nghi Thiển làm tính toán xấu nhất, nhưng lại thấy Lâm Y cười với cô, im lặng làm khẩu hình nói "Đừng ~ gấp ~".

Sau đó, chỉ thấy Lâm Y lặng lẽ tháo ba lô xuống, nhân lúc tiếng bước chân bên ngoài quầy quanh quẩn hơi xa xa, nàng ngồi xổm cúi thật thấp nhanh chóng đi tới cạnh cửa lớn, sờ sờ máu hơi đông trên mặt đất, nhẹ nhàng bôi quét lên trên kính, bôi một lát nghe tiếng bước chân bất thường thì vội quay lại quầy, đợi cho đến khi tiếng quanh quẩn xa hơn chút thì lại nhanh chóng chạy tới bôi, nàng lặp lại như thế ba lần, mỗi lần cách hai ba giây, cuối cùng nửa phần dưới của tấm kính bị bôi đến máu me lẫn lộn.

Không hề nghi ngờ, như vậy cho dù thứ trong phòng kia xoay người, cơ bản không nhìn thấy gì xuyên qua tấm kính, cho nên lần thứ ba ẩn núp xong, Lâm Y ngồi xổm đắc ý làm khẩu hình: "Chị~ nhìn~ đi~, mang~ theo~ em~ cũng~ tốt~ mà~!"

Nghiêm túc mà nói, nguy cơ chỉ tạm thời hóa giải mà thôi, nhưng nhìn thấy đối phương vì căng thẳng mà trên trán chảy kín mồ hôi, Diệp Nghi Thiển không biết làm sao, đang giây phút căng thẳng mà cũng sinh ra cảm giác nhẹ nhõm, thế là cũng dùng khẩu hình trả lời: "Tốt~ lắm~, vừa~ rồi~ em~ thật~ giống~...", cô ngừng giây lát, bắt chước động tác của Lâm Y: "Giống~ con~ vịt~ nhỏ~."

Cô biết Lâm Y chắc chắn đọc hiểu, bởi vì nụ cười đắc ý của đối diện chợt vụt tắt.

Diệp Nghi Thiển không có thừa thắng xông lên, chỉ vươn tay, lau mồ hôi rịn trên trán kia.