*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một màn phát sinh trước mắt hiển nhiên đã vượt khỏi thường thức, tất cả mọi người nhất thời mơ màng ngây ngốc tại chỗ, tựa như đang trong cơn mộng ảo... Giữa lúc mọi người đang cảm thấy trống rỗng, một âm thanh phát lệnh đột ngột vang lên, cảm nhận được nguy cơ đã thúc đẩy mọi người vô thức chấp hành ngay lập tức!
Sau đó, bầu không khí vốn trĩu nặng và đông cứng vừa rồi, như cơn cuồng phong chợt thổi tới, bỗng chốc bị đảo loạn hoàn toàn!
Sau khi Diệp Nghi Thiển bị một luồng sức mạnh không phải của mình lôi kéo lảo đảo chạy vài bước, mới lấy lại chút thanh tỉnh từ trong mờ mịt. Có lẽ là chưa tỉnh táo hoàn toàn, bởi vì cô cũng không biết thật sự đã xảy ra chuyện gì, nhưng lý trí ít nhiều đã trở về, cho nên cô theo bản năng ngoảnh đầu lại quan sát, phát hiện trong đám người hốt hoảng bỏ chạy, Cố Tùng Kiện đã rơi vào cuối cùng.
Thể trạng của Cố Tùng Kiện không kém, lọt vào cuối cùng hiển nhiên không phải là do bản thân. Trên thực tế, lúc này cậu ta đang ôm ngang một người - người phụ nữ tay chân đong đưa mà lại không hề cử động, có vẻ đã sợ đến bất tỉnh nhân sự rồi. Mang theo liên lụy như vậy, đương nhiên không thể chạy nhanh, vẻ mặt Cố Tùng Kiện lúc bấy giờ đang xoắn xuýt giống như bị táo bón vậy, nhưng rõ ràng không thể nào vứt bỏ người ta ở loại thời điểm này.
- Chờ một chút!
Diệp Nghi Thiển thấy vậy thì định đi hỗ trợ, nhưng người kéo cô lại mắt điếc tai ngơ. Diệp Nghi Thiển phát hiện mình bị kéo đến hoàn toàn không thể dừng chân, cô quay đầu lại nhìn người phía trước, chỉ thấy được mái tóc dài bên dưới mũ trùm đầu màu đen đang tung bay ngược ánh đèn xe. Khoảng cách quá gần, gần đến chói mắt.
Nữ sinh nhỏ gầy này lại mạnh đến vậy sao? Ý nghĩ tương tự chợt lóe lên, nhưng chẳng mấy chốc Diệp Nghi Thiển đã ném nó ra sau đầu, hiện giờ không rảnh mà tranh chấp vô vị, phải nghĩ biện pháp khác. Cô lại ngoảnh đầu nhìn phía sau một chút, phát hiện người nam vạm vỡ gọi là Tào ca đang ở gần Cố Tùng Kiện nhất, vì vậy quả quyết nói:
- Tào đại ca! Xin nhờ anh khiêng phụ đằng sau một tay! Chị gái ôm đứa nhỏ đã xỉu rồi!
Sự thật chứng minh Diệp Nghi Thiển không nhìn lầm người. Tào ca nghe vậy thì quay đầu nhìn thử. Trước đó anh ta phản ứng chậm một chút nên mới rớt lại phía sau, cũng xác thực không rảnh chú ý xung quanh. Lúc này được nhắc mới phát hiện tình huống, tuy do dự vài giây, nhưng cuối cùng vẫn bước hai bước đến bên cạnh Cố Tùng Kiện. Hai người cũng không nhiều lời, ăn ý mỗi người một bên mà ôm người phụ nữ kia, tựa như phạm nhân mà bắt đầu bỏ chạy một mạch. Cũng may đứa bé trong ngực đã được cố định thật chắc bằng khăn buộc trẻ em, giờ phút này ở trong ngực mẹ có chút lắc lư nhưng nó vẫn ngủ say sưa.
Thời khắc khó khăn đã được trợ giúp, Cố Tùng Kiện lấy lại tinh thần, hai đại nam nhân "bịch bịch bịch" một hơi xông về phía trước, cuối cùng còn vượt lên mấy người.
Nguy cơ giải quyết, hỗn loạn vẫn còn tiếp diễn.
Chạy một mạch lao ra khỏi đoàn xe vận tải, dường như cũng không có gì đuổi theo, nhưng mọi người còn chưa kịp thở lấy hơi thì đã bị cảnh trước mắt dọa sợ. Chiếc xe tư gia đầu tiên đứng sau chuỗi xe tải đã không còn là dáng vẻ như trong ấn tượng, chiếc KIA đỏ* trước đó vẫn đóng chặt cửa, vậy mà lúc này mấy cánh cửa xe đã mở rộng, trong xe đen ngòm, đèn đầu xe cũng đã tắt.
(*) một trong những mẫu xe KIA
Mà cách xa mọi người một chút, bên trong một chiếc xe van* xếp sau chiếc KIA đỏ kia, hình như thấp thoáng truyền ra tiếng đánh nhau dữ dội, kỳ quái là, lại không có ai cầu cứu.
(*) mẫu xe van
- Đây, đây, đây...
Tên đeo kính hoàn toàn cà lăm. Trong chốc lát, cảm giác uy hiếp 'trước sói sau hổ' đã bóp chặt trái tim đoàn người, cố tình lại không biết thứ uy hiếp này là gì, khiến cho người ta tiến thoái lưỡng nan.
Mà hình như ngại mọi thứ còn chưa đủ căng thẳng hay sao, một giây sau, ở chính giữa nhóm người truyền ra một tiếng la kinh hoảng!
- Anh, anh làm gì vậy hả!
Hoảng sợ kêu la là một người trung niên ở giữa đội ngũ, hắn bị người đàn ông trung niên cùng áp trận với mình trước đó bóp chặt cổ họng, chỉ kịp kêu một tiếng đã bắt đầu đỏ mặt tía tai lập tức!
Chứng kiến cảnh này, hai người Tào Cố khiêng người phụ nữ ở cuối cùng và Diệp Nghi Thiển bị Lâm Y lôi kéo ở đầu tiên tạm thời không ra tay, trừ họ ra, những người còn lại đều vội đi tới giúp đỡ, tuy nhiên lại phát hiện vô luận kéo như thế nào cũng không ra. Mọi người nhìn lại gương mặt của người đàn ông trung niên kia, phút chốc bị dọa lui về sau hai bước, nhất thời không dám tiến lên nữa!
Người đàn ông trung niên trước đó vẫn thở hổn hển yên lành, giờ đây gương mặt lại bắt đầu xanh đen méo mó! Bởi vì dùng cơ mặt quá sức, ngũ quan như lệch khỏi vị trí, miệng méo mắt lác rất giống bị phát bệnh động kinh, nhưng tay của ông ta cứng như sắt mà siết chặt cổ đồng bạn, đôi mắt hung ác dọa người, miệng thì phát ra tiếng "khà khà" trầm thấp khó hiểu, thật giống như bị một bàn tay vô hình khống chế vậy!
- Điên rồi! Anh ta bị dọa điên rồi!
Tên đeo kính ôm đầu ré lên. Dường như để xác minh lời này, người đàn ông trung niên kia dùng sức đẩy đồng bạn đang bị mình bóp cổ chao đảo tiến về phía trước, đi vài bước đã vọt tới mặt bên còn lại của đường quốc lộ! Ai cũng biết mặt phải con đường chính là vách núi, nhưng không ai kịp ngăn cản. Trong bóng tối truyền đến âm thanh hai thân thể lăn xuống sườn dốc, có tiếng xương cốt va chạm, nhưng lại không có bất kỳ tiếng kêu thảm thiết nào. Đây có lẽ là vì đến phút cuối cùng, đôi tay kia cũng chưa từng buông lỏng.
Sự việc xảy ra rất nhanh, cũng kết thúc rất nhanh. Những người còn lại chết trân tại chỗ, há mồm cứng họng như "nê điêu mộc tố*".
(*) nê điêu mộc tố (nê tố mộc điêu): xuất từ nhiều nguồn khác nhau, nhưng đều chung một ý chỉ biểu cảm vô vị hoặc không có biểu cảm. Tựa như là tượng đắp bằng đất sét hay điêu khắc từ gỗ, tạo hình thế nào thì sẽ như thế ấy, không thay đổi.
Lâm Y nhìn xung quanh một lát, nhíu mày dường như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không có hành động gì.
Cho dù Lâm Y không nói lời nào, cảnh ngây người này cũng không kéo dài bao lâu. Người đầu tiên phá vỡ im lặng chính là một người trong số những người cố gắng kéo người đàn ông kia ra.
- Về... Trở về... Tôi phải trở về...
Hắn ta điên cuồng chà chà hai tay lên người giống như sợ dính phải thứ gì đó không sạch sẽ vậy, miệng lẩm bẩm hoảng sợ nói:
- Tôi... tôi không nên tới, không nên tới, ông đây sẽ không hảo tâm gì nữa! Ông đây phải trở lại trên xe! Không cần biết nó là gì, cút ngay! Cút ngay!
Dứt lời, bỗng nhiên hắn ta nhấc chân chạy như điên, liều mạng chạy vụt một mạch về hướng xe khách, giống như nơi đó mới có thể cho mình cảm giác an toàn che chở.
Trên thực tế, mặc dù người này phản ứng hơi quá khích, nhưng suy nghĩ của hắn không khác với suy nghĩ của mọi người là bao. Trải qua biến cố và khiếp sợ liên tiếp, ai cũng muốn trở lại trên xe. Rời khỏi buồng xe với ánh đèn ấm áp chứa đầy khách kia khoảng chừng mười phút đồng hồ, vậy mà lại như đã cách mấy đời!
- Chúng ta thật sự phải trở về. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, chí ít người ở đó nhiều hơn, hơn nữa xe khách cao to, cửa kính hai lớp cũng đủ dày, cửa xe đóng chặt xác thật là một nơi ẩn nấp tốt.
Diệp Nghi Thiển nghĩ thấu đáo hơn chút. Lúc này tại đây, giọng nói lành lạnh trầm ổn của cô như có tác dụng trấn an, tâm tình của mọi người ổn định hơn chút. Tên nam đeo kính mặt như màu đất nói:
- Nhưng... nhưng, chẳng phải những chiếc xe tư gia ở đằng trước đã xảy ra chuyện gì à? Đi qua có an toàn không?
Do sương mù nên chỉ nhìn xa tối đa được hai chiếc xe. Lúc này chiếc xe van đằng sau chiếc KIA cũng không còn tiếng động, chỉ có ánh đèn xe lờ mờ mông lung ở sau màn sương mù. Tuy nhìn giống như lúc đi tới, nhưng mỗi người đều cảm giác không giống.
- Mặc kệ, dù sao vẫn không thể cứ đứng ở đây, càng đáng sợ hơn! - Lúc này Tào ca lên tiếng nói:
- Vừa rồi chạy một mạch thì không sao, mới dừng lại đã gặp chuyện, tôi thấy vẫn nên chạy đi! Chúng ta chạy thẳng đến chỗ xe khách là ổn rồi, thằng nhóc bỏ chạy lúc nãy cũng không nghe được động tĩnh không thích hợp gì mà!
Tuy lời này có ý biến đồng bạn trước đó thành cục đá dò đường, nhưng dù sao cũng là đối phương tự mình chạy trốn, cho nên không ai cảm thấy mình sai. Mọi người được khích lệ, cũng lấy lại chút sức, Diệp Nghi Thiển giãy tay thoát khỏi bàn tay của Lâm Y, chủ động đi trước.
- Tôi xung phong, em đi theo là được. - Cô ngoảnh đầu lại, nghiêm mặt nói với học muội như vậy.
- Được. - Lâm Y cười cười không phản đối:
- Tôi sẽ theo sát.
Vì vậy cơn gió lại nổi lên lần thứ hai. Đoàn người ra sức chạy nhanh cho nên sinh ra gió, nhưng vẫn không cách nào làm dao động sương mù nồng đậm dù chỉ một chút. Trong sương mù mỗi người đều hết sức chăm chú để không lạc bước nhau, giúp đỡ lẫn nhau lại toàn lực ứng phó cuộc trốn chạy này, không dám phân tâm một chút nào, mà cũng không muốn phân tâm mảy may. Chạy sát qua những chiếc xe tư gia đang sáng đèn, tình hình bên trong những chiếc xe đó, chỉ là dư quang vô tình lướt qua, tai không cẩn thận quét qua, cũng đủ làm người ta kinh hoảng.
Có vết máu, có mảnh vỡ, bọn họ làm như không thấy. Có gầm nhẹ, có bước chân, bọn họ mắt điếc tai ngơ.
Chạy! Chạy! Chạy! Trong đoạn thời gian này, trong đầu mỗi người đều chỉ có một ý nghĩ đó, chạy đến mục đích là an toàn rồi!
Mãi cho đến khi, một câu nói của Lâm Y, đã đập tan hy vọng ấy.
- Tình huống xe khách không bình thường! - Nàng nói lớn.
Thật ra không cần Lâm Y nói, theo khoảng cách rút ngắn, mọi thứ càng hiện rõ ở trong sương mù dày đặc, mỗi người ít nhiều đều đã nhìn thấy, thấy tình hình và âm thanh bị coi nhẹ dọc trên đường đi, cũng xuất hiện ở nơi ẩn nấp mà mọi người gửi gắm kỳ vọng, thậm chí, chỉ có hơn chứ không kém!
Bên ngoài xe khách, có người đang thét chói tai, có người đang chạy tứ tán, bọn họ đều là hành khách trên xe, giờ đây lại coi chiếc xe khách này như hồng thủy mãnh thú* mà nhanh chóng cách xa! Một bên đèn xe đã bị đập bể, bên kia vẫn còn chiếu sáng, trong màn sương mù dày đặc, nhìn qua trông như một con thú độc nhãn* nằm sấp, mà bên trong cơ thể con thú độc nhãn ấy đang truyền tới từng đợt ầm ĩ. Nếu không nghe lầm, âm thanh ấy vô cùng giống với tiếng "khà khà" khó hiểu của đồng bạn nổi điên trước đó! Có điều âm thanh nhiều hơn, như là rất nhiều dây thanh quản cùng nhau phát ra tiếng "khà khà" trầm thấp!
(*) hồng thủy mãnh thú: nước lũ và thú dữ (ví với tai họa ghê gớm)
(*) độc nhãn: một mắt
- Không được dừng lại!
Trước khi bị tuyệt vọng đánh gục, đoàn người nghe được tiếng quát của Diệp Nghi Thiển. Do chạy gấp cùng với tâm tình, tiếng nói kia cao vang hơn chút, mang theo kiên quyết và cổ động như diễn thuyết vậy:
- Tiếp tục chạy! Đừng sợ, có chỗ có thể cho chúng ta trốn!
- Chỗ nào?
Người đáp đầu tiên là người bên cạnh cô, bước chân của Lâm Y chẳng những không hề chậm lại mà còn tăng nhanh hơn chút, vượt qua Diệp Nghi Thiển mà phóng thẳng tới chiếc xe khách trông như hồng thủy mãnh thú kia, dường như không hề hoài nghi biện pháp ấy.
- Khoang hành lý! Khoang hành lý gầm xe!
Nhìn tấm lưng kia, Diệp Nghi Thiển khẽ cắn răng, vừa trả lời vừa đuổi theo.
Khoang hành lý gầm xe nằm ở hai bên xe khách, gần sát khung xe, chuyên dùng để cất hành lý cỡ lớn, là chỗ mà mỗi người hành khách đều biết nhưng lại rất dễ bị lãng quên. Vừa nhắc tới, Lâm Y đã hiểu ý tưởng của Diệp Nghi Thiển. Quả thật trong tình huống khẩn cấp trước mắt, không gian bịt kín kiểu vậy sẽ đáng tin cậy hơn rất nhiều chỗ, vì vậy nàng hai ba bước vọt đến bên hông xe khách, khom lưng tìm đến vị trí cửa khoang hành lý trên thân xe, sau đó dùng sức kéo một cái, nhưng chợt nhíu mày.
Cửa khoang là khóa chặt, đây là chuyện đương nhiên, đường núi xóc nảy, không có tài xế nào sẽ mạo hiểm tổn thất hành lý.
Đây là suy nghĩ trí mạng không chu toàn, Lâm Y biết mình cần phải nhanh chóng báo sự thật, nhưng nàng chần chừ một giây.
Diệp Nghi Thiển kia, sẽ phạm phải sơ suất trí mạng* vậy sao?
(*) trí mạng: có thể chết người
Một giây lưỡng lự, bản thân người phạm sai lầm đã tới bên cạnh xe, cũng đã nhìn thấy toàn bộ. Thế nhưng vẻ mặt Diệp Nghi Thiển không hề thất vọng chán nản chút nào, cô chỉ liếc nhanh qua Lâm Y, sau đó ngồi xổm xuống lần tìm lỗ khóa của cửa khoang kia, tháo xuống cây kẹp tóc màu đen hình thù cực kỳ đơn giản, tiếp theo chọc vào lỗ khóa hơi gảy vài lần, lập tức một tiếng vang nhỏ "cùm cụp" truyền đến.
Hết thảy vô cùng nhanh chóng, khi làm xong thì những người khác mới vừa chạy tới bên cạnh xe. Diệp Nghi Thiển mở cửa khoang hành lý, thúc giục:
- Mau vào đi! Coi chừng đụng trúng đứa bé!
Cô không nhìn Lâm Y nữa, Lâm Y cũng không nhìn cô, hai người phân hai bên cửa khoang chuyên tâm hỗ trợ đồng bạn. Không gian bên trong khoang đáy không nhỏ, nhưng có một khoảng để hành lý, hiện tại cũng không có thời gian ném ra ngoài. Tên nam đeo kính khom lưng giành chui vào trước, sau đó là Tào ca và Cố Tùng Kiện một trước một sau vẫn đang lôi kéo người phụ nữ hôn mê tiến vào, tiếp đến là đồng bạn còn lại cùng với hành khách phụ cận nghe tiếng mà đến, sau cùng người ở trong liên tục kêu chen không lọt nữa thì Diệp Nghi Thiển và Lâm Y mới cùng nhau chui vào.
"Rầm", đã ngăn cách ầm ĩ cùng hỗn loạn, chỉ còn lại bóng tối thuần túy lan tràn trong không gian giam cầm này.
Mắt không nhìn thấy, cảm quan trở nên vô cùng nhạy cảm, điều này khiến người ta càng không thoải mái. Bên trong khoang hành lý rất nhỏ hẹp, mỗi người đều đang thở hổn hển, mùi xăng pha lẫn mùi mồ hôi cơ thể xông thẳng vào lỗ mũi, nhưng vào giờ phút này, ai cũng không có lòng dạ nào mà phàn nàn. Vẫn mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thậm chí còn nghe được cả tiếng động bên trong xe khách, dù sao cũng đang cùng ở bên trong một chiếc xe, cảm giác những tiếng kêu "khà khà" trầm thấp khó hiểu kia chẳng hề xa xôi, tưởng chừng như đang quanh quẩn trên đỉnh đầu.
May mà mọi thứ không biến tệ hơn. Trong bóng tối khuyết thiếu cảm giác thời gian trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu, bất kể là đỉnh đầu hay là ngoài xe, tiếng động đều đang nhỏ dần, chắc là mọi người đã bỏ chạy xa hơn, cũng hấp dẫn một ít lực chú ý đi theo rồi nhỉ.
Trong khoang hành lý, một đám người nín thở vừa mới định thả lỏng một chút, bỗng dưng nghe được tiếng khóc yếu ớt trong bóng tối.
Tiếng khóc yếu ớt ở ngay bên tai, là trẻ con đang khóc thút thít.
"Rầm rầm rầm" -- Cửa khoang hành lý chợt rung động, giống như đang bị thứ gì đó đập mạnh!
Diệp Nghi Thiển cách cửa khoang gần nhất, cô nhanh chóng vươn tay định đè giữ cửa khoang, không ngờ lại chạm phải ấm áp mềm mại.
- Rất vui khi học tỷ và tôi thần giao cách cảm nha.
Trong bóng tối, giọng nói của Lâm Y hạ rất thấp, hai người chen quá gần, thế cho nên khi một người nói chuyện, hơi thở cũng phất đến bên tai người còn lại:
- Có điều bị ấn kiểu đó, thật sự rất đau.