*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rốt cuộc, nhóm người tới cứu viện đều không ăn cháo, ngoại trừ Lâm Y và Diệp Nghi Thiển. Cố Tùng Kiện có đi đến chỗ ba của cậu ăn thử một miếng, sau đó đã bị đánh bay trở về bởi vị ngọt và mùi thuốc kỳ quái. Còn lão Hồ và học trò của chú thấy vậy cũng vội vàng từ chối, nói rằng trước khi lên đường đã ăn một bữa no nê, muốn để người khác ăn nhiều thêm chút.
Về phần nhóm người Cố Cương bị kẹt ở bệnh viện nhiều ngày thì không để ý chút nào, quả nhiên ăn sạch sẽ cháo còn lại như gió cuốn mây tan vậy, sau cùng còn xoa cái bụng nói lâu lắm rồi không được ăn no như vậy. Bộ dạng thỏa mãn khiến cho người làm con trai như Cố Tùng Kiện cảm thấy rất xót xa.
Có cái gọi là ăn xong thì làm một điếu thuốc. Ăn uống xong, lão Hồ liền móc ra điếu thuốc mà Lâm Y đã tặng chú trước đó. Không có phụ nữ có thai bên cạnh, chú không còn cố kỵ nữa mà hào phóng chia cho đàn ông nghiện thuốc ở đây mỗi người một điếu. Tuy rằng đây là bệnh viện còn là nhà kho, nhưng xét thấy hiện tại áp lực chồng chất, nữ ở đây cũng không chỉ trích gắt gao chú.
Trong lúc hút mây nhả khói, lão Hồ tường thuật lại tình hình bên ngoài câu được câu không. Mặc dù giọng điệu chú không nặng nề, hơn nữa đã sớm chuẩn bị tâm lý khi bị nhốt ở bệnh viện, nhưng nhóm người Cố Cương nghe xong vẫn nhíu mày.
Cứ như vậy, một tiếng đã trôi qua rất nhanh.
Thấy đã đến giờ, Cố Cương không hai lời, chú ấy rít một hơi cuối cùng sau đó ném mạnh tàn thuốc lên mặt đất, ngẩng đầu nghiêm mặt nói với mọi người:
- Tốt, đã qua thời gian do dự. Vậy tỏ thái độ đi, ủng hộ lên tầng chín, giơ tay!
Dứt lời, dẫn đầu giơ tay, hiển nhiên là chính bản thân chú ấy và lão Hồ - hai người cảnh sát kinh nghiệm thâm niên. Tiếp theo là thanh niên trẻ Cố Tùng Kiện vốn ủng hộ và bản thân bác sĩ Tôn, tiếp đến là y tá nhỏ. Mà ngoài dự đoán của Lâm Y nhất là, ba bệnh nhân nhìn như yếu đuối không có cảm giác tồn tại ở trong góc kia, sau một lúc do dự, lại lục tục giơ tay lên.
Sau cùng, chưa giơ tay ở đây, chỉ có hai người mà thôi.
- Đại Nghi à, sao giờ em lại sợ vậy? Không được nha.
Với kết quả này, người bất ngờ nhất chính là Cố Tùng Kiện. Cậu khó tin nói với Diệp Nghi Thiển. Lời vừa ra khỏi miệng đã bị ba cậu trừng mắt nhìn, mà lão Hồ bên cạnh cũng thuận thế tiếp nối chủ đề:
- Nói thử xem tiểu Diệp, lý do, bọn chú tin con chắc chắn không phải vấn đề dũng cảm.
Thái độ của chú nghiêm túc, nhất là đôi mắt nhìn Diệp Nghi Thiển chăm chú, giống như khá xem trọng ý kiến của cô.
Thế nhưng lão Hồ hỏi Diệp Nghi Thiển, mà Diệp Nghi Thiển lại nghiêng đầu nhìn Lâm Y, nói nhỏ với nàng:
- Sao vậy? Em cũng không ủng hộ? - Vẻ nghiêm túc và xem trọng cũng không khác lão Hồ mấy.
- Cũng không thể nói là ủng hộ hay không, em... là thấy chị không giơ nên cũng không giơ theo thôi.
Lâm Y nhìn Diệp Nghi Thiển, rồi dời ánh mắt sang chỗ khác, bĩu môi trả lời thản nhiên:
- Chẳng phải đã từng nói qua, chị quyết định, em làm theo lời chị nói là được rồi.
- À.
Thấy nàng nói như thế, Diệp Nghi Thiển gật đầu không hỏi nhiều. Dù sao bên phía lão Hồ còn đang chờ câu trả lời, Diệp Nghi Thiển không có thói quen lạnh nhạt thờ ơ đối với người lớn.
- Thật ra nếu nhất định phải nói lý do, con cũng không nói được vì sao. - Lúc trả lời như vậy, Diệp Nghi Thiển nhẹ lắc đầu với lão Hồ, như hơi xấu hổ nói:
- Chính là... nói sao đây. Cảm thấy ẩn số, biến số của kế hoạch này quá nhiều, nên hơi lo. Nếu cần phải lựa chọn, con thà chọn buông dây leo xuống lầu, tuy bây giờ không thích hợp làm như vậy, nhưng nếu có thể đợi được đến sáng, ít nhất mấy thứ tụ tập dưới lầu kia sẽ dần dần tản đi bớt.
Tuy rằng chuyến này đoàn người trải qua thăng trầm, nhưng từ lúc mặt trời lặn cho đến hiện tại, thực tế chỉ trải qua không tới ba giờ đồng hồ, tính toán thì bây giờ cũng là 23 giờ, cách hừng đông còn một đêm khá dài.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này, Cố Tùng Kiện lập tức tỏ vẻ không bằng lòng mấy.
- Mai không biết có sương mù dày đặc không. Cho dù đợi được đến ban ngày nguy hiểm bên ngoài ít đi, nhưng mấy nguy hiểm còn lại không còn à? - Cậu phản bác, bẻ ngón tay nói với Diệp Nghi Thiển:
- Người bị nhiễm đều trốn vào trong tòa nhà, đến lúc đó chẳng phải dây thừng thả qua mấy cửa sổ còn nguy hiểm hơn sao? Thay vì mạo hiểm kiểu đó, anh cảm thấy vẫn nên chọn đi mạo hiểm có ẩn số sẽ tương đối ổn hơn, vả lại Đại Nghi em biết...
Nói đến đây, giọng Cố Tùng Kiện nhỏ lại, cậu trộm thở dài mờ ám với Diệp Nghi Thiển, nháy mắt ra hiệu nói:
- Đêm dài lắm mộng, chúng ta không kéo nổi đâu, càng về sớm càng tốt... Em nói có đúng không...
Tuy luôn miệng nói chúng ta, nhưng Lâm Y cảm thấy từ này hẳn là chỉ riêng mình Cố Tùng Kiện. Việc này cũng không khó đoán. Suy cho cùng cậu đã giấu mẹ mình để đi chuyến mạo hiểm này. Càng tốn nhiều thời gian ở đây, mẹ cậu ở đó chắc chắn càng lo lắng không yên lòng, thậm chí có thể sẽ làm ra các hành động không tỉnh táo như về nhà tìm con chẳng hạn.
Chắc hẳn Diệp Nghi Thiển cũng hiểu rõ. Dù vẻ mặt cô không thay đổi gì nhưng cũng không phản bác, giống như đã tán thành vậy.
Do đó, kế hoạch vốn được phần lớn người đồng ý, liền giải quyết triệt để.
Đương nhiên, không phải sau khi giải quyết là có thể lập tức lên đường. Chung quy là đi khu lây nhiễm cách ly, nhất định phải làm tốt công tác đề phòng. Cũng may ở đây vốn là nhà kho, mấy thứ cần thiết vẫn rất dễ tới tay. Thân làm người trong nghề, bác sĩ Tôn 'việc đáng làm thì phải làm', viết ra một tờ giấy để y tác nhỏ đi từng giá hàng lấy đồ tới, đồng thời giảng cho mọi người nghe bố cục đại thể của lầu chín và tuyến đường đi lại trong lúc rảnh rỗi.
Là một khu cách ly tiêu chuẩn, toàn bộ lầu chín được chia thành ba khu vực - khu an toàn, khu nhiễm nhẹ và khu nhiễm nặng. Mà giữa ba khu vực này có hai vùng đệm khử trùng. Thang máy trong kế hoạch muốn đi nằm trước khu nhiễm nhẹ, cách khu an toàn vẻn vẹn một phòng khử trùng, thuộc lối đi chuyên dụng dành cho người được đưa thẳng vào sau khi chẩn đoán nhiễm bệnh. Vì vậy mới có thể đi thẳng từ tòa ngoại trú lên tầng chín. Và từ tầng năm đi lên buồng thang máy thì gần như đối ứng với phần sau khu nhiễm nhẹ, tương đối gần khu nhiễm nặng.
- Tuy gần khu bệnh nặng, nhưng mọi người đừng lo lắng quá, giữa các khu vực khác nhau có hệ thống độc lập từ không khí đến nước thải nên không có khả năng lây nhiễm chéo.
Bác sĩ Tôn nói tự tin:
- Hơn nữa để phòng một số bệnh nhân làm ra hành động quá khích gì đó, phần cuối khu nhiễm nhẹ và khu nhiễm nặng đều có cửa inox không gỉ kín khí, không có mật mã là mở không ra, cũng không phải lo người lây nhiễm ở khu bệnh nặng sẽ xông ra tấn công chúng ta.
- Như vậy không thể tốt hơn. - Lão Hồ nhìn sơ đồ đơn giản trên bàn do bác sĩ Tôn vẽ nên, gật đầu nói:
- Cho dù khu nhiễm nhẹ có người nhiễm bệnh, ít ra không cần lo thứ của hai khu còn lại nghe tiếng nhào qua, khiến cho cái đuôi càng lúc càng lớn.
Đoán chừng đã từng trải nghiệm bị truy đuổi, lời này của chú rất cảm động.
Cố Cương và Diệp Nghi Thiển cũng liền hỏi bác sĩ Tôn vài câu về vài nơi không rõ lắm. Sau đó, y tá nhỏ đã ôm một đống đồ đem tới.
Mặc dù rất nhiều vật tư, nhưng tất nhiên không có mấy món như đồ bảo hộ sinh tồn, quần áo cách ly, quần áo phòng mổ* trong nhà kho này. Mọi người chỉ có thể nhập gia tùy tục, dùng băng keo quấn ống tay áo và quần áo mấy vòng để phòng ngộ nhỡ. Đặc biệt là Cố Cương có vết thương trên người, sau khi bôi thuốc băng bó lần nữa thì mới dùng tấm màng mỏng quấn thật kỹ từng lớp, làm hết sức công tác dự phòng.
(*) 隔离衣刷手衣: tui tra không ra nên đoán nghĩa thôi, bạn nào biết rõ thì giải thích giúp tui với. Hình minh hoạ ở cuối chương
May mà trừ những thứ trên ra, cũng không thiếu mấy món bảo hộ nhỏ. Lục ra một đống lớn bao tay, bao giày*, khẩu trang, thậm chí cả kính bảo hộ. Như vậy một khi có gì đó thì còn có đồ dự phòng.
Mà trong khi nhóm người ở đây đang liên tục mặc thử dùng thử, kiểm tra xem có ổn hay không, thì ba bệnh nhân trong góc kia, lại đi tới với mấy món đồ đã chia cho họ trong tay.
- Ai, bác Ngô, bác Tiền, tiểu Trịnh, mấy người sao vậy?
Có lẽ ba người này sức yếu động tác nhỏ nên cảm giác tồn tại vẫn rất thấp, đi tới trước mặt mới được người chú ý. Bác sĩ Tôn tiến lên mấy bước, vươn tay ra nói:
- Ôm mấy cái này làm gì? Còn không thử nhanh, không thì tôi đến giúp một tay nhé?
Lâm Y nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn kỹ. Ba bệnh nhân này đều là nam, trong đó hai người tóc sớm đã hoa râm, vừa nhìn là biết thuộc về tuổi tác không nhỏ, hẳn là bác Ngô bác Tiền trong miệng bác sĩ Tôn; còn một cậu trai trẻ tuổi, chắc chắn chính là tiểu Trịnh.
Thành thật mà nói, Lâm Y cũng không thích ba người này. Kiểu không thích này không liên quan đến cảm xúc mà thuộc về đánh giá. Người có chút đầu óc đều nghĩ được, trên đường rút quân, ba người này gần như không thể trợ giúp, nếu nói trắng ra, thế nào cũng tồn tại như gánh nặng.
Thế nhưng cùng chung hoạn nạn lâu như vậy, nhóm người Cố Cương và bác sĩ Tôn sẽ không bỏ rơi họ. Diệp Nghi Thiển, Cố Tùng Kiện cũng sẽ không có ý kiến. Lâm Y hiển nhiên sẽ không làm người ác nói mấy lời tự chuốc nhục nhã gì đó.
Quả nhiên, lúc bác sĩ Tôn nói như vậy, Cố Cương vừa băng kỹ vết thương xong cũng vừa mặc đồ vừa bước nhanh qua đây, vui vẻ nói với ba người:
- Mấy bác ráng nhẫn nại chút nữa, đừng sợ trên đường sẽ trèo cao hay bò thấp gì gì đó. Nhìn đi, bây giờ chúng ta đông người, dễ dẫn theo người bệnh hơn, nhất định không thành vấn đề!
Đối mặt với lời an ủi của hai người, ba bệnh nhân kia trao đổi ánh mắt với nhau, sau cùng, một ông già nhìn như lớn tuổi nhất trong đó lắc đầu như đã quyết định, cuối cùng mở miệng:
- Cảm ơn nha, đội trưởng Cố, bác sĩ Tôn. Ai, năm này người tốt như mấy chú không nhiều.
Giọng nói của ông mang theo khàn khàn của người lớn tuổi và người bệnh yếu ớt:
- Có điều, trước đó à, ba bọn tôi đã thương lượng kỹ rồi. Tiểu Trịnh, cậu ấy quyết định đi cùng các chú, còn tôi và ông Tiền, chuyến này sẽ không liên lụy các cô chú đâu, bọn tôi vẫn muốn ở lại đây.
Lời này dọa mọi người sững người. Cố Cương nghiêm mặt, xuất ra dáng vẻ uy nghi nghiêm túc của vị cảnh sát, nói:
- Sao nói vậy được, liên lụy gì, không được nghĩ như vậy! Mọi người đều là người cùng phòng bệnh cũng là người hoạn nạn, mấy ngày nay đều đã đối mặt rồi, bây giờ nếu Cố Cương tôi chạy trốn một mình bỏ mấy người lại, vậy thì thành trò cười gì! Hả?
- Phải đó, tôi mà có thể đi thì phải đi, hà cớ gì ở lại bệnh viện.
Bác sĩ Tôn đối xử với bệnh nhân khá tốt:
- Giờ mấy người không muốn đi? Cũng được nha, vậy tôi cũng chỉ có không đi thôi.
Nghe bác sĩ Tôn nói vậy, đầu tiên y tá nhỏ lo lắng nhìn ông ấy một lát, dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu duy trì im lặng.
Cố Tùng Kiện nghe vậy cũng chạy lại vây quanh, khuyên nhủ anh một câu tôi một lời. Lâm Y liếc nhìn một người trong đó, phát hiện dù cô ta chưa tùy tiện mở lời nói gì, nhưng nét mặt sốt ruột, gấp gáp thay ba người kia.
- Cảm ơn ý tốt của mọi người, cảm ơn.
Đối mặt với lời khuyên bảo thay phiên của mọi người, ông già kia như lộ ra tính tình cố chấp đặc hữu của người lớn tuổi, ông ta liên tục ngỏ ý cảm ơn, giọng nói cũng kiên định:
- Chỉ là các vị đánh giá cao ông già tôi quá. Liên lụy là sự thật, nhưng lão già tôi thật sự không phải kiểu vô tư vĩ đại sợ liên lụy người khác vậy... Ai...
Nói đến đây, ông lại thở dài, mới tiếp tục nói:
- Bác sĩ Tôn chú biết rõ nhất, bệnh tình của tôi và ông Tiền... Bọn tôi vốn không sống được mấy ngày, dù cho chạy trốn thành công thì có thể làm sao? Huống chi sức đề kháng của bọn tôi kém như vậy... Tầng chín, nếu nói khó nghe chút, có lẽ mấy người không sao, nhưng rơi vào bọn tôi vậy thì không chắc... Tội gì giày vò như thế. Dù có chết, bọn tôi cũng không muốn biến thành loại quái vật kia hay bị loại quái vật kia...
- Nhưng lỡ như không có việc gì thì sao?
Trong mấy người, lão Hồ am hiểu công tác khuyên nhủ nhất, chức vụ của chú chính là giao thiệp với dân chúng:
- Ông bác à, bác cũng nói không chắc, vậy ngộ nhỡ thuận lợi trốn ra không có việc gì, cho dù không sống mấy ngày thì cũng có thể nhảy nhót nè, cũng có thể về thăm người nhà, có thể yên tâm nuốt xuống hơi thở cuối cùng mà!
Lời này vốn nên rất có sức hấp dẫn đối với người lớn tuổi, nhưng ông già kia vẫn lắc đầu, một người già còn lại cũng không tỏ vẻ gì.
- Chú không biết rõ tình hình. - Lần này người được gọi là ông Tiền mở lời, giọng nói vô cùng thổn thức:
- Ông Ngô ly hôn thời còn trẻ, hiện giờ con trai và vợ đều sống với mẹ ở Cẩm thị... Còn tôi, bạn già cũng đã mất năm ngoái, con gái đi làm ở Bắc Kinh một năm đều có thể không về một lần... Ai, cho nên mạo hiểm trở về như vậy làm gì, già rồi già rồi không có lấy một người bên cạnh...
- Cũng không có gì oán trách cả ông Tiền à, lần trước con tôi nói muốn đón tôi lên Cẩm thị điều trị, đáng tiếc sau đó đã xảy ra chuyện hỏng bét này. - Trái lại ông Ngô nhìn rõ hơn:
- Chẳng phải ông Tiền nói dối con gái ông về bệnh tình trước nên con bé mới không về hả... Suy cho cùng, là bọn tôi không có phúc, vì vậy đội trưởng Cố à, chú nên trân trọng phúc lành đi! Con trai chú dám xông vào chỗ quỷ quái này để cứu chú, một người cha như chú phải mạnh khỏe sống sót đi ra ngoài! Đừng làm hai lão già bọn tôi thất vọng đó!
Bởi vì tuổi tác và ốm yếu, đôi mắt của ông già có vẻ đục ngầu và đờ đẫn. Nhưng lúc này trong đôi mắt ấy lại có một tia sáng lướt qua.
*********
(*) đây là đồ phẫu thuật tui tra được
(*) đây là bao giày