Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 39: Bên trong song cửa




Di chuyển trên mặt tường ngoài của cùng một tầng lầu thì dễ hơn nhiều so với việc leo lên xuống.
Lâm Y không biết tác dụng về mặt kiến trúc học của phần rìa hẹp nhô ra cung cấp chỗ đứng dọc mặt tường ngoài là gì, nhưng nàng đã có thể dán sát mặt tường rất nhuần nhuyễn di chuyển rất tự nhiên, có điều bước chân hơi nhỏ, cho nên muốn xuôi theo rìa hẹp di chuyển đến chỗ có góc ở đằng xa, quả thật khá mất thời gian.
Thế nhưng là người đề xuất hành động này, Diệp Nghi Thiển vẫn chưa hề buông lỏng cảnh giác vì Lâm Y biểu hiện tự nhiên như vậy. Cô chủ động dẫn đầu chậm rãi dò đường ở phía trước, đồng thời yêu cầu Lâm Y theo sau bảo trì khoảng cách thích hợp với mình. Tuy cô không nói nguyên nhân, nhưng Lâm Y tự biết hành động này là vì tránh cho hai người cùng gặp nạn lúc rủi ro xảy ra.
Xét thấy tòa nhà này cũng không phải công trình bã đậu, tình huống giẫm một bước sụp chân ít có khả năng xảy ra. Mà cao thủ leo trèo như Diệp Nghi Thiển càng không thể nào tự mình "mã thất tiền đề*", cho nên tình huống đột phát mà cô lo lắng tất nhiên không phải hụt chân, khả năng rất lớn, là từng cánh cửa sổ phòng bệnh gần trong gang tấc kia.
(*) mã thất tiền đề: một cụm thành ngữ (马失前蹄 – mǎ shī qián tí), nghĩa đen là ngựa mất móng trước, sau này dùng để chỉ tính toán sai lầm dẫn đến thất bại
Phần rìa chật hẹp nhô ra cung cấp chỗ đứng di chuyển, từ phương diện thiết kế chính là song song đồng bộ với cửa sổ. Đi men theo rìa hẹp này, chắc chắn phải đi qua một dãy cửa sổ trên mặt tường. Tuy rằng ngày nay đều là cửa sổ thiết kế kiểu di động không đến mức khung cửa bị mở ra ngăn chặn đường đi phiền phức, nhưng dù sao khoảng cách quá gần, người phải dán cửa sổ đi qua, có thể nhìn rõ thứ bên trong cửa sổ, giống như đi qua cửa sổ hàng xóm không có bất kỳ riêng tư nào trong con hẻm chật hẹp.
Mà anh có thể nhìn bên trong cửa, bên trong cửa cũng có thể nhìn thấy anh. Bên trong mỗi cửa sổ, đương nhiên đều là mỗi một phòng bệnh hoặc sáng hoặc tối không rõ tình huống.
Chỉ một điểm này mà nói, tính nguy hiểm của chuyến đi này cao hơn nhiều so với chuyến đi trong hành lang trước đó. Dù sao trong hành lang xảy ra chuyện còn có thể thử chạy trốn, nhưng ở tường ngoài nhà cao tầng lảo đảo muốn ngã lại chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng dừng chân, cho dù ngộ nhỡ có cái gì, cũng không ai có thể dạt chân chạy như điên giành lấy mạng sống.
Cũng may lúc Diệp Nghi Thiển đáp ứng đề nghị đã cân nhắc qua vấn đề này, bởi vì sau khi hành động thực tế, cô rất giỏi mà lợi dụng sự chênh lệch của song cửa và rìa hẹp, sự chênh lệch này không lớn lắm, cùng lắm có thể cho phép người linh hoạt hóp lưng như mèo ẩn núp đi qua cửa sổ, vừa lúc có thể tránh được cửa sổ không biết nguy hiểm bên trong.
Tất nhiên, động tác này cũng khó tránh có tác dụng phụ. Lâm Y có thể thuần thục di chuyển dán sát tường, nhưng mỗi khi khom lưng cúi đầu thì rất khó khống chế trọng tâm, khiến cho chỗ đặt chân vốn chật hẹp càng thêm khó đi. Vì vậy lần này nàng cũng không cậy mạnh, hành động chặt chẽ theo động tác của Diệp Nghi Thiển phía trước, dù sao khi lực không đủ, vị cao thủ này sẽ luôn thần giao cách cảm mà quay đầu lại trợ giúp, trái lại cũng không cần quá lo lắng việc chợt sẩy tay té xuống lầu.
Khi thì dán tường khi thì khom lưng trên bức tường nguy hiểm, cứ như vậy cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước. Sau khoảng mười phút, cách mục tiêu càng lúc càng gần, mắt thấy đi qua tiếp ba bốn cửa sổ nữa là có thể đến góc đó, trong lòng hai người ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc ở cánh cửa sổ thứ ba đếm ngược, biến cố đã xảy ra.
Biến cố này cũng không gọi là bất thình lình, nhưng cũng khiến người bất ngờ giống vậy. Khi Diệp Nghi Thiển rón rén đi bên dưới cửa sổ, bỗng nhiên trong phòng truyền ra âm thanh yếu ớt. Sau khi nghe được âm thanh này, Diệp Nghi Thiển chợt giật mình, Lâm Y theo phía sau không nhìn rõ nét mặt của cô, nhưng lại thấy rõ bõng lưng đang hóp như mèo hơi căng, sau đó dừng lại.
Đây không phải lần đầu tiên hai người đi qua cửa sổ có tiếng động bên trong. Nếu truyền ra tiếng động kỳ lạ, Diệp Nghi Thiển sẽ tăng tốc vượt qua chứ không phải chọn dừng lại. Lần này sở dĩ biểu hiện khác hẳn, tất nhiên có nguyên nhân khác. Trên thực tế, dù Lâm Y vẫn còn cách cửa sổ này mấy bước, nhưng cũng loáng thoáng nghe được, nghe rõ tiếng động bên trong không phải thứ gì khác, mà là tiếng người hơi yếu ớt.
Tiếng người nọ yếu đến không cách nào phân biệt được giới tính tuổi tác, chỉ là khẽ lặp đi lặp lại một lần:
"Cứu mạng... cứu mạng..."
Từ này, âm phát ra khàn khàn mà đơn điệu, không giống kêu cứu bên ngoài, ngược lại giống như lẩm bẩm.
Thế nhưng bất kể không phải ý định kêu cứu, một khi nghe được trên đường, dường như không thể nào mắt điếc tai ngơ. Diệp Nghi Thiển hơi do dự, tiếp theo quay đầu, dùng tay ra hiệu dừng lại đối với Lâm Y, sau đó thận trọng nhô người lên từng chút từng chút, trước tiên lặng lẽ quan sát bên trong cửa sổ đen ngòm một lúc, dường như không phát hiện có hung hiểm gì, mới nói nhỏ một tiếng thăm dò:
- Này? Bên trong có người không?
Chẳng ai nghĩ tới, một tiếng thăm dò trầm thấp này lại dẫn tới phản ứng cực lớn! Tiếng người yếu ớt trong phòng dừng lại, ngay sau đó bỗng nhiên cao hơn mấy lần, liên tục kêu:
- Ai? Ai? Ai ở đâu!
Nghe giọng điệu như mừng rỡ không thôi, tiếp đến không đợi trả lời mà là tiếng động lảo đảo nghiêng ngã vang lên. Sau một tiếng ấn nút, có tia sáng chợt chiếu đến bên cửa sổ, chói đến Diệp Nghi Thiển giơ tay lên che lại, không thể không nheo mắt.
Lâm Y đứng cách hai cánh tay nhìn cảnh tượng này, không khỏi hơi nhíu mày. Về cơ bản, nàng có thể hiểu lý do Diệp Nghi Thiển cả gan tiếp lời -- cho dù lúc này hai người họ không có dư lực cứu người ra, nhưng giống như đối với người đàn ông ốm yếu trong phòng bệnh ICU trước đó, ít nhiều có thể cung cấp chút thức ăn và hỗ trợ, kéo dài tỷ lệ sống của đối phương. Hành động này, gác mặt đạo đức qua một bên, nếu có thể trao đổi một ít tình báo có ích thì đương nhiên càng có lợi cho đôi bên.
Tuy nhiên, sự giúp đỡ này cũng phải phân tình huống, một cái sơ ý sẽ có thể 'dẫn lửa thiêu thân'. Mà xem phản ứng trước tiên, Lâm Y chỉ cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, theo ánh sáng đột ngột xuất hiện, Diệp Nghi Thiển ngoài cửa sổ vẫn chưa kịp buông cánh tay che chắn xuống thì có một bóng người bổ nhào tới bên cửa sổ! Nếu bóng người đó quỷ dị, e rằng Diệp Nghi Thiển đã đánh lại từ lâu. Nhưng dù lúc này híp mắt cô cũng nhận ra đây chỉ là một người bình thường mặt mày tiều tụy, nên cô không né không tránh, mặc cho đối phương bắt lấy tay mình như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, cô chỉ nhỏ giọng nhắc nhở:
- Chú ý, nhỏ giọng chút! Muốn để mấy quái vật kia nghe được à?
- Phải! Phải phải!
Nhắc nhở coi như có tác dụng, giọng nói này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng chủ nhân của giọng nói vẫn nắm chặt tay Diệp Nghi Thiển không buông, căng thẳng lại kích động hỏi liên tục:
- Cô... các cô chắc chắn là tới cứu người nhỉ? Tôi biết mà! Cứu tôi cứu tôi! Không cách nào tiếp tục ở chỗ quỷ quái này được, mấy lần suýt chút nữa tưởng đâu không xong rồi! Cũng may cuối cùng có người đến, nhất định phải cứu tôi!
Mượn nguồn sáng trong tay đối phương, Diệp Nghi Thiển cũng nhìn kỹ người này. Người này là nam thanh niên, tuy cũng mặc đồ bệnh nhân, nhưng tình trạng của anh ta tốt hơn nhiều so với bệnh nhân trong phòng ICU kia, dù gầy gò tiều tụy mắt đầy tơ máu nhưng chí ít vẫn có thể cử động có thể nhảy nhót, chỉ là...
Nhìn sang cánh tay cầm nguồn sáng của đối phương, cánh tay này bó thạch cao treo trước ngực, hiển nhiên là hành động bất tiện, Diệp Nghi Thiển phán đoán xong, liền nói:
- Bọn tôi chỉ có hai người, là dựa vào leo trèo tường ngoài đi lên, anh như vậy khẳng định không thể bắt kịp bọn tôi, chi bằng tiếp tục yên lành đợi ở trong phòng... - Nói tới đây, cô liếc nhìn cửa phòng bệnh bị tủ và ván giường chặn kín, đánh giá nói:
- Tôi thấy anh xử trí an toàn rất tốt, chỉ cần đừng gây ra âm thanh quá lớn, hẳn là có thể chống đỡ...
- Cô có ý gì!
Nghe cảm giác không đúng, người này lập tức cắt ngang Diệp Nghi Thiển, dễ thấy anh ta sốt ruột, do đó giọng nói cũng tăng cao mấy phần:
- Định thấy chết mà không cứu hay sao? Mẹ nó tao đã không ăn không uống mấy bữa rồi, lo lắng sợ hãi đến ngủ đều gặp ác mộng, mày kêu tao yên tĩnh chờ? Mày chờ cho tao xem! Cứu tao ra ngoài, bố mày cho mày tiền! Nhà bố mày có tiền, tụi mày đừng nhiều lời, ra giá là được!
- Chú ý khống chế tâm tình chút, tôi chỉ tùy việc mà xét thôi.
Đối diện với loại thái độ này, giọng Diệp Nghi Thiển cũng lạnh lùng hơn rất nhiều, nhưng vẫn đang cố gắng khai thông:
- Nếu có thể cứu tất nhiên sẽ cứu, nhưng sự thật là theo chân bọn tôi phần nhiều anh sẽ chết, chi bằng đợi cơ hội khác, về phần đồ ăn... bọn tôi cũng không có nhiều lắm, có thể để lại cho anh một ít, anh...
Nhưng chưa kịp nói hết, lần thứ hai cô bị cắt ngang:
- Cút mẹ mày đi!
Dường như đối phương hoàn toàn không nghe lọt kiến nghị của Diệp Nghi Thiển, chỉ trừng lớn đôi mắt đầy tơ máu, lại không khống chế mà tiếp tục chửi ầm lên nữa:
- Cút mẹ mày đi! Đều là viện cớ! Cứu tao, nếu không tụi mày đừng hòng nghĩ bỏ đi! Để bố mày đợi ở đây, nói rõ chính là để bố mày chờ chết, bố mày chết thì tụi mày cũng đừng nghĩ sống tốt hơn!
Có vẻ bắt đầu không kiểm soát được tình huống, mà Lâm Y vẫn luôn khoanh tay thờ ơ lạnh nhạt, chưa tỏ thái độ gì. Rõ ràng thanh niên này khác biệt với bệnh nhân trong phòng bệnh ICU trước đó, nhìn vài động tác là biết ích kỷ lại còn lỗ mãng, hơn nữa đã bị nỗi sợ chiếm cứ thể xác và tinh thần, hoàn toàn không có cách nào nói chuyện đàng hoàng, nhiều thiện ý hơn nữa e rằng đều là uổng phí.
Mà không phải Diệp Nghi Thiển thiếu khả năng quan sát, cũng không phải người yếu đuối. Dưới tình huống này, đáng lí nên thoát khỏi sự lôi kéo của người này từ sớm, cho tự sinh tự diệt không dây dưa thêm nữa mới đúng.
Thực tế thì sao? Trong ánh sáng có thể thấy rõ, cô gái bên cửa sổ dù nhíu mày không vui, nhưng trong mắt vẫn có nét lưỡng lự, cũng không hất tay đối phương ra.
Là do cảm giác áy náy đối với bệnh nhân trong phòng bệnh ICU trước đó à? Lâm Y nghĩ thầm. Nàng biết tuy Diệp Nghi Thiển đã thoải mái không ít sau cuộc trò chuyện kia, nhưng suy cho cùng là thấy chết mà không cứu, khúc mắc này sẽ không tháo gỡ hoàn toàn nhanh như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn lại gặp tiếp một tình trạng tương tự, dù rằng cũng không thể cứu giống vậy, nhưng tâm lý muốn giúp đỡ hoặc ít hoặc nhiều cũng dễ hiểu.
Tuy nói dễ hiểu, nhưng ở tình huống này, tâm tính này sợ rằng... không ổn...
Dường như đáp ứng tình hình, Lâm Y vừa mới nghĩ đến đây, bên kia cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng động thật lớn!
Đây không phải tiếng động do người gây ra, tiếng va chạm "rầm rầm rầm rầm" nặng nề liên tục không ngừng, là từ cửa chính của phòng bệnh này truyền tới!
Nhất thời ba người đều biến sắc, không hề nghi ngờ chính là sinh vật trong tòa nhà do trước đó to tiếng ồn ào dẫn tới! Mà đầu sỏ gây tội cũng tự mình biết điều đó, dù anh ta dùng tạp vật chặn cửa phòng, nhưng cũng chỉ có tác dụng khi ở đây không thu hút sự chú ý của quái vật, một khi dẫn tới sự chú ý, vậy thì bị phá cửa xông vào chỉ là chuyện sớm hay muộn! Hiện tại cảm xúc mất không chế phát tiết liều lĩnh đưa tới hậu quả xấu như vậy, anh ta hối hận không thôi, cũng chỉ có thể mặt mày trắng bệch cuống quít sốt ruột cầu cứu, chỉ mong đối phương sẽ không thật sự bỏ rơi mình.
Nếu người này thái độ tồi tệ đến cùng, lúc này Diệp Nghi Thiển cũng sẽ quả quyết buông tay mặc kệ. Nhưng mà bây giờ tên này nước mắt giàn giụa cầu xin làm cô hơi không đành lòng, lập tức dùng sức kéo người đến bên cửa sổ, đồng thời lách mình nhường ra chút chỗ đứng, ngay lập tức nói:
- Ra ngoài! Trong phòng không thể đợi nữa, đi ra đứng ở đây, rìa này có thể đứng, người không thành vấn đề!
Không thành vấn đề à? Lâm Y đứng xem, sớm đã thấy rõ nỗi sợ hãi và sự hèn nhát dày đặc trong mắt nam thanh niên, không khỏi mỉa mai hơi nhếch môi. Có đôi khi so với năng lực sinh lý, trở ngại tâm lý, mới là vấn đề lớn thật sự.
Có một số người miệng cọp gan thỏ, vô năng đến rõ ràng biết xấu xa vô dụng, rõ ràng biết ở lại sẽ chết ngay lập tức, nhưng vô luận thế nào cũng không chịu hành động không dám tự cứu, trong tiềm thức chỉ trông đợi người khác có thể giúp mình nhiều hơn.
Nhìn thanh niên giờ phút này túm chặt Diệp Nghi Thiển nhưng từ đầu đến cuối không dám bước ra một bước, nàng đã biết, tên này vừa khéo chính là loại người đó.
Nếu không quả quyết xử lý, e rằng thật sự không ổn.
Nhưng cho dù nội tâm nhận định như vậy, Lâm Y đứng dán tường vẫn như người đứng xem, chỉ lặng lẽ nhìn ở nơi cách hai cánh tay, không mở lời nói chen vào, càng không có bất kỳ động tác nào.
Nếu tiếp tục ôm những tâm tính này tuyệt đối không phải chuyện tốt, và kết quả gây ra chuyện gì cũng do cá nhân gánh chịu. Lần này, mình quyết định sẽ không nhúng tay can thiệp.
Trừ phi...
Sự giằng co vô hình thật sự không kéo dài bao nhiêu, trên thực tế, từ đầu đến cuối tiếng va đập cửa vang lên chỉ bảy tám lần, theo sau đó, một tiếng nổ mở cửa kèm theo tiếng đồ vật sụp đổ vang lên thật lớn, vô số bóng đen lớn nhỏ không đều gào thét nhào vào phòng bệnh, đồng thời xông thẳng đến cửa sổ!
Lâm Y vẫn không nhúc nhích, có điều ánh mắt ngưng trọng, trong đó mơ hồ lộ vẻ vô cùng lo lắng.