Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 33: Đồng tình




Nửa giờ sau, dưới màn đêm thâm trầm, nhóm người lặng lẽ nín thở rời khỏi sân thượng đi xuống lầu, sau đó nhanh chóng băng qua con phố nhỏ ngăn cách mặt sau bệnh viện và khu gia quyến.
Toàn bộ quá trình coi như thuận lợi. Ngõ phố vốn quạnh quẽ, chỉ có một cánh cửa sắt nhỏ cho dân cư ra vào ở phía bắc tiểu khu, mà bệnh viện thì không có cửa hướng ngõ phố này, cho nên con ngõ nhỏ ngày thường rất ít được dùng đến, hiện giờ càng không có gì hấp dẫn người bồi hồi, cho dù có vài tên lẻ tẻ lắc lư đến đó, tiểu đội cũng có thể dễ dàng tránh né do đã quan sát từ sớm.
Đi qua hẻm nhỏ rồi tiếp tục trèo qua bức tường xanh một cách lưu loát, đợi đến lúc lung lay đặt chân, tiểu đội đã đặt mình trong khu nội trú khá rộng của bệnh viện.
Kế tiếp, lại thấy mấy người gật đầu với nhau, chia thành hai đường, mỗi người đều khom người đi theo hướng khác nhau.
Đây, chính là ý kiến và đề xuất mới nhất do Lâm Y bổ sung.
Mặc kệ trước đó bày kế hợp lý cỡ nào, cùng ở trong một tòa nhà chơi trò con mèo khom lưng trốn tránh cùng với vô vàn nguy cơ là vô cùng nguy hiểm, vì vậy bị động trốn tránh chỉ là hạ sách. Còn phương pháp tốt hơn cái này một chút, chính là trước tiên cử người đi chủ động gây ra tiếng động để dẫn dắt rời đi. Dù sao, không thể dẫn toàn bộ rắn ra khỏi động, nhưng dẫn xà xuất động sau đó mới vào động, chắc chắn an toàn hơn so với chui đầu vào trong một đống rắn.
Có thể nói Lâm Y chính là tay già đời (lão luyện) của phương pháp này, cho nên khi đưa ra kiến nghị này, nàng cũng tự để cử chính mình làm người thực hiện. Nếu nói có gì làm Lâm Y bất ngờ, đó là nàng còn chưa kịp nghĩ ra lí do từ chối việc cần trợ thủ thì cô gái đối diện đã ngẩng đầu chủ động tiếp lời:
- Chị đi với em.
Lúc nói lời này, Diệp Nghi Thiển không thể hiện cảm xúc dư thừa gì, nhưng trong ánh mắt kia có nét ưu tư. Mà sau khi đọc hiểu cảm xúc này, Lâm Y chỉ mỉm cười, không nói thêm nữa.
Nếu đối phương không nghĩ tới sự khác nhau của việc làm mồi vào ban ngày và ban đêm, như vậy nàng đương nhiên vui vẻ vì được người ta lo lắng, dù sao chỉ cần ở chung một chỗ là tốt rồi.
Mà sau khi nhóm người lão Hồ ngẫm nghĩ, đại khái cảm thấy công tác dẫn dụ an toàn hơn so với chui vào tòa nhà, cho nên cũng nhanh chóng đồng ý để Lâm Y và Diệp Nghi Thiển thi hành nhiệm vụ này. Dù sao việc lẻn vào cứu người, thật ra ba người đàn ông cũng đủ nhiều rồi, huống chi trong ba người còn có hai cảnh sát, tinh thần trách nhiệm làm cho trong thân tâm bọn họ cũng không muốn để phụ nữ mạo hiểm.
Vì thế sau khi trèo qua tường, tiểu đội năm người quyết định chia binh thành hai đường. Một đường phụ trách dẫn xà xuất động, một đường thì tìm chỗ gần khu nội trú ẩn nấp, chờ bên kia gây tiếng động dẫn dụ nguy hiểm trong tòa nhà ra ngoài, thì mới lén chạy vào.
Bởi vì tổng thể tòa nhà hình chữ L nên mảnh đất giữa hai tòa nhà được thiết trí thành một khoảng sân xanh hóa. Khu vực xanh biếc này ngăn cách khu nội trú và khu khám bệnh, ngày thường là nơi nghỉ ngơi thư giãn của bệnh nhân, vì thế tuy nhỏ nhưng nó được xây dựng như một công viên thu nhỏ vậy, trong đó có nước chảy có thảm cỏ, có đường hẹp quanh co đi đến chòi nghỉ mát hòn non bộ, bên cạnh chòi nghỉ mát còn có vài cây đại thụ lá cây sum xuê mát rượi, pha thêm sắc xanh cho tòa kiến trúc màu trắng này làm cho nó bừng bừng sức sống.
Nhưng lúc này đây, dưới ánh đèn chiếu rọi của vài cây đèn đường, dưới làn sương trắng sữa lượn lờ, màu xanh lá đại biểu cho sức sống kia lại trở thành một mảnh rừng rậm rạp âm trầm, còn chưa kể đến một đám người bồi hồi bước đi quái dị mang theo tử vong uy hiếp thỉnh thoảng đi xuyên qua đó.
- Em định dẫn dụ như thế nào? Sau khi dẫn ra thì định làm sao?
Cẩn thận tránh thoát những thứ uy hiếp kia, thật vất vả đi vòng qua khu vực gần điểm chính giữa của mảnh sân xanh hóa, sau đó Diệp Nghi Thiển nhìn Lâm Y ngồi xổm tháo ba lô tìm đồ, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.
Lâm Y không lập tức trả lời, sau khi moi ra được vài món đồ nhỏ, nàng mới quay đầu nhìn Diệp Nghi Thiển, hỏi:
- Học tỷ, chị tin tưởng em không?
Diệp Nghi Thiển không ngờ đến câu hỏi này, ngẩn ra giây lát, tiếp đến gật đầu một cái, nhẹ nhưng kiên định.
- Vậy thì tốt. - Nhận được trả lời, Lâm Y cong môi cười, chỉ vào cây đại thụ cạnh chòi nghỉ mát:
- Vậy trước tiên chị lên cây trông chừng thuận tiện chờ em, em đi một lát sẽ trở lại.
Nói là trông chừng, nhưng khi Diệp Nghi Thiển chính thức đặt mình giữa rừng cây, mới hoàn toàn hiểu ra đây thật ra chỉ là một cái cớ. Thân ở chỗ này, tuy tầm nhìn tốt, có thể nhìn được toàn bộ mảnh sân xanh hóa, thậm chí là cửa chính của hai khu nội trú và khu khám bệnh, nhưng lại không đủ phương tiện hữu hiệu để thông báo cho Lâm Y bên dưới có nguy hiểm đến gần nàng hay không. Vì thế chưa nói tới trông chừng, chỉ đơn thuần là đợi nàng mà thôi.
Diệp Nghi Thiển hơi buồn bực bản thân dễ dàng gật đầu với đối phương khôn vặt, cũng may lúc này nhóc con bên dưới không có nguy hiểm gì, đồng thời vẫn luôn bảo trì trong tầm mắt của cô. Nhìn thấy Lâm Y ở trong lùm cây cẩn thận thu gom một ít rác -- mấy thứ đó là cành lá khô, tờ giấy vụn trong thùng rác, dép lê giày da thậm chí là quần áo của người bỏ trốn để lại, thấy thế nào cũng chỉ là rác. Sau đó nàng ôm chúng như bảo bối, tránh né tốp năm tốp ba người bồi hồi mà đi tới một chỗ gần mép sân, cũng chính là mặt đối diện của khu nội trú, chất chồng một nửa đồ vật trong người, tiếp theo lấy ra chai nhỏ đổ chút gì đó lên trên, kế tiếp lại đi vòng đến mép sân đối diện khu khám bệnh, cũng làm thành một chồng giống vậy.
Đây là định làm gì? Diệp Nghi Thiển thật sự không thấy rõ, mà rất nhanh, cô không nghĩ tiếp nữa, thay vào đó tập trung lực chú ý lên người Lâm Y đang lăn lộn uyển chuyển trốn tránh nguy hiểm. Cho dù đã từng kề vai chiến đấu không chỉ một lần, nhưng dùng góc độ của người đứng xem quan sát cái người dạo chơi thong dong giữa nguy hiểm kia, cảm nhận lại khác nhau. Trên cây Diệp Nghi Thiển chăm chú nhìn bóng người di chuyển bên dưới, không biết là vì học tập kỷ xão, hay là vì cái gì khác.
Không thể phủ nhận, tầm mắt như hình với bóng này làm cho Lâm Y cảm thấy rất tốt, cho nên nàng hoàn thành nhanh hơn dự đoán, sau đó thuận lợi leo lên cây đại thụ cao cao.
- Rốt cuộc em tính làm gì? Bây giờ vẫn không thể nói?
Thấy đối phương lên, Diệp Nghi Thiển không kiêng dè, cô vẫn bình tĩnh nhìn Lâm Y, cũng không che giấu sự nghi hoặc bất mãn trong đôi mắt.
- Suỵt.
Không biết từ lúc nào, loại hơi bất mãn và tức giận này đã không có bất kỳ áp lực nào đối với Lâm Y. Nàng mỉm cười, móc một sợi dây chun rắc chắn từ trong túi ra, quơ qua quơ lại, làm ra vẻ thần bí nói:
- Chị xem, đây là phương pháp thứ thiệt do em tạo ra, an toàn dẫn xà xuất động.
Nàng dùng hộp quẹt đốt một cuộn giấy vụn nhặt được từ trong thùng rác, sau đó dùng hai ngón tay làm cung móc dây chun kéo ra, trước khi cuộn giấy đốt tay và dây chun thì nàng đã bắn nó ra ngoài. Nhìn như không để ý bắn ra nhưng lại bắn cuộn giấy rơi chính xác vào trong chồng đồ nàng đã chuẩn bị kia, nhất thời lửa bừng lên, đốt cháy toàn bộ đống rác.
Ánh sáng biến đổi, vài tên bồi hồi gần đống lửa lập tức vọt tới, nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được vật sống nào.
- Hay là chị làm cái tiếp theo?
Lâm Y đốt cuộn giấy thứ hai, cười híp mắt đưa dây chun cho Diệp Nghi Thiển, tựa như hai người đang chơi trò chơi.
Diệp Nghi Thiển không khách khí, cô liếc nhìn Lâm Y, không nói gì mà nhận lấy dây cao su lên dây kéo cung, cũng là một kích trúng mục tiêu, thậm chí còn chuẩn hơn Lâm Y vài phân, bởi vì mục tiêu cô bắn trúng chính là một đống rác xa hơn chút, hơn nữa nhìn ánh lửa, là bốc cháy từ chính giữa đống rác.
- Sau đó thì sao? - Sau khi chơi xong, Diệp Nghi Thiển trả đồ lại cho Lâm Y, nghiêm mặt nói:
- Như vậy là có thể dụ thứ trong tòa nhà đi ra?
Tuy hỏi Lâm Y, nhưng thật ra trước mắt đã diễn ra đáp án. Hai đống lửa bừng cháy, quả thật hấp dẫn người bồi hồi gần đó, nhưng vọt tới gần đống lửa lại không tìm được vật sống nào, lúc này bọn chúng đã chậm rãi tản ra, mấy tên ở xa hơn hoàn toàn không bị dẫn dụ tới, càng không nói đến những thứ trốn bên trong tòa nhà.
Mà Lâm Y cười không nói, nàng lại lấy ra một đồ vật nhỏ từ trong túi áo. Vì quá nhỏ, Diệp Nghi Thiển nhất thời cũng không thấy rõ đó là cái gì, chỉ thấy một thứ màu đỏ được Lâm Y dùng dây chun bắn ra, lặng lẽ rơi vào đống lửa đối diện khu nội trú.
Vài giây sau, một tiếng nổ lớn bỗng dưng truyền đến! Đột ngột giữa một mành tĩnh mịch, quả thật giống như sấm sét!
Đống lửa cách khu nội trú không đến mười mét, đầu này vang lên một tiếng sấm nổ, cửa chính đen ngòm bên kia liền truyền ra âm thanh ầm ỹ liên tục, tiếng lớn đến nỗi Lâm Y và Diệp Nghi Thiển ở trên cây cũng có thể nghe rõ ràng! Ngay sau đó hơn mười tên người điên mặc quần áo khác nhau nhưng mặt mũi đều vặn vẹo mắt hiện vẻ hung ác lập tức bay vọt ra từ trong cửa chính thậm chí là từ cửa sổ lầu một lầu hai, trong đó còn lẫn vào vài tên bệnh trạng biến dị thân hình to lớn, giống như một đội quân, một bầy dã thú đánh trống reo hò khi cùng phát hiện tung tích con mồi!
Đương nhiên cùng ầm ỹ không chỉ riêng khu nội trú, mà tốp tốp người bồi hồi gần cây đại thụ cũng gào thét hiện ra kích động. Tiếng gào thét này làm cho Diệp Nghi Thiển ở trên cây vô thức nắm chặt vũ khí, nhưng cô nhanh chóng nhận ra xung quanh đã trở nên an toàn hơn, bởi vì vô số nguy hiểm trong sân cũng bị hấp dẫn qua.
- Đừng lo, chị nhìn xem.
Lâm Y khẽ nói với cô, mắt thấy dường như hấp dẫn gần đủ, nàng lại tiếp tục giương cung kéo dây bắn một thứ gì đó ra ngoài, có điều lần này, là một đống lửa khác.
Khi tiếng nổ giống vậy vang lên, đám dã thú khát máu bị hấp dẫn kia quả nhiên nhào tới không còn một mống.
Cửa chính tối om của khu nội trú không còn thứ gì vọt ra nữa, mà từ góc độ này có thể thấy rõ, có ba bóng người rón rén lẻn vào bên trong cánh cửa.
- Xong. - Lâm Y cười khẽ, quấn dây chun hai vòng lên cánh tay.
Nhưng người bên cạnh nàng không cười, sau khi nhìn ba người kia tiến vào, cô quay đầu nhìn Lâm Y.
- Em dùng... pháo?
Đã nhìn thấy toàn bộ, Diệp Nghi Thiển làm ra vẻ ngẫm nghĩ, tuy cả hai lần đều không thấy rõ, nhưng cũng không ảnh hưởng cô nhận ra được loại tiếng nổ đó là gì:
- Ban ngày... em cũng dựa vào cái này để dẫn dụ đối phương, đồng thời thoát thân?
- Thành thật mà nói, không đúng. Hoặc có lẽ là gần đúng.
Mặc dù không hoàn toàn hiểu rõ Diệp Nghi Thiển đang nghĩ gì, nhưng Lâm Y vẫn chọn trả lời thành thật, nàng không muốn để Diệp Nghi Thiển cảm thấy trước đó đã lo lắng vô ích, như vậy không hề tốt đối với quan hệ mà hai người thật vất vả mới phát triển.
- Ban ngày không giống ban đêm. Vào ban ngày, ẩn nấp gây ra tiếng động không thể hoàn toàn hấp dẫn thứ này, trừ khi liên tục làm nó tức giận, nếu không sẽ rất khó dẫn dắt rời đi, cho nên càng hung hiểm hơn. Thế nhưng vào ban đêm giữa sương mù, bản thân mấy thứ kia càng sinh động hơn, cũng dễ bị tiếng động nhỏ hấp dẫn hơn, đồng thời một khi bị dẫn ra thì sẽ quanh quẩn khu vực gần đó tìm kiếm mà không về ổ nhanh như vậy, vì thế không cần liều mình duy trì liên tục hấp dẫn lực chú ý, chỉ cần đầu cơ trục lợi là được rồi, dù sao con người là động vật có trí tuệ nha... Á...
Vì không để cho Diệp Nghi Thiển u buồn vì thể hiện sai tình cảm, Lâm Y giải thích rất tận tâm tận lực. Nhưng sau khi tận tâm tận lực giải thích một hồi nàng mới đột nhiên phát hiện, bản thân hình như hơi quá tận tâm.
Bởi vì dưới bóng cây, ánh mắt của đồng bạn nhìn nàng ít nhiều có chút thay đổi.
- Em... thật sự biết rất nhiều, rất đặc thù. - Diệp Nghi Thiển nói, dùng giọng điệu khẳng định, không hề có vẻ ngẫm nghĩ.
Lâm Y cười lần nữa, lần này ít nhiều là cười khổ, nhưng ánh mắt không hề lảng tránh:
- Phải không? Có lẽ mỗi người bình thường đều có một mặt đặc thù hoặc ít hoặc nhiều nha. - Nàng nói, cũng dùng giọng khẳng định trả lời:
- Quan trọng là, có thể dùng gì đó giúp người mình quan tâm, như vậy chắc chắn là chuyện tốt, đúng không? Học tỷ.
Đối mặt với lời hỏi vặn như vậy, đối phương cũng không trả lời, nhưng lần này không thuộc về phạm trù không muốn trả lời. Trên thực tế Diệp Nghi Thiển nhìn Lâm Y, gần như đã hơi hơi mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị cắt ngang.
Bị một tiếng... hai tiếng... ba tiếng... Ba tiếng nổ đột ngột phát lên, xé không ngắt lời!
Ba tiếng nổ "đoàng đoàng đoàng" này cực giống như tiếng nổ của pháo, nhưng nó trầm mạnh hơn vang dội hơn, quan trọng nhất là, âm thanh này truyền ra từ bên trong tòa khu nội trú.
- Tiếng gì đó?
Không thể tiếp tục đối thoại, Lâm Y dời đi lực chú ý, tiếng động này không phải do nàng gây ra, cho nên lúc này nàng nhíu mày nhìn đám gia hỏa bên dưới đang bị hấp dẫn quay ngược trở về. Việc khẩn cấp trước mắt là không thể khiến chúng quay lại khu nội trú, vì vậy nàng quyết định nhanh chóng kéo dây chun bắn thêm ba viên pháo ra ngoài. May mà đống lửa xa xa vẫn chưa tắt, tiếng pháo vừa vang lên, phần lớn người bồi hồi đã thành công bị hấp dẫn ngược lại, nhưng vẫn có một phần nhỏ nằm ngoài kiểm soát đang xông vào bên trong tòa kiến trúc.
- Là tiếng súng... - Sau khi Lâm Y làm xong toàn bộ, liền nghe được Diệp Nghi Thiển giải thích:
- Bởi vì lúc trước là dứt ra từ trong đội ngũ, nên chú có xin súng, nhớ không lầm chắc là một khẩu 77...
- Cái gì? Chú ấy có súng! - Lần này Diệp Nghi Thiển còn chưa nói xong, Lâm Y đã cuống lên:
- Vậy chị không nói với chú ấy mấy thứ đó dễ bị âm thanh hấp dẫn à, nói chú ấy dù có súng cũng không thể dùng chứ! Nhất là khi gần đó có cả đàn cả lũ người bồi hồi, nổ súng chính là tự chui đầu vào rọ!
- Tất nhiên có nói qua, huống chi nhóm chú ấy là cảnh sát thâm niên, cũng đã từng nghe chúng ta phân tích quy luật hoạt động của mấy thứ kia, sao có thể không hiểu lợi hại trong đó được?
So với Lâm Y sốt ruột, Diệp Nghi Thiển trấn tĩnh hơn nhiều, cô bình tĩnh phân tích:
- Chắc chắn bên trong đã xảy ra chuyện nghìn cân treo sợi tóc, chú ấy bức bách với bất đắc dĩ mới phải dùng súng... Tình hình thật sự không ổn, lần này đổi lại em ở đây đợi, chị đi nhìn thử.
Có lẽ vì quá nóng lòng, Diệp Nghi Thiển nói xong liền trực tiếp hành động. Cô hành động nhanh nhẹn, Lâm Y cản không kịp, thấy cô đã trượt xuống hơn nửa thân cây, cũng không tiện lớn tiếng kêu la, nhưng cũng không nghe lời đợi tại chỗ, vì vậy lập tức tụt xuống cây đuổi theo.
Nhờ trước đó người bồi hồi đã bị dẫn rời đi, một đường 10 mét thông suốt từ mảnh xanh hóa đến khu nội trú, Diệp Nghi Thiển ẩn mình trong tối bước đi nhẹ nhàng nhanh nhẹn như linh miêu, Lâm Y chậm chạp đuổi theo không kịp, chỉ khi cuối cùng mắt thấy Diệp Nghi Thiển dừng chân ở một góc tòa nhà khu nội trú, nàng mới theo sát phía sau.
- Chị định làm gì? Điên hả?
Thật vất vả mới đuổi kịp, Lâm Y kéo Diệp Nghi Thiển lại, bởi vì đã ra khỏi khu vực an toàn, giọng nàng càng nhỏ, nhưng tâm tình càng bất mãn:
- Có thấy vừa rồi mấy thứ kia bị hấp dẫn quay lại tòa nhà rồi không? Bây giờ còn định vào cửa? Thì ra chị là người liều lĩnh vậy hả!
- Chị định vào thật, nhưng không có ý định đi cửa chính. - Diệp Nghi Thiển không hề buồn bực:
- Còn em, mau trở về!
- Chị không định đi cửa chính? Vậy định nhảy cửa sổ à? Nhảy cửa sổ hay đi cửa chính đều như nhau, mấy thứ kia trở về hiện giờ hơn một nửa đều quanh quẩn ở lầu một, nếu chị muốn lên lầu trừ khi có thể bay!
Lâm Y tức giận nói, nói đến không khách khí, trong lòng nàng thật sự bất mãn, bất mãn Diệp Nghi Thiển tự ý hành động, càng bất mãn Diệp Nghi Thiển định bỏ nàng mà tự ý hành động.
Nhưng lần này, đối diện với Lâm Y bất mãn nói chuyện không khách khí, bạn của nàng lại không trả lời trực tiếp.
- Mỗi người bình thường ít nhiều có một mặt đặc thù... Quan trọng là, có thể dùng nó để giúp người mình quan tâm, chính là chuyện tốt.
Chẳng biết vì sao, vào lúc này Diệp Nghi Thiển thì thào lặp lại câu nói trước đó của Lâm Y, đồng thời ngẩng đầu nhìn mặt ngoài của tòa kiến trúc cao lớn, sau đó, quay đầu nhìn về phía người kéo mình không thả:
- Trước đó hình như vẫn chưa trả lời, thật ra, chị cảm thấy em nói rất đúng... Thật ra, là vô cùng đồng tình.
Sau đó cô cười nhẹ, vung tay thoát khỏi ràng buộc của Lâm Y, khom lưng đạp lên tường.
Trong phút chốc, Lâm Y ngẩn ngơ giống như thật sự thấy được một con linh miêu, chỉ thấy một bóng người dán sát mặt tường nhẹ nhàng đi lên, di chuyển tự nhiên động tác thành thạo, gần như chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bóng người kia đã tay không trèo lên độ cao gần ba tầng lầu.