*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có thể gõ cửa nhà Cố gia, là một việc rất đáng mừng, điều này chứng tỏ trong nhà có người, hơn nữa còn là người bình thường.
Tuy rằng bộ dạng Cố Tùng Kiện đằng sau cánh cửa sắt rất dơ bẩn, không hề bình thường so với hai tuần trước.
- Sao hai người lại tới đây? Mau vào đi!
Cố Tùng Kiện mở cửa trợn tròn mắt. Dù đã đối mặt lúc gõ cửa, nhưng rõ ràng cậu vẫn chưa hết kinh ngạc, mà bởi vì mở to mắt nên có thể thấy rõ từng sợi tơ máu nơi tròng trắng, cộng thêm đầu tóc rối bời và quần áo dơ bẩn, chứng tỏ cuộc sống gần đây của cậu không hề tốt đẹp.
Mặc dù đã nhìn ra, nhưng Diệp Nghi Thiển và Lâm Y không nói gì, đứng chắn ở cửa nói chuyện nhà hiển nhiên không phải chủ ý hay, vì vậy hai người nhanh chóng lách mình vào cửa như lời đối phương nói. Mà gần như vừa rút chân vào, Cố Tùng Kiện đã lập tức đóng cửa lại, sau khi đảm bảo đã cài chốt an toàn mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Vào nhà mới phát hiện, phòng khách không ít người. Lâm Y nhìn lướt qua, phát hiện ngoại trừ Cố mẹ và lão cảnh sát Hồ lần trước quen biết thì còn có hai nam một nữ, là người trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, hai người nam một cường tráng một gầy, mặc cảnh phục giống lão Hồ, có điều cảnh hàm trên bả vai đều là có hoa không gạch, hiển nhiên tuổi nghề còn kém xa lão Hồ.
Nàng đánh giá người khác, đương nhiên người khác cũng đang đánh giá nàng, mà quan hệ thân thiết hơn chút đã sớm nhào tới:
- Tiểu Diệp à, trời ơi sao các con qua được đây? Dọc đường quá nguy hiểm, không việc gì thật là may mắn, may mắn mà!
Cố mẹ đau lòng ôm Diệp Nghi Thiển, tay kia thì nắm Lâm Y, miệng liên tục lải nhải. Mới mười ngày, người phụ nữ trung niên tươi sáng đã tiều tụy không ít, khuôn mặt rõ ràng gầy đi một vòng.
Tình hình dọc đường vài ba lời nói không hết được, Diệp Nghi Thiển chỉ có thể đáp qua loa đôi câu, tùy ý Cố mẹ ôm ấp cằn nhằn. May mà lúc này lão Hồ đến giải vây:
- Anh nói em dâu à, anh biết em kích động, nhưng em đừng như vậy, em ôm như vậy mấy cháu nói kiểu gì, tiểu Kiện à, đỡ mẹ con ngồi xuống. - Lão chỉ huy nói:
- Đến đây, tiểu Diệp, còn có... bạn gái tiểu Kiện gì đó, mấy đứa qua đây, tới ngồi sô-pha này, mau nói đi, mau nói cụ thể chút, chỗ các con vẫn ổn à? Ông già kia thế nào?
Nhìn ra được trước mắt lời của lão Hồ vẫn còn dùng được. Theo lời ông ấy, Cố Tùng Kiện đi qua đỡ mẹ mình, còn hai cảnh sát trẻ tuổi ngồi trên sô-pha cũng lập tức đứng dậy nhường chỗ. Diệp Nghi Thiển và người Cố gia vốn thân thuộc, Lâm Y còn mang danh hiệu bạn gái, cho nên hai người không khách khí ngồi xuống, sau đó từ Diệp Nghi Thiển dẫn đầu, Lâm Y bổ sung, chị một lời em một lời mà kể hết cuộc sống sinh hoạt trong khoảng thời gian qua cùng với mục đích đến phố mới lần này, tất nhiên, cùng ăn ý mà lược bớt một ít chi tiết.
- Dĩ nhiên là như vậy. Haiz, xem ra lần này chú đã lầm, không ngờ chỗ của ông già này còn an toàn hơn... Cũng tốt, như vậy cũng tốt, lần này ông ta bảo thủ đúng rồi, đúng là được rồi.
Nghe xong lời giải thích này, chú Hồ thở dài nói, chú vừa cảm khái vừa đặt điếu thuốc lá dưới mũi ngửi qua ngửi lại, xem nhãn hiệu chính là cái lần trước Lâm Y đưa, nhưng không biết vì sao chỉ ngửi qua cho đỡ nghiện mà không chịu châm lửa.
- Vậy... vậy...
Giữa lúc lão Hồ đang cảm thán, sau lưng lão truyền đến giọng nói, là cô gái khoảng hai mươi tuổi kia nói xen vào. Cô gái nâng gọng kính mảnh, thoạt nhìn khá nhã nhặn, tuy lúc này nói xen vào, nhưng giọng nói đều mang vẻ sợ hãi:
- Vậy.... tiểu Diệp à, em nói mấy em thu thập không ít đồ ăn đúng không, vậy thì... không biết trong đó có đồ chua không?
Xem bộ dạng người này là biết Diệp Nghi Thiển, nhưng Lâm Y rất lạ đối với cô ta. Mà lão Hồ không hổ là cảnh sát thâm niên, lập tức cảm nhận được cô ta mất tự nhiên, nhanh chóng giải thích:
- Ôi chao, chú quên giới thiệu. Đây là con gái chú, lớn hơn mấy đứa vài tuổi, tiểu Diệp quen, nhưng tên tiểu Kiện này chắc chưa giới thiệu cho bạn gái mình nghe đúng không?
Lão đùa giỡn trừng mắt Cố Tùng Kiện, lại kéo cậu cảnh sát cao gầy qua, nói:
- Thằng nhóc này là con rể chú, mồm mép láu lỉnh lừa gạt con gái chú đến tay đã một năm, người cường tráng hơn là học trò của chú, hơi vô dụng, thấy người đẹp là ngọng ngịu liền, không thèm chào hỏi luôn, ha ha.
Bị lão chế giễu, cảnh sát cường tráng đỏ mặt, lắp bắp nói:
- Đừng, đừng nói bậy mà thầy, con là vì mọi người sốt ruột muốn biết chuyện nên mới im lặng, vậy... không chào hỏi thật ngại quá.
Câu cuối cùng này hiển nhiên là nói với hai người Diệp Lâm, mà hai người cũng gật đầu biểu thị không sao.
Lúc này cảnh sát cao gầy cũng chào hỏi, nhưng tâm tư của hắn ở trên người vợ mình, sau khi chào hỏi xong, liền giải thích với hai người Diệp Lâm:
- Đứng trách chị Hồ của mấy đứa nói chuyện đột ngột, em ấy cũng bị giày vò, gần đây em ấy mang thai tháng thứ ba, mặc dù bụng vẫn chưa nhô, nhưng nghén dữ lắm, mỗi lần như vậy chỉ ăn chút đồ chua mới đè xuống được, mà cố tình chuyện đơn giản như vậy bây giờ cũng... Haiz...
Người đàn ông này nói chuyện, trên mặt hiện rõ vẻ buồn nản, chắc thân là đại nam nhân nhìn vợ chịu giày vò mà chút việc cỏn con này cũng không làm được, hắn cảm thấy khá khó chịu.
Vừa nghe đến phụ nữ có thai, Diệp Nghi Thiển và Lâm Y cùng thay đổi biểu cảm. Diệp Nghi Thiển làm như suy ngẫm một lát, sau đó kéo túi đồ qua mở dây kéo, lấy ra vài túi 'sơn trà tuyết đường'* đưa tới, hơi áy náy nói:
- Ngại quá chị Hồ, tuy bọn tôi gom vài thứ, nhưng chủ yếu là đồ ăn no bụng, đây là phần kẹo duy nhất bị tôi vô tình bỏ vào túi, không chê thì lấy đi.
(*) tên tiếng trung: 山楂雪糖球, làm từ quả sơn trà
Nói rồi chẳng biết vì sao, cô đưa mắt nhìn Lâm Y bên cạnh, cái nhìn cũng mang chút áy náy, trái lại khiến Lâm Y khó hiểu, chỉ cho rằng đối phương tưởng mình tiếc kẹo, nên vội cười nói:
- Đúng vậy đúng vậy, chị gái mau nhận đi, mang thai quan trọng nhất. - Bày ra dáng vẻ nhu thuận nhiệt tình hiểu chuyện.
Gói 'sơn trà đường' tuy nhỏ, nhưng đây chính là 'đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi', mọi người bao gồm lão Hồ đều cảm kích, cô gái mang thai như trút được gánh nặng luôn miệng cảm ơn. Giữa lúc hai bên khách sáo, Cố Tùng Kiện nhìn bên trong túi hành lý, hai mắt lập tức tỏa sáng, nuốt nước miếng nói:
- Wow, nhiều đồ ăn vậy... Ta nói Đại Nghi, hay là em cũng làm phước thưởng bọn anh một bữa đi? Em biết không, chỗ bọn anh chật vật hơn bọn em nhiều lắm, đã bốn năm ngày không được ăn miếng thịt nào rồi...
Dứt lời, cậu bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn hai người.
Dù cậu mặt dày, nhưng không phải chỉ xin cho bản thân mình, có hai vị trưởng bối nhìn rõ gầy ở đây, yêu cầu này cũng không tiện cự tuyệt. Diệp Nghi Thiển nhìn Lâm Y, nhìn ra nàng không có vẻ gì không tình nguyện, liền gật đầu, lấy từ trong túi ra hai gói mì ba hộp thịt đưa cho Cố mẹ, chân thành nói:
- Dì Vương, dì làm chút đồ cho mọi người cùng ăn đi, mấy thịt hộp này thì xào lên thêm chút gia vị làm mì thịt thái, coi như bổ sung dinh dưỡng, mọi người thật sự gầy quá.
- Ôi trời sao làm vậy được, sao làm vậy được...
Cố mẹ từ chối hai lần không được, cũng không khách khí nữa, chỉ để lại hai gói mì lên bàn nói:
- Không cần món chính, trong nhà vẫn còn mì và gạo, chỉ không có mấy thứ khác thôi... Aiz, ăn cơm với dưa muối mấy ngày liên tục, bọn ta già thì không sao, mấy đứa trẻ mới đáng thương, nhất là tiểu Hồ còn là phụ nữ có thai... Aiz, dì đi phòng bếp đây, mọi người ngồi, mọi người ngồi.
Dứt lời liền đi vội.
Thấy Cố mẹ rời đi, Diệp Nghi Thiển xoay người định mở miệng, chợt thấy lão Hồ đá một cước vào mông Cố Tùng Kiện, trách mắng:
- Mẹ con đi phòng bếp bận rộn, tiểu tử con thì ngồi không ở đây chảy nước miếng chờ? Đi đi, đi phụ đi, tiểu Trần cũng đi đi.
Lão nói với học trò của mình:
- Không xong việc không được đi ra, bọn trẻ bây giờ a...
Hai người trẻ tuổi bị đuổi, vội vội vàng vàng chạy vào bếp, phòng khách yên tĩnh hơn chút. Lúc này, lão Hồ mới xoay người, khoanh tay nói với Diệp Nghi Thiển:
- Được rồi, chú biết con muốn hỏi gì, có điều đừng hỏi trước mặt tiểu Kiện... Aiz, con thấy đó, bên mép của nó bỏng rộp rồi, toàn bộ là do lửa lớn.
- Sao, thật sự chú Cố đã xảy ra chuyện?
Tuy lời kia hơi mập mờ, nhưng Diệp Nghi Thiển lập tức nghe rõ ý trong đó, cô đến gần lão Hồ hạ giọng nói:
- Chú Cố bị sao? Hơn nữa, phố mới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chú? Lúc mới vừa nhìn thấy, con không thể nào tin được.
- Đâu chỉ con, ông chú con đến bây giờ cũng không thể tin được... - Lão Hồ thở dài, mà phía sau lão, hai người trẻ tuổi cũng lộ vẻ thê lương.
Khoảng thời gian sau đó, đổi lại là lão Hồ miêu tả hồi ức từng chút từng chút. Thì ra hai tuần nay bọn họ trợ giúp vũ cảnh phong tỏa giới nghiêm. Tuần đầu coi như tương đối bình ổn, tuy thỉnh thoảng xảy ra vài tình huống khẩn cấp, người bị nhiễm quái bệnh cũng không ít, nhưng phần lớn vẫn nằm trong phạm vi khống chế, đa số người dân cũng thành thật, kêu đợi trong nhà thì đợi trong nhà. Dù sao gặp tình huống như vậy, sẽ không có ai nhàn hạ thoải mái mà đi dạo đường phố, chỉ có ở nhà đóng chặt cửa mới có cảm giác an toàn.
- Cho dù như thế, cũng đủ khiến đám người bọn chú uống một bình rồi.
Lần nữa lão Hồ đặt điếu thuốc lá dưới mũi ngửi ngửi, mặt lộ vẻ mệt mỏi vì nhớ lại:
- Nhiều nơi cần quản lý lắm, hơn nữa ban đêm cũng không nghỉ ngơi, mọi người đều làm ba ca, mệt lắm... Lão Cố bị thương vì vậy đó, ông ấy ỷ thân thể khỏe mạnh, làm ca đêm nhiều, cũng không lưu ý, trong một lần bắt người bị nhiễm thì bị thương, còn bị thương rất nặng, không cách nào khác chỉ đành phải đưa vào bệnh viện.
- Chú Cố bị thương? Vậy bây giờ vết thương có chuyển biến tốt không?
Diệp Nghi Thiển nhíu mày hỏi, nhận lấy cái lắc đầu của lão Hồ, ông ta vừa lắc đầu vừa nói:
- Không biết nữa, bọn chú không có cơ hội gặp ông ấy, bởi vì mọi thứ đều mất không chế ngay sau đó...
Hoàn toàn không khống chế được, bắt đầu từ thời điểm sương mù dày đặc liên tục ba ngày. Lão Hồ nhớ lại, đã từng có đợt ngày sương dày người bệnh đột ngột tăng nhiều trước đó, cho nên lần này bọn họ càng thêm cẩn thận. Nhưng mà cẩn thận đi nữa, vẫn phải tiến hành phong tỏa, vẫn phải canh gác, cũng vẫn có dân chúng trong nhà thiếu này kia đứng ngồi không yên, thà mạo hiểm cũng phải ra ngoài.
Trong đêm đầu tiên của ngày sương dày đó, trực ban đột nhiên áp lực cực lớn, lần này không cần cảnh sát ra trận nữa. Từ trong sương mù dày đặc, từng nhóm người điên và người biến dị chủ động vọt tới từ bốn phương tám hướng. Đối mặt với đám gia hỏa không sợ chết không sợ bị thương này, rất nhiều ban gác dễ dàng sụp đổ, mà vũ khí cỡ lớn đều nằm trong tay cảnh sát vũ trang, cho nên cảnh lực bình thường thương vong kinh người. Hầu như vỏn vẹn một đêm, sức chiến đầu của cục công an liền tổn hao hơn một nửa.
Một ngày một đêm này tổn thất nặng nề, dù là vũ cảnh có vũ khí cỡ lớn cũng đến giới hạn, nhận được phản hồi từ phía chính thủ thì càng khiếp sợ hơn. Vì vậy ngày hôm sau, bên trên bày mưu tính kế, nhóm cảnh lực còn lại bắt đầu tổ chức chính quyền các ngành lui về đoàn trú doanh nội bộ trong huyện.
Có thể thấy được, đây chẳng khác nào đang thu hẹp vòng bảo hộ, thậm chí là định bỏ rơi đại đa số mọi người. Nghe đồn còn có một nhóm viên chức đã ra lệnh để cho vũ cảnh vạch kế hoạch, lần lượt hộ tống nhân viên chính phủ người thân rời khỏi vòng phong tỏa... Mấy tin này lan truyền rất nhanh, dù thông tin không suôn, đa số người trong trấn đều nghe được. Vì vậy ngày thứ ba, rất nhiều người không ngồi yên được nữa, mặc kệ sương mù dày đặc mặc kệ nguy hiểm cũng nháo nhào ra khỏi nhà. Có một số là bị vứt bỏ mà mang theo phẫn nộ muốn xem tình hình đòi một lời giải thích, một số còn lại thì ôm tư tưởng muốn sống 'anh trốn tôi cũng trốn' muốn tự rời khỏi Tương Lâm tìm chỗ khác nương tựa, mà bất kể là vế trước hay vế sau, đều không được cho phép...
- Hôm đó rất loạn, đều rất loạn... Vũ cảnh bảo bọn chú đứng ra khuyên dân chúng quay về, nhưng chuyện này mẹ nó ai mà khuyên được? (Xin lỗi các bạn, mình phải edit thô thiển theo tác giả nha) - Lão Hồ ngửi thuốc lắc đầu:
- Sau đó phía trên muốn bọn chú dùng phương pháp cứng rắn, mọi người càng không muốn. Thành thật mà nói, đối với cái đêm nhóm vũ cảnh giữ trang bị tốt mà lại để bọn chú làm con cờ thí, mọi người rất bất mãn. Bây giờ lại muốn bọn chú chịu tiếng xấu ra tay với dân chúng, ai chịu chứ? Chú dẫn theo học trò và con rể, lúc đó định bỏ nhiệm vụ trộn lẫn trong đó. Ai ngờ còn chưa đi xa được mấy bước, trong đám người đã xảy ra chuyện lớn...
Nói đến đây, lão Hồ thân làm cảnh sát thâm niên bỗng nghẹn ngào, gần như không nói được. Con gái của ông nhẹ vỗ lưng ông, cảnh sát trẻ bên cạnh tiếp lời, bổ sung nói:
- Lúc đó ba chúng tôi đi được mấy chục mét, đột nhiên nghe được bên kia truyền đến tiếng súng, lúc đó giật mình, nghĩ dù thế nào cũng sẽ không nổ súng với người dân chứ? Thế nhưng nhìn lại chính là đám người đã nổ súng, có vài người ngã xuống, còn lại kêu la chạy loạn... Sau đó tôi mới thấy rõ, hình như trong đám người đó không biết sao có vài tên nhiễm bệnh chen vào, vũ cảnh sợ đến nỗi nổ súng bắn, rồi lại bắn trúng người thường... Hiện trường quả thật...
Anh ta nói tới đây thì không nói được nữa.
- Aiz... - Lão Hồ thở dài, tiếp tục tiếp lời nói:
- Chú làm cảnh sát nửa đời rồi, già rồi già rồi, cuối cùng cũng lâm trận bỏ chạy... Khí tiết tuổi già khó giữ thì cứ khó giữ đi. Trái lại lúc đó căn bản không khống chế nổi, chú quyết định dẫn theo vài người trở về thông báo không có việc thì mau mau trốn đi. Lúc đó con gái chú đang làm khách ở đây, cuối cùng bọn chú trốn đến nơi này, không nghĩ tới lần này trốn một chút lại không có cơ hội ra khỏi cửa... Bên ngoài toàn thứ đó, trước đó trong một lần quay về tòa đối diện lấy đồ ăn, thiếu chút nữa đã làm hại hai người trẻ tuổi. - Lão thở dài nói:
- Cho nên lúc nhìn thấy hai đứa xuất hiện, mọi người thật sự kinh hoảng, không ngờ, hai cô gái các con có bản lĩnh, chú chịu thua, lão già kia chắc phải đắc ý lắm.
Nói một buổi, trước đó miêu tả rất trầm trọng, thấy lão Hồ cuối cùng chuyển chủ đề thành đấu khí giữa hai ông bạn già, Diệp Nghi Thiển cười nhẹ, hiểu rõ ông ấy có ý thay đổi bầu không khí, cũng liền thuận thế nói:
- Chú đừng chịu thua, lần này ra cửa ba không có hiến kế giúp tụi con, là tụi con may mắn. Hơn nữa chú biết đó, lúc trước tụi con đã gặp mấy thứ kia ở trên núi rồi, ít nhiều cũng nắm được một ít hành vi quy luật của bọn chúng, lúc này mới có thể một mạch đi tìm đồ rồi quay lại hội họp cùng mọi người.
Có lẽ nhờ độ mẫn cảm của nghề nghiệp, vừa nói đến hành động quy luật gì đó, mắt các vị cảnh sát ở đó sáng lên, ý thức được tính quý giá của những tin tình báo này, vì vậy dáng vẻ mệt mỏi trước đó đổi thành liên tục hỏi thăm. Diệp Nghi Thiển cũng không giấu diếm, nói hết toàn bộ những gì mình biết và phỏng đoán. Lúc đang nói chuyện, bên kia cũng đã nấu xong mì, từng bát mì thịt thái xối dầu thơm ngào ngạt được bưng ra từ phòng bếp, làm cho câu chuyện này nọ đều bay lên chín tầng mây.
So với mọi người xanh mắt vì đã không ăn mặn mấy ngày, Diệp Nghi Thiển và Lâm Y vẫn còn tốt, càng sẽ không thấy thèm. Có lẽ vì lí do này, Lâm Y mang tiếng bạn gái người nào đó, chia mấy miếng thịt thái cuối cùng cho Cố Tùng Kiện và Cố mẹ, dẫn đến Cố mẹ không biết sự thật liền vui vẻ khen một hồi. Còn Diệp Nghi Thiển thấy vậy, cũng lấy hơn một nửa phần thịt của mình chia cho cô gái có thai và lão Hồ.
Giữa lúc mọi người đang tạm thời vứt bỏ phiền não, vui vẻ hưởng thụ bữa cơm hạnh phúc, bất chợt cánh cửa lại bị gõ.
- Lão Vương à, có ở nhà không, mở cửa mau, là tôi đây.
Giọng nói rất thấp, nhưng lại làm cho sắc mặt Cố mẹ cứng đờ. Dường như lão Hồ cũng nghe ra là ai, đặt bát xuống, hầm hừ nói:
- Lại là bà mụ này! Em dâu, đừng mở cửa cho bà ta, chắc chắn lại tới mượn đồ!
Nhưng tiếng đập cửa này càng gấp hơn kèm theo một loạt tiếng thúc giục "Mau lên nha, bên ngoài thật sự nguy hiểm lắm", Cố mẹ chỉ đành thở dài nói:
- Bỏ đi, lúc này cũng không thể giả bộ không ở nhà, em đi đuổi bà ta đây, lần này nhất định không thể cho mượn.
Đoạn trò chuyện này không rõ đầu đuôi, cho nên Diệp Nghi Thiển và Lâm Y đều chọn im lặng quan sát. Cửa vừa mở ra, một phụ nữ trung niên xông vào như một cơn gió. Dáng bà ta lả lướt hiếm thấy ở độ tuổi này, đáng tiếc xương gò má hơi cao càng giống dáng vẻ một bà mối xấu xí, tay chân linh hoạt như con khỉ, nhìn ra được Cố mẹ định chặn ở cửa nói chuyện, nhưng không biết làm thế nào mà bà ta chủ động lách mình chui vào được, trong miệng còn nói:
- Lão Vương chị lần này mở cửa hơi chậm, làm tôi sợ muốn chết chị biết... Ây da thơm quá, mọi người đang ăn gì mà thơm vậy?
- Ăn mì nha, đáng tiếc chị tới chậm một bước, đã ăn xong rồi, ha ha.
Không biết lão Hồ xem ở phương diện tình cảm nào, còn pha trò với người đàn bà này, mà mấy người trẻ trong phòng hầu như không nâng mắt nhìn bà ta. Dường như bà ta cũng không quan tâm, nhìn vào bát của người khác nói:
- Mì thịt dầu hồng nha, thật ngon! Aiz loại người vô phúc như chúng tôi nhất định là ăn không nổi. Tình hình này, lão Trịnh nhà tôi đã mất, bỏ lại chúng tôi cô nhi quả phụ, có thể ăn no cũng không tệ rồi...
Nói đến đây, bà ta xoay lại, vẻ mặt lộ ra vài phần day dứt, nói với Cố mẹ:
- Lão Vương à, dù sao lão Cố nhà chị cũng cùng một phòng với lão Trịnh, tôi lại mặt dày tới tìm chị, nhà tôi không còn đồ ăn, chị cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ.
- Nhưng mà... - Cố mẹ khó xử nói:
- Chẳng phải ba ngày trước chị đã đến xin gạo rồi sao? Nhiêu đó hẳn là đủ cho mấy người ăn trong một khoảng thời gian chứ? Thành thật mà nói, hiện giờ nhà của tôi nhiều người, đồ đạc cũng thiếu thốn, bữa mì thịt thái này cũng là nhờ phúc người khác mới có ăn, nếu không bản thân cũng với không tới.
Kiểu từ chối khéo này, người đàn bà kia làm như nghe không hiểu vậy:
- Tôi cũng không có cách, chị biết đó con trai tôi, nửa tên tiểu tử ăn chết lão già, sức ăn rất lớn không đủ nha, chị có một chút thì cho tôi mượn một chút, sau này tôi sẽ trả là được.
Bà ta tự mình nói, đồng thời nhìn đông nhìn tây, đột nhiên mắt sáng ngời, nhào về phía bàn nói:
- Chị xem chị xem, đây chẳng phải là có sẵn sao? Cho dù không nhiều lắm, nhưng cũng có thể mà, thời điểm khó khăn tôi không kén chọn.
Trên bàn không gì khác, chính là hai gói mì sợi Diệp Nghi Thiển đưa cho Cố mẹ mà bị Cố mẹ bỏ lại. Thấy người đàn bà này nhào tới định giành lấy, Lâm Y nghiêm mặt, nhưng vì ngại trong phòng nhiều người, nàng cũng không nổi giận.
Nàng không tức giận, nhưng bàn tay đưa ra của người đàn bà kia, giây cuối cùng vẫn bị đè xuống.
- Chúng tôi không cho mượn thứ này. - Diệp Nghi Thiển đè tay bà ta, nghiêm mặt nói rằng:
- Nếu trong nhà bà thật sự cần gấp đồ ăn, vậy thì đem đồ qua đổi đi, mang vài món nhu yếu phẩm cần thiết là được.
- Cô, cô là ai? Tôi mượn đồ nhà lão Cố, chủ nhân nhà người ta chưa lên tiếng, cô dựa vào cái gì làm chủ? Hơn nữa chỉ vì hai gói mì này, đã keo kiệt còn đòi đồ, kiểu gì đâu!
Chắc là bị ngăn cản bất thình lình làm cho người đàn bà kia cảm thấy mất mặt, cho nên lúc nói lời này có vẻ tức hổn hển, điều này khiến cho Cố mẹ bất chấp tất cả, mở miệng định bác bẻ lại.
Thế nhưng cuối cùng Cố mẹ cũng không có cơ hội, bởi vì Diệp Nghi Thiển mở miệng trước, lần nữa lên tiếng:
- Thứ nhất, thứ này không phải của nhà chú Cố, mà là của tôi và bạn tôi mang tới, cho nên đương nhiên tôi có thể làm chủ.
Lúc lên tiếng lần thứ hai, Diệp Nghi Thiển không nổi giận, chỉ liếc người đàn bà kia, nhàn nhạt nói:
- Thứ hai, mặc dù chỉ là hai gói mì, nhưng bạn tôi đã dùng tính mạng làm mồi nhử mới đổi lấy được, vì vậy tôi tất nhiên còn keo kiệt hơn.
- Vì thế, hoặc là đem đồ tới đổi, hoặc là tôi cho bà biết phương pháp, bà cũng thử dùng mạng của mình làm mồi đi đổi đi.
Cuối cùng, cô kết thúc như vậy.
Do đó bên cạnh, Lâm Y thu ánh mắt về, lặng lẽ cười nhẹ.