*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạo hiểm nhất là khi xuống tay giết người trước mặt bất kì ai khác. Thế nhưng lần này Lâm Y cảm thấy rất đáng để thử một lần, bởi vì nhìn ra được, Diệp Nghi Thiển cũng không muốn đối phương sống, cặp mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng kia lúc đó viết lên sát ý rất rõ ràng, thậm chí, cô đã tự tay hành động.
Lý do vì sao làm như vậy? Lâm Y không để bụng cũng không truy cứu vấn đề này, nàng kiêng kỵ người khác "bào căn cứu để" nàng, đương nhiên cũng sẽ không "bào căn cứu để" người khác. Chỉ có điều trải qua chuyện này, nàng cũng đã xác minh Diệp Nghi Thiển không bình thường, mà đồng thời, hiển nhiên đối phương cũng càng phát hiện nàng không bình thường, đây mới là điều Lâm Y bận tâm.
Bởi vì nghi kỵ mà xa cách, hay là bởi vì đồng tình mà mật thiết, hai người chỉ có một suy nghĩ.
Không biết đối phương có thể cảm nhận được bao nhiêu phần dụng tâm lương khổ này, bởi vì cho đến cuối cùng Diệp Nghi Thiển cũng không biểu hiện rõ ràng gì, sau khi chứng kiến hành động thành ý của Lâm Y, cô im lặng đi tới, nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, sau đó gật đầu nói với Lâm Y:
- Chúng ta đi khỏi đây rồi nói tiếp.
Vì vậy hai người mang tâm sự riêng liền kết bạn rời khỏi nơi có thể được gọi là hiện trường phạm tội. Lúc đến rừng cây bên ngoài, hương khói vẫn còn lượn lờ trước mộ đá cách đó không xa, nhưng ở gần đường ra khỏi rừng cây, tên côn đồ vốn nên bất tỉnh nhân sự cũng đã không còn ở đó, chỉ còn lại đốm đốm vết máu trên mặt đất.
- Sức sống thật mạnh mẽ, xem ra xuống tay vẫn còn quá nhẹ.
Lâm Y ca ngợi một tiếng, sau đó kể lại tình huống cho Diệp Nghi Thiển. Xuất phát từ mặt lo lắng nào đó mà nàng không cố giết người, hiện tại xem ra đây có vẻ là sai lầm. Nhưng trái lại sai lầm đã xảy ra, nàng liền quyết định dựa vào đó mà xem thử thái độ và phản ứng của Diệp Nghi Thiển đối với mình.
Đối với chuyện mạng người mà nói, đây quả thực là một tin tương đối xấu. Thế nhưng cái vị được báo tin kia lại biểu hiện như hoàn toàn không có việc gì vậy. Diệp Nghi Thiển nghe xong chỉ khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp đến trước mộ mẹ, lần nữa cúi đầu chắp tay khấn thầm.
Điềm tĩnh như thế, thật giống như đang chờ đối phương tiếp tục dẫn người tới nữa. Tuy nghĩ như vậy, nhưng Lâm Y cũng không phản đối gì, lần nữa nàng ngồi lên phiến đá phía sau Diệp Nghi Thiển. Ai cũng có lòng hiếu kỳ. Lâm Y không quan tâm kiện cáo giết người, đó là bởi vì nàng biết sắp tới mạng người sẽ không còn quý giá. Nhưng mà Diệp Nghi Thiển không biết, cho nên cô sẽ phản ứng ra sao, Lâm Y rất mỏi mắt mong chờ.
Chỉ có điều, đợi tới đợi lui, hai người chẳng đợi được thứ gì đến, ngoại trừ sương mù trong rừng càng thêm dày đặc cùng với thời gian trôi đi.
Mà không biết từ lúc nào, Diệp Nghi Thiển đã ngừng khấn thầm và lặng lẽ ngồi bên cạnh Lâm Y.
Ngay từ đầu, dường như im lặng đã trở thành một loại ăn ý giữa hai bên, người nào cũng không muốn dẫn đầu đánh vỡ nó. Một lúc lâu sau, mới có người ung dung mở lời, thở dài nói:
- Tên kia có thù với chị, chị không hối hận đã xuống tay như vậy, nhưng em không nên bị dính vào án giết người... Xin lỗi, rõ ràng em không biết gì cả.
Người nói chuyện đương nhiên là Diệp Nghi Thiển. Lúc này cô dời mắt nhìn về phía rừng cây trong sương mù mù mịt, nhưng mà lời này, tất nhiên không phải đang nói với cây cối vô tri vô giác.
Lâm Y nghe vậy, câu khóe môi. Nàng đang cười Diệp Nghi Thiển, không phải cười nhạo cũng không phải cười gượng, mà là cười đơn thuần:
- Thứ nhất, em không phải bị liên lụy, mà là chủ động cuốn vào.
Nàng nhấn mạnh, thẳng thắn kể ra âm mưu cuộc đối thoại mà mình nghe được lúc ở ngoài rừng cây. Đương nhiên, đã lượt bớt tâm tư của nàng trong đó. Cuối cùng nói:
- Học tỷ chị xem, không phải em không biết gì nha. Hơn nữa, cho dù hoàn toàn không biết gì, nhưng chị đã nói chúng ta là bạn, chị đã gặp qua bạn nào trong nguy nan thấy chết không cứu chưa?
- Đã gặp rồi. - Diệp Nghi Thiển trả lời lập tức, nhíu chặt chân mày như nhớ lại gì đó.
Trả lời thẳng thắn khiến cho Lâm Y nhất thời không nói gì, không biết nên nói gì mới tốt.
Thế là sự im lặng vi diệu lại rơi vào hai người một lần nữa. Mà lần này, đối với phần im lặng này, giống như sinh ra một loại cảm xúc khác. Diệp Nghi Thiển chậm rãi rút ánh mắt nhìn phương xa về, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Y.
- Chị phát hiện, em thật sự không hỏi gì hết. - Cô bỗng nhiên nói, thậm chí khẽ cười.
Đối mặt Lâm Y, Diệp Nghi Thiển rất hiếm có nụ cười tự nhiên như thế. Trước đó không phải bạn bè, phần lớn biểu cảm của cô đều nhạt nhẽo, dù cười thì cũng là xuất phát từ chút lễ phép liền ngừng lại; mà sau khi trở thành bạn bè, bởi vì cô không giỏi cư xử mà thường hay cười đến miễn cưỡng.
Nụ cười này, tựa cơn gió mát trong lành. Sau khi tim đập mạnh và loạn nhịp, Lâm Y cũng cười đáp lại:
- Bởi vì mỗi người đều có bí mật, lúc muốn nói sẽ tự nói. Em là vậy, học tỷ cũng như vậy.
Sau khi nhìn nhau cười, hai người không hẹn mà cùng đứng dậy thu dọn, sau đó rời đi. Toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay đến đây được chôn vùi ở trong rừng cây xanh ngắt cùng với màn sương trắng lượn lờ, không ai nhắc lại, cũng không có ai tiếp tục truy cứu. Mặc dù không đủ chứng cứ rõ ràng, nhưng Lâm Y cảm thấy, e rằng hai tên côn đồ vĩnh viễn ở lại trong đồng hoang, không thể quay về nhóm người bình thường nữa.
Dù sao, bọn họ bị thương rất nặng, mà sương mù ngày hôm đó lại dày đặc như vậy, không phải sao.
Sương mù trắng sữa dày đặc vẫn kéo dài ba ngày. Trong ba ngày này, Lâm Y không tiếp tục tập luyện, đồng thời lấy cớ không khí ô nhiễm đề nghị Diệp gia đóng chặt cửa sổ, tốt nhất là ông già cũng đừng tiếp tục ra ngoài xem ruộng nữa. Tất nhiên những lời đề nghị này là nàng uyển chuyển biểu đạt, để Diệp Nghi Thiển chuyển tới ông già cứng đầu kia. Tuy tính khí ông ấy vừa thúi vừa cứng, nhưng có lẽ thời sự tuyên truyền phương diện khỏe mạnh này đúng lúc, lại thêm lo lắng trong nhà có em bé bú sữa mẹ, cuối cùng đành miễn cưỡng áp dụng.
Vì vậy căn nhà nông nhỏ giữa đồng cỏ xanh biếc liền giống như một tòa thành đóng kín, bị sương mù vây quanh, không biết biến hóa bên ngoài.
Đến ngày thứ tư, sương mù hơi tản một chút, tầm nhìn có chút chuyển biến tốt, từ lầu hai có thể lờ mờ trông thấy giữa đồng ruộng xuất hiện từng bóng người bồi hồi, vô thanh vô tức, đi qua đi lại, giống như du hồn (hồn ma đi lại).
Lẽ ra tình huống này cũng đủ khiến người thường căng thẳng, nhưng có lẽ ba vị ở trong căn nhà nhỏ đều không bình thường, hoàn toàn không có ai thảo luận việc này, cũng không người nào tỏ vẻ bất an. Lão đầu vẫn dùng vẻ bất đắc dĩ chăm sóc đứa bé, mặc dù ông ấy không ra cửa, nhưng rảnh rỗi sẽ đi dạo khắp nơi trong phòng, điều này gây ra tật xấu nơi nơi giáo huấn. Mà làm đối tượng bị giáo huấn chính, Diệp Nghi Thiển vẫn duy trì một bộ lạnh nhạt 'bát phong xuy bất động*', làm theo lời người cai trị, nên như thế nào cứ như thế đó.
(*) bát phong xuy bất động (tám gió thổi không lay động): đại ý là tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Cụ thể thì mọi người có thể tra gg cụm từ "bát phong..." kia nhé.
Về phần Lâm Y thân làm khách, tuy rằng lão đầu không được dễ gần, nhưng cũng không thể nào giáo huấn nàng, nàng đương nhiên là vui vẻ an nhàn.
Nhưng an nhàn, không có nghĩa là không cảm giác nguy cơ. Ngày thứ hai sau khi sương mù tản đi, Lâm Y lại tiếp tục rèn luyện.
Trước khi ra sân sau, Lâm Y đến trước cửa phòng Diệp Nghi Thiển gõ cửa. Trước đó nàng và đối phương đã nói qua định rèn luyện trở lại, bây giờ theo thói quen tới kéo người cùng đi, mặc dù thói quen này mới hình thành không tới mấy ngày, nhưng bất tri bất giác đã thành một chuyện đương nhiên.
Cửa thuận lợi mở ra, người xuất hiện bên trong lại làm cho Lâm Y bất ngờ nghiêng đầu một chút.
Người đi ra hiển nhiên là Diệp Nghi Thiển không sai, khiến cho Lâm Y bất ngờ chính là trang phục lúc này của cô. Những ngày qua Lâm Y đã quen thấy Diệp Nghi Thiển một thân quần áo rộng rãi thoải mái đi tới đi lui trong nhà, lúc này bỗng nhiên đổi thành áo thể thao ngắn tay và quần bảy phân (quần qua gối), lộ ra vẻ đơn giản lão luyện nhanh nhẹn tràn đầy, hầu như khí chất cả người đều thay đổi.
- Chị...
Lâm Y chưa từng thấy qua loại khí chất này, cho nên sau khi đánh giá, khó tránh nhất thời á khẩu.
- Chẳng phải muốn rèn luyện à? - Ngược lại, Diệp Nghi Thiển rất tự nhiên gật đầu nói với nàng:
- Hôm nay chị cũng muốn hoạt động gân cốt chút.
Sau nụ cười tựa gió mát kia, Lâm Y cảm thấy thái độ của Diệp Nghi Thiển đối với mình đã tự nhiên hơn nhiều. Cô ít khi lộ vẻ ngập ngừng cùng với không biết nên cư xử thế nào, nhưng càng thêm thẳng thắn và tùy tính hơn so với người lạ. Có vẻ như sợi dây cách ly vô hình giữa hai người đã bị trận gió kia cuốn đi mất rồi... Đương nhiên, cũng có thể chỉ là người ta dần dần thích ứng mà thôi.
Mặc kệ nguyên nhân tại đâu, Lâm Y vô cùng hoan nghênh loại biến hóa này. Người với người luôn phải chung sống tự nhiên thì mới có thể thoải mái mà lâu dài, huống chi việc Diệp Nghi Thiển sẵn lòng nâng cao tố chất thân thể càng là 'trăm điều lợi không một điều hại'. Cuộc sống yên tĩnh trước mắt gần như là trạng thái thời gian đếm ngược, Lâm Y tất nhiên vui vẻ chuẩn bị càng chu đáo càng tốt.
Mặc dù không lâu sau, Diệp Nghi Thiển trở nên thẳng thắn sẽ mang đến cho Lâm Y một bất ngờ khác.
Lâm Y từng có thói quen kiên trì rèn luyện, nhưng mức vận động này chỉ là vì phái nữ đều có lòng thích cái đẹp, quan điểm đó đối với Lâm Y của hôm nay đã là hồi ức xa xôi. Nhưng đối với phương diện thân thể mà nói, dù chỉ mới tăng lượng vận động không có bao nhiêu ngày, nó lại cách trạng thái trong lý tưởng của Lâm Y không ít.
Ngay cả như vậy, nàng cũng không ngờ tới chính mình cực khổ những ngày qua, sẽ thua bởi cái người đứng ngoài cuộc kia.
Bất kể là nhảy dây gập bụng bình thường, hay là so hít đất đổi tốc độ chạy, bất kể là đếm hay tính giờ, Diệp Nghi Thiển đều hoàn thành xinh đẹp kỳ diệu. Thực tế động tác của cô khoan khoái mà tự nhiên, hầu như không nhìn ra dấu hiệu gắng sức, vậy mà lại có thể đạt chỉ tiêu trước Lâm Y.
- Em đầu hàng!
Môn đu xà đơn rướn người đếm số mà nàng nắm chắc nhất, vậy mà cũng rớt lại phía sau, Lâm Y dứt khoát thả tay rơi xuống đất giơ tay nhận thua. Nàng vốn tưởng rằng bản thân ít nhiều có chút ưu thế ở hạng mục rất khó với con gái này, thế nhưng sự thật mở ra trước mắt, khi nàng bắt đầu cảm giác không đủ sức, thì đối phương lại ung dung bước vào con số hai mươi.
- Là một người tập luyện có quy củ không tới mấy ngày mà nói, em đã làm rất tốt rồi.
Sau khi đối thủ chịu thua, Diệp Nghi Thiển cũng buông tay hạ xà. Cô không đắc ý hay khoe khoang gì, trái lại nghiêm túc phân tích giúp Lâm Y, đồng thời đưa một chai nước suối qua. Do vận động mạnh, lúc đưa nước, có thể thấy rõ cơ bắp nho nhỏ trên cánh tay hơi nhô lên, nhưng vì tay chân thon dài nên nó không ảnh hưởng đến cảm giác tinh tế độc hữu ở nữ giới, ngược lại còn tôn thêm vài phần đường cong xinh đẹp căng mịn.
Sau khi nhìn đường cong ưu mỹ vài lần, Lâm Y bật cười nhận nước:
- Đừng an ủi em, chị thật đúng là chân nhân bất lộ tướng. - Nàng lắc đầu cười nói:
- Chắc phải luyện rất lâu phải không? Đừng nói với em chị định khiêm tốn nói mình cốt cách thanh kỳ trời sinh thần lực gì gì đó.
Trong lòng ít nhiều có chút tức giận, nhưng vui sướng và thoải mái nhiều hơn. Dù sao nàng chưa hề quên, người trước mắt càng cường đại, vậy có nghĩa hy vọng tương lai càng lớn.
- Ở nhà có, ở trường thật ra cũng có, chỉ chạy bộ buổi sớm.
Diệp Nghi Thiển tiếp nhận chai nước Lâm Y trả lại, tỉ mỉ vặn chặt nắp chai, miệng nói sự thật:
- Từ lúc hơn mười tuổi chị đã bắt đầu rèn luyện không ngừng, lúc đầu là vì báo thù, sau đó là vì đề phòng người khác báo thù. Cho đến mấy ngày trước, việc này cuối cùng đã có kết thúc.
Cô nói câu này tự nhiên, nhưng nụ cười của Lâm Y lại nhạt đi một chút, ít nhiều hiểu được dụng ý hành động của đối phương hôm nay.
Nhưng Lâm Y không mở lời cắt ngang, cho nên Diệp Nghi Thiển vẫn nói ra một cách tự nhiên.
- Nhớ chị đã từng nói qua, cái xà này kể cả những thứ khác trong sân, đều là thiết lập cho ba chị khôi phục thân thể.
Cô gái vuốt ve xà đơn hơi rỉ sét, trên vẻ mặt ngoại trừ hoài niệm, dường như còn có tâm tình tiêu cực mơ hồ khác:
- Đừng nhìn ông ấy như hiện giờ, thật ra trước kia ông ấy là cảnh sát, là một cảnh sát khá giỏi, mặc dù tính tình hơi thúi nhưng vẫn rất có triển vọng, cho đến khi một lần bị thương... Ông ấy bị một đám côn đồ đả thương. Đáng lẽ đám côn đồ kia không phải đối thủ của ông ấy, đáng lẽ ông ấy không nên bị thương như vậy, là chị hại ông ấy.
Trừ tâm tình tiêu cực trong ánh mắt, Diệp Nghi Thiển kể rất bình thường, không phải kiểu bình tĩnh đè nén, cô ung dung bình thản, giống như một người kể chuyện xưa bình thường.
- Pháp luật không trừng trị được đám người kia, cho nên chị quyết định báo thù cho ông ấy, rất buồn cười đúng không? Kiểu tính trẻ con kích động và chính nghĩa... Thế nhưng lúc đó chị rất nghiêm túc, cũng chính thời điểm đó là bắt đầu luyện tập thể năng, còn luyện tập rất nhiều, dù sao có nhiều trưởng bối làm cảnh sát cũng thật tiện... Sau đó có lẽ vận khí tốt, lúc đầu âm thầm tiến hành báo thù những người đó rất thuận lợi, dù trẻ con nhưng xác thực có hiệu quả, cho đến... cho đến khi cô gái mà chị xem là bạn, vì người gọi là bạn trai đem chị bán cho bọn chúng.
Nói tới đây, Diệp Nghi Thiển vẫn đang bình tĩnh kể chuyện mới mỉm cười, đó là cười nhạo chính mình sau khi rơi vào hồi ức:
- Lần đó rất thảm nha. Nếu không nhờ chú Hồ và chú Cố nghe tin chạy tới đúng lúc, đại khái chị cũng không cách nào tiếp tục cuộc sống của mình nữa rồi. Cho đến bây giờ, ba vẫn không tha thứ cho chị về chuyện này, mà vì vậy sau này, chị cũng chưa từng có... bạn.
Kể đến đây thì hơi ngừng. Nếu Diệp Nghi Thiển muốn kể chuyện xưa, như vậy cô đã làm không được tốt. Cô tỉnh lược quá nhiều, đã tóm gọn rất nhiều, không đầu không đuôi thậm chí không có trọng điểm.
Thế nhưng Lâm Y biết, không phải cô muốn kể chuyện xưa, mà là muốn, giao lưu.
Nhưng mà Lâm Y không muốn giao lưu chuyện xưa, cho nên nàng chọn cách thức khác.
Đối phương đang nhìn chăm chú, Lâm Y cúi người cầm lấy chai nước suối vừa uống lúc nãy, nàng mở nắp, tức thì rút ra tiểu đao luôn mang bên người nhanh chóng cắt ngón tay, chuyên chú nhỏ vài giọt máu tươi vào trong đó. Giọt máu đỏ thẫm nhanh chóng hòa tan trong làn nước trong suốt, thế nhưng mùi vị của nước này, không giống với ban nãy nữa.
Lâm Y nếm một ngụm nước ấy, sau đó đưa cho cô gái đối diện, đồng thời nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói:
- Yên tâm, chị có thể thử lần nữa, người mà chị cũng gọi là bạn, ít nhất lần này, trong thời hạn có hiệu lực tuyệt đối sẽ không bán chị, cũng sẽ không phản bội chị, mà thời hạn có hiệu lực thì... đến chết mới ngưng.
Trong đôi mắt đối diện hiện lên rất nhiều tâm tình, duy chỉ không hề có ý tránh né. Cuối cùng Diệp Nghi Thiển trầm tĩnh tiếp nhận nước uống một hớp, khẽ thở dài:
- Lời này quá nặng, chị không cần, mà em cũng không cần nói như vậy.
- Không, chị cần. - Lâm Y cười lắc đầu:
- Hơn nữa tin tưởng em, thật ra lời này tuyệt đối không nặng.
*** Đồ thể thao của Diệp Nghi Thiển dạng như hình: