Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 88




"Được rồi, mau theo ta, đêm nay chúng ta không ngủ ở đây." Vũ Trinh nắm lấy Mai Trục Vũ, vén màn bước ra ngoài.

Trước khi đi nàng còn không quên thổi tắt ngọn đèn trong trướng.

Sắc trời như mực, tinh không sáng chói, dưới hành lang xa xa có ánh đèn lờ mờ, trong bụi hoa gần đó vang lên tiếng côn trùng kêu, càng khiến không gian thêm tĩnh mịch.

Vũ Trinh mang theo Mai Trục Vũ lén lút chạy về viện của mình, hôm nay nàng đã sớm cho người chuẩn bị nước ở bên này.

"Sớm nghe nói hôn lễ vất vả người ta lắm, hãy đến rửa mặt một chút, ở đây còn có trà thanh đạm và đồ ăn nhẹ, trên tiệc ta thấy ngươi cũng chẳng ăn được bao nhiêu, chắc là đói bụng rồi phải không?" Vũ Trinh chu đáo tỉ mỉ như vậy, nếu như bị Dự quốc công và Vũ Hoàng hậu nhìn thấy, e là mắt của họ cũng phải trợn tròn mất.

Mai Trục Vũ lấy nước, vắt khăn, nhưng không tự lau mặt mà đưa cho nàng, còn giúp nàng chải tóc.

Nàng vừa rồi tự tháo tóc lung tung, làm rối tung cả búi tóc, Mai Trục Vũ cẩn thận gỡ những lọn tóc đan xen lẫn nhau cho nàng, bảo nàng xõa tóc xuống.

Vũ Trinh cười chấp nhận, lau sạch những thứ trên mặt, lấy khăn ấm đắp lên mặt, tựa vào trong ngực Mai Trục Vũ.

Nàng nghiêng tai, bỗng nhiên cười nói: "Lang quân, tim đập quá nhanh."

Giọng nàng giấu dưới khăn vải, có vẻ mơ mơ hồ hồ, nếu lúc này nàng có thể xốc tấm vải lên, sẽ phát hiện trên mặt lang quân da mặt mỏng kia không chỉ có xấu hổ, còn có vẻ si mê và dục vọng.

Mai Trục Vũ không lên tiếng, hắn chậm rãi cúi đầu, tựa mặt vào tóc Vũ Trinh, lại dùng chóp mũi và môi chạm nhẹ vào da mặt của nàng.

Bỗng nhiên, hai tay hắn nhấc lên, ôm Vũ Trinh từ trên chiếc ghế thấp lên.

Khăn vải trên mặt Vũ Trinh rơi xuống, nàng không quản, chỉ đưa tay ôm lấy cổ Mai Trục Vũ, kề sát vào hắn, hôn hắn một cái rồi tách ra.

"Đi phòng của ta?" Giọng nói của nàng mềm nhữn.

"Được." Giọng Mai Trục Vũ trầm ấm.

Giường của Vũ Trinh theo ý nguyện của nàng mà an trí bên cạnh cửa sổ hướng nam, cửa sổ bên này mở rộng ra, có thể nhìn thấy hoa mẫu đơn đầy vườn ở phía sau.

Vũ Trinh thích náo nhiệt, cho nên các loại hoa mẫu đơn trong vườn này đều nở rộ, ban ngày nhìn đến rực rỡ chói mắt, trong bóng đêm cũng phủ lên một tầng ánh sáng mông lung, vô cùng mộng ảo.

ngắm hoa, tối nay, người cùng nàng nằm trên giường này lại nhiều hơn một người, nhưng lại chẳng có ai có tâm trạng đi thưởng thức hoa.

Mùi hương nhàn nhạt theo làn gió nhẹ thổi vào trong phòng, khiến người ta say mê ngây ngất.

Mai Trục Vũ nắm lấy bàn tay Vũ Trinh áp lên gò má của mình, hai người nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên cùng một sắc thái.

Không rõ là ai chủ động trước, khi hai người dán sát vào nhau, chỉ cảm thấy như thể vốn dĩ đã nên như vậy.

Thời thiếu niên, các sư huynh từng nói Mai Trục Vũ không có loại nhiệt tình và sinh động như những thiếu niên khác, sư phụ cũng nói hắn thanh tâm quả dục, sinh ra là để tu đạo.

Mai Trục Vũ vẫn luôn nghĩ như vậy, cho đến khi hắn đến thành Trường An, nhìn thấy Vũ Trinh, hắn mới phát hiện ra mình không khác gì những nam nhân bình thường, hắn cũng không thể khống chế được bản thân, sẽ vì một người mà thần tư bất định, khắc khoải trong lòng.

Người tu đạo rất ít khi cưới vợ, cũng đề xướng tu thân quả dục.

Trước đây Mai Trục Vũ không hề mong đợi chuyện nam nữ này, dù có xuống núi trở về trần thế, cũng cẩn thận tuân thủ lời dạy trong quan.

Nhưng đến ngày nay hắn mới biết, thần hồn điên đảo là như thế nào.

Giống như giây phút này, hắn chỉ muốn vốc lấy dòng nước mềm mại kia, để nàng chảy vào trong cơ thể mình, dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy mạnh mẽ này.

Vũ Trinh vất vả mới có cơ hội thở dốc, một chưởng đặt trên ngực lang quân, có chút kỳ quái nghĩ, vì sao tiểu lang quân này của nàng nhìn gầy gò, khí lực thực tình lớn như vậy, để cho nàng đường đường miêu công này cũng có chút chịu không nổi.

Nàng nhịn không được nhéo nhéo cánh tay tiểu lang quân, rốt cuộc lấy đâu ra khí lực đó?

Mai Trục Vũ hít một hơi, nắm lấy tay nàng.

Cảm giác được hắn vùi mặt vào cổ mình, Vũ Trinh đưa tay ôm đầu hắn, ngoắc một lọn tóc sau gáy.

"Lang quân."

"Ừm."

"Eo của ta, có lẽ đã bị ngươi bóp bầm rồi."

Mai Trục Vũ lập tức ngồi dậy muốn xem eo của nàng, nhưng từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy nàng nằm trên giường lộn xộn, nét cười dịu dàng, không hề che đậy.

Mai Trục Vũ lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng bên cạnh đắp cho nàng, Vũ Trinh xoay người vùi nụ cười vào cánh tay, chợt phát hiện trên lưng có thêm một đôi tay, tuy hơi nóng, nhưng rất đúng quy củ đang xoa bóp eo cho nàng.

Nàng, cúi người, mái tóc rủ xuống vai, ánh sáng mờ ảo bên ngoài phủ lên hắn một lớp sương mù, tựa như một cây tùng xanh bên vách đá - Vũ Trinh bỗng dưng nghĩ như vậy.