Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 84




Trong lúc hai người đang nói chuyện, bước vào nội điện, Mai quý phi chợt khe khẽ kinh hô một tiếng, chỉ về phía một chiếc đèn lồng hạc tiên bằng vàng: "Nương nương xem kìa."

Vũ Hoàng hậu nhìn lại, chỉ thấy Tàng Kinh Bảo Tỉ vừa rồi bị con mèo mướp kia cầm đi, lại bị treo ở trên mỏ hạc.

Mai quý phi tâm tư linh mẫn, trong chớp mắt đã hiểu rõ, nói rằng: "Xem ra, con mèo Đại Tiên này cố ý đến giúp đỡ chúng ta, chỉ là sợ nương nương hoài nghi, mới cố ý lấy vật này làm thù lao, bây giờ việc đã giải quyết, nó liền đem bảo tỉ trả về."

Vũ Hoàng hậu lại không biết đang nghĩ gì, mày dần nhíu lại, dường như nghĩ đến điều chi, nắm chặt tay áo của mình.

Con mèo này, chẳng lẽ lại có liên quan đến muội muội của mình?

Vũ Trinh từ cung thành đi ra, không đi đâu cả, trực tiếp trở về Dự Quốc công phủ.

Nàng nghe gia nhân nói Bùi biểu huynh đang ở trong viện thưởng hoa, bèn cất bước đi vào hoa viên tìm hắn.

Vũ Trinh nắm một cục bóng đen sì trong tay, thấy Bùi Quý Nhã đứng giữa một bụi mẫu đơn đang nở rộ, phong thái tuấn tú phong lưu, cất tiếng gọi: "Bùi biểu huynh."

Bùi Quý Nhã quay đầu lại, chỉ thấy một cục bóng đen sì hướng về phía mình ném tới, ánh mắt hắn lóe lên, khi vật ấy sắp chạm vào người, hắn hơi nghiêng mình tránh qua.

Hắn vừa trốn, Vũ Trinh đương nhiên hiểu rõ,"Quả nhiên là ngươi, "Y phục trên mặt đất" này làm không tệ, chỉ là biểu huynh không nên dùng lung tung."

Bùi Quý Nhã: "Muội đoán ra bằng cách nào?"

Vũ Trinh: "Chẳng lẽ ta trông rất ngốc sao?"

Bùi Quý Nhã mỉm cười, lập tức chuyển giọng: "Nếu muội đã biết, vậy muội hẳn hiểu rõ, chúng ta càng xứng đôi, không phải sao?"

Vũ Trinh đã từng từ chối trước đó, giờ lại nghe hắn nhắc đến việc này, lười biếng không muốn nói nhiều với hắn: "Lời tương tự ta không muốn nhắc lại lần thứ hai, hôm nay huynh hãy lên đường trở về Côn Châu di."

Nàng nói một cách bất nhã, Bùi Quý Nhã không ngờ nàng lại dứt khoát như vậy, có chút oán thán: "Sao vậy, ngay cả yến tiệc hôn lễ cũng không cho ta tham dự ư? Dù sao ta cũng là biểu huynh của muội mà."

Vũ Trinh thằng thắn: "Nếu biểu huynh thật lòng đến dự hôn lễ của ta, ta tự nhiên hoan nghênh.

Nhưng biểu huynh lòng mang ác ý, ta không khỏi lo lắng ngươi sẽ lại ra tay với người bên cạnh ta." Nàng ngừng giây lát,"Đặc e rằng không chịu nổi sự chú ý đặc biệt của biểu huynh."

"Biểu huynh nên cảm thấy may mắn, cũng may ngươi vẫn chưa ra tay với hắn.

Bằng không, hôm nay biểu muội ta chẳng những không mời ngươi về, mà còn đánh cho ngươi không đứng dậy nổi, phải nhờ người khác khiêng ngươi trở về."

Bùi Quý Nhã:... Kỳ thật đã ra tay rồi nhưng không đắc thủ, nếu có thể trực tiếp đối phó Mai Trục Vũ thì hắn cần gì phải vòng vo như vậy.

Nhưng mà... Bùi Quý Nhã phát hiện, Vũ Trinh dường như cũng không hay biết Mai Trục Vũ kia là một đạo sĩ, điều này thật thú vị.

"Được rồi, vậy ta sẽ trở về Côn Châu." Bùi Quý Nhã không dây dưa nhiều, tuy hắn có tính tình quái dị, nhưng rất biết thức thời, thấy Vũ Trinh nghiêm túc hẳn lên, nếu chọc giận nàng, vị Miêu công này e rằng sẽ không để yên cho hắn.

Chính vì biết điều này, Bùi Quý Nhã mới chỉ gây ra chút chuyện không lớn không nhỏ, bằng không nếu hắn thật sự muốn bất chấp tất cả gây sự, Trường An thành đã sớm đảo điên.

Hắn không muốn làm mất lòng Vũ Trinh, Vũ Trinh hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng Vũ Trinh mạnh mẽ hơn một chút, Bùi Quý Nhã cân nhắc bản thân không địch lại nàng, đành phải lùi một bước.

Bùi Quý Nhã ngày thứ hai quả nhiên thu dọn đồ đạc quay về Côn Châu, Dự Quốc Công có lẽ là nghĩ lệch lạc, thấy cháu trai bệnh tật nghiêng ngả một mặt tái nhợt rời đi trước hôn yến của con gái, còn cho rằng trong lòng hắn nhớ nhung con gái cuối cùng không buông xuống được, cho nên mới rời khỏi nơi đau lòng này.

Trong lòng hắn có vài phần áy náy, mấy năm trước cháu trai từng viết thư muốn cầu hôn con gái, nhưng khi đó con gái hoàn toàn không muốn hôn sự, hắn liền cự tuyệt.

Hôm nay, nếu không phải Tĩnh Ngôn đại sư trước khi chết để lại lời dặn, hắn cũng sẽ không ép con gái gả cho Mai gia Đại Lang, chỉ có thể nói trời xui đất khiến, không thể trách cháu trai được.

Bùi Quý Nhã ngồi trong xe ngựa, ngắm nhìn cây liễu rủ bên bờ đê xa xa, dưới gốc liễu có một người đang dắt ngựa, chính là Vũ Trinh.

Nàng bẻ một cành liễu đến tiễn hắn, Bùi Quý Nhã không xuống xe ngựa, chỉ vén tấm màn xe lên, Vũ Trinh đưa cành liễu vào trong, nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, nghiêm nghị nói: "Biểu huynh hãy nghe ta một lời, huynh rốt cuộc vẫn chỉ là người phàm.

Dù có thiên phú xuất chúng trong đạo thuật, cũng không thể hoàn toàn khống chế được những vật phi nhân kia, nếu không biết tự kiểm chế, cuối cùng sẽ có ngày bị chúng hại ngược lại."