Ngày cha mẹ hắn chết, cũng là một ngày mưa như vậy, cả cánh tay hắn đều ngâm trong máu của cha mẹ, hắn còn nhớ rõ cánh tay này không tự chủ được nắm chặt lại, khi bóp nát một trái tim, cảm giác run rẩy ấy, máu nóng và mưa lạnh lẽo, khiến cho hắn không thể ngừng run rẩy.
Mấy năm nay, những người khác đều cho rằng hắn đã buông xuôi, chỉ có cánh tay này ở trong những ngày mưa vô thức cảm thấy lạnh lẽo run rẩy, nói cho hắn biết, có một số việc vẫn chưa qua đi.
Mai Trục Vũ hít sâu một hơi, muốn khống chế bàn tay này, không muốn để Vũ Trinh quá chú ý đến tật xấu kỳ quái của mình, nhưng hắn vẫn giống như trước kia, đối với bàn tay này hoàn toàn bất lực.
Vũ Trinh không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy bàn tay mình đang nắm khẽ run rẩy, động tĩnh nhỏ bé khắc chế ấy khiến nàng cảm thấy giống như đang ôm một chú chim non trong tay vậy.
Mỏng manh, yếu ớt, trong lòng nàng bỗng xuất hiện hai từ kỳ lạ này.
Vũ Trinh nắm chặt tay trái của Mai Trục Vũ: "Yên tâm, cơn mưa sẽ nhanh chóng ngừng thôi."
Mai Trục Vũ ừ một tiếng,"Mưa tạnh rồi thì không sao cả."
Hai người Phó nương tử và Tống lang quân trốn ở phía sau nhìn trộm, ngươi huých ta, ta huých ngươi, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu với nhau.
Nhìn bộ dáng Trinh tỷ bọn họ chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người ta kìa, hì hì hì-
Tống lang quân kéo phu nhân đi ra sau nhà, cảm khái vài phần,"Những đồng liêu của ta đều cho rằng hôn sự của Trinh tỷ lần này không tốt, ban đầu ta cũng có chút cảm giác ấy, nhưng giờ nhìn bọn họ ngồi cùng một chỗ nắm tay nhau như vậy, ta lại thấy rất xứng đôi."
Phó nương tử trợn mắt,"Xứng hay không xứng, quản chỉ lời người ta nói thế nào chứ, Trinh tỷ đã ưng thuận thì chứng tỏ nàng ấy vừa ý, nàng ấy vừa ý mới là xứng nhất."
Tống lang quân chắp tay sau lưng, nghĩ tới điều gì đó: "Lúc trước ta thấy dáng vẻ Mai Đại Lang quân không dễ ở chung, còn sợ Trinh tỷ và hắn không hợp nhau."
Phó nương tử tiếp tục trợn mắt với hắn: "Đám người các ngươi cười cười nói nói, Trinh tỷ nhìn thấy đã phiền lắm rồi, tìm một lang quân ổn trọng không thích cười thì có gì không tốt chứ? Hơn nữa ngươi không nhìn ra sao, Mai Đại Lang quân thích Trinh tỷ đấy, vừa rồi nhìn Trinh tỷ ngây người ra, hồi lâu cũng không nói lời nào." Tống lang quân: "Thật vậy sao? Ta không để ý."
Phó nương tử: "Mấy lang quân vô tâm như các ngươi, thật chẳng hiểu phong tình chút nào! Đi thôi, mau đi thôi, để cho họ ở riêng với nhau một lúc.
Mấy ngày nữa trong tiệc cưới của Trinh tỷ, chúng ta phải khoe khoang với đám người cùng Mai Tứ một chút, Trinh tỷ dẫn tỷ phu đến nhà chúng ta trước đấy!"
Mưa tuy chậm rãi nhỏ dần, nhưng vẫn tí tách không ngừng, sắc trời ngược lại càng thêm đen tối.
Thấy tiếng đóng cửa thành sắp vang lên, Phó nương tử và Tống lang quân nhiệt tình giữ Vũ Trinh và Mai Trục Vũ ở lại dùng cơm tối, còn mời họ nghỉ lại trong nhà.
"Trinh tỷ, đã đến giờ này rồi, chạy về thật phiền toái, để hai chúng ta chiêu đãi tỷ, ta đã bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn, hôm nay tỷ bị mưa, cho nên chuẩn bị thịt dê khử lạnh, sáng nay người hầu mới mua gà non về, chiên giòn rất ngon." Phó nương tử rất dụng tâm vào đồ ăn, nói xong tự mình chép miệng: "Ta còn cho người hấp bánh sữa hoa hồng, trộn với Bạch Long Cao."
Tống lang quân ở phía sau nói thêm một câu: "Đúng vậy, Trinh tỷ yên tâm, bữa này chúng ta đặc biệt dặn dò không cho hồ tiêu vào, tuyệt đối không có chút vị cay nào!"
Bởi vì hai vợ chồng này đều rất ưa thích món ăn cay nồng, ngày thường cơm nước cũng phải ăn cay, trước đây Vũ Trinh không muốn ăn ở đây, cũng là vì lo ngại điều này, bản thân nàng không ăn được cay.
Nhưng lúc này nghe nói như vậy, trong lòng nàng bỗng nhiên khẽ động, cay ư? Nghĩ đến bộ dáng cay đến rơi nước mắt của Mai Tứ Thôi Cửu, trong lòng nàng lập tức có tính toán.
Vì thế nàng vung tay lên: "Không cần, ta muốn dẫn lang quân đi ăn chút món ngon."
Phó nương tử nghe nàng nói như vậy, lập tức đoán nàng muốn ở riêng với Mai gia Đại Lang, tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không tiện làm kẻ phá hoại chuyện tốt của người ta.
Nhưng trong lòng nàng tò mò, vẫn hỏi thêm: "Vậy Trinh tỷ, tỷ định dẫn hắn đi ăn ở quán nào?"
Vũ Trinh mỉm cười: "Chính là quán ăn do Ngô nương đất Thục mở mà ngươi và Tống lang quân thích nhất đó."
Phó nương tử: "Hả?" Trân tỷ không phải là người ít ăn cay nhất sao, vì sao lại muốn đến quán đó, chẳng lẽ là Mai Đại Lang quân thích ăn?
Bọn họ đầy vẻ mờ mịt, chỉ có thể nhìn hai người rời đi.
Mai Trục Vũ đứng chờ bên ngoài, ngước nhìn sắc trời, thấy Vũ Trinh bước ra hắn liền nói: "Trời đã không còn sớm, ta đưa nàng về thôi."