Nghe nàng nói có thể giúp đỡ, trong mắt Vũ Hoàng hậu tràn ngập nghỉ hoặc và trầm tư, nhưng khi nghe nàng nói ra điều kiện, Vũ Hoàng hậu lại thả lỏng đôi chút.
Có sở cầu thì luôn khiến người ta an tâm hơn.
"Ngươi muốn thứ gì?" Nàng thận trọng không hỏi chuyện khác.
Truy cứu thân phận đến tận cùng, ở một số thời điểm nào đó không hề có tác dụng gì cho việc giải quyết vấn đề.
Mục đích hiện giờ của nàng rất rõ ràng, chính là trước tiên phải để Mai quý phi thoát khỏi bộ dạng mèo này.
Nói thật, nàng sắp không chịu nổi rồi.
Chán ghét mèo đã nhiều năm như vậy, đột nhiên bắt nàng phải chấp nhận, thật sự rất đau khổ.
Vũ Trinh nhe răng cười, trông rất không có ý tốt: "Ta muốn Tàng Kinh Bảo Tỉ."
Tàng Kinh Bảo Tỉ là một bảo vật giá trị liên thành, ngọc tỷ lớn cỡ bàn tay, bên trên khắc cả một thiên kinh văn, kiểu chữ nhỏ bé mắt thường khó phân biệt, chạm trổ tinh xảo như vậy quả thực không phải sức người có thể làm được, nghe nói tác dụng của tỷ này còn có thể trừ tà, là bảo vật được cất giữ trong nội cung.
Mặc dù đồ vật trân quý, nhưng Vũ Hoàng hậu không chút do dự đáp ứng, thậm chí bởi vì đồ vật quá quý giá nên bà ta càng thêm yên tâm.
Hoàn toàn không biết con mèo cười đáng sợ trước mặt chính là muội muội của mình, Vũ Hoàng hậu tâm tình hơi khẩn trương, đi một vòng quanh nàng.
Vũ Trinh cố ý trêu chọc tỷ tỷ một lúc lâu, lúc này mới nghiêm túc giải quyết vấn đề.
Trước tiên nàng quan sát kỹ Mai quý phi đã biến thành mèo trắng, sau đó vung móng vuốt lên, mèo trắng liền bốn chân lơ lửng giữa không trung, sợ tới mức lông dựng đứng.
Vũ Trinh nhịn cười, há to miệng mèo hút nhẹ - chỉ thấy mèo trắng trong một trận sóng xoáy méo mó mơ hồ biến thành hình người, nhưng chưa kịp để Vũ Hoàng hậu lộ vẻ mừng rỡ, hình người kia lại đột ngột biến mất, mèo trắng ngã xuống chăn, té lăn quay bốn chân chổng lên trời.
Có điều gì đó không ổn.
Vũ Trinh dùng móng vuốt chống cằm, tạo dáng suy tư giống như người.
Nàng vốn tưởng rằng là yêu pháp thuật pháp gì đó biến người thành mèo, hiện giờ xem ra, cũng không phải do pháp thuật tầm thường gây ra.
Đợi Mai Quý phi sửa sang lại bộ lông trắng đang bị rối bù vì vừa ngã lăn lộn, Vũ Trinh lại đến một lần nữa.
Lần này, nàng quan sát kỹ càng hơn, phát hiện rõ ràng quanh người Mai Quý phi có một bóng đen, thứ đó giống như một tấm da người trói buộc chặt chế nàng thành hình dạng con mèo.
lại rất phiền phức.
Dùng da lông động vật có linh tính chế tác thành "Địa y", nếu muốn cởi bỏ, các thuật pháp tầm thường đều vô dụng, chỉ có một biện pháp duy nhất - nước mắt của người chí thân, ít nhất phải có bốn người.
Nói cách khác, nếu muốn thoát khỏi thứ đồ chơi này, cần phải tìm đến bốn người thân có huyết thống gần gũi với Mai Quý phi, để giọt lệ của họ rơi lên người nàng, như vậy mới có thể giải trừ.
Trùng hợp thay, người thân huyết mạch của Mai Quý phi trên cõi đời này, e rằng cũng chỉ còn lại bốn người: một là Thái tử, con trai ruột của nàng; hai là phụ thân của Mai Tứ, tức huynh trưởng của Quý phi; ba là Mai Tứ; và bốn là... Mai Trục Vũ.
Vũ Trinh hiện tại đang suy nghĩ làm sao để khiến cho mấy vị này rơi lệ, đương nhiên chủ yếu là suy nghĩ làm thế nào để khiến cho tiểu lang quân khóc, mấy người khác cũng không có gì khó khăn, nhưng tiểu lang quân, nói thật lòng nàng có chút không nỡ giày vò.
"Như thế nào, có phiền toái gì chăng?" Vũ Hoàng hậu có chút thiếu kiên nhẫn.
Vũ Trinh hoàn hồn,"Có chút khó giải quyết, ngày mai ta chuẩn bị xong rồi hãy trở lại." Nói xong, nàng nhảy cửa sổ chạy đi, cũng chẳng màng Vũ Hoàng hậu có biểu tình gì.
Vũ Trinh không vội xuất cung, trước tiên đi tìm thái tử.
Thái tử là con ruột của Mai quý phi, nàng cũng chỉ có một đứa con trai này, bình thường dưới gối Vũ Hoàng hậu quản giáo, Vũ Hoàng hậu đối đãi với hắn như con ruột, nhưng Mai quý phi lại không thân cận với đứa con trai này, hoặc có thể nói ngoại trừ Vũ Hoàng hậu, Mai quý phi đối với ai cũng có vẻ rụt rè nhàn nhạt, so với nhỉ tử, nàng thậm chí càng thích công chúa do Vũ Hoàng hậu sinh ra hơn.
Thái tử hiện giờ mới chín tuổi, là một đứa trẻ mập mạp, lại còn hay khóc, lấy nước mắt của hắn quả thực chẳng hề khó khăn.
Vũ Trinh chỉ thừa dịp tiểu thái tử này ở trong nội thất một mình viết bài tập mà cào hắn một cái, tên nhóc mập ú này liền khóc lóc ỉ ôi, cống hiến cho nàng không ít giọt lệ.
Nhìn tiểu thái tử mềm nhữn tựa một cục bột trắng to đùng ôm cánh tay bị nàng cào đỏ, ủy khuất vô cùng, Vũ Trinh quyết định lần sau vào cung sẽ mang cho hắn chút đồ chơi thú vị để bồi thường.