Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 7




Tiểu lại đưa công văn xong liền rời đi, Vũ Trinh không đi, nàng ngồi xổm trên mái hiên, đối diện với một cánh cửa sổ đang mở toang.

Bên trong cửa sổ có một bóng người đang cúi mình bên án thư, chính là vị Mai gia Đại Lang mà nàng muốn tìm.

Hắn mặc một bộ quan bào màu hồng nhạt, đội khăn tang màu đen, nhìn từ phía sau lưng, thân hình cao lớn vạm vỡ.

Đúng vậy, Mai Đại Lang đang quay lưng về phía cửa sổ, nên Vũ Trinh hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt của hắn.

Mái hiên nơi nàng đang ngồi vẫn cách quá xa bên kia, Vũ Trinh liếc nhìn cây ngô đồng to lớn trồng trước cửa sổ, lập tức nhảy xuống mái hiên, nhanh nhẹn trèo lên cây ngô đồng gần sát bên cửa sổ.

Cây ngô đồng đang nở hoa, hoa ngô đồng này là loài hoa thịnh nhất vào cuối xuân, nay cũng sắp tàn rồi, trên nền đá xanh phủ một tầng hoa trắng.

Khi Vũ Trinh nhảy lên cành cây, đống hoa ngô đồng lớn trên cành như bị gió thổi qua, lại rơi lả tả xuống đất.

Vũ Trinh cứ đi mãi về phía trước, cho đến khi cành cây bị sức nặng của con mèo mướp ép xuống, mà nàng cũng đã đến gần cửa sổ, lúc này mới dừng lại, yên ổn cất móng vuốt mèo trên cành cây đầy hoa, nhìn bóng lưng trong cửa sổ.

Dưới ánh nắng rực rỡ cuối xuân, hoa ngô đồng tỏa ra hương thơm mờ ảo, khiến người ta bất giác sinh lòng buồn ngủ.

Con mèo rừng trên cây ngáp dài, lộ ra hàm răng nhỏ nhọn trắng.

Đuôi rủ xuống nằm trên cành hoa ngô đồng, Vũ Trinh hé mắt nhìn Mai Lang Quân, từ mái tóc cẩn thận được cuộn gọn vào trong khăn lụa đen, đến cái cổ thon dài của hắn, lại đến tấm lưng tuy không rộng lắm nhưng đủ cao ráo, thắt lưng buộc chặt nơi eo... Ái chà, eo thon nhỏ, cái eo này đẹp đấy.

Con mèo rừng trên cây giật giật móng vuốt.

Không biết có phải cảm giác được điều gì hay không, Mai Đại Lang đang làm việc trước án thư bỗng nhiên nghiêng đầu sang, nhìn về phía cửa sổ.

Vừa vặn đối mặt với Ly Hoa Miêu đang đứng trên cành hoa ngô đồng ngoài cửa sổ.

Thấy cảnh tượng con Ly Hoa áp Đồng Hoa này, Mai Đại Lang quân cũng không có chút kinh ngạc nào, chỉ bình tĩnh nhìn Ly Hoa Miêu theo gió cùng cành Đồng Hoa run rẩy lắc lư.

Vũ Trinh rốt cuộc cũng thấy rõ diện mạo của Mai Lang quân, trong lòng nghĩ thầm: Cũng được, không xấu.

Vũ Trinh là người như thế nào chứ, nàng đã từng gặp qua vô số lang quân tuấn tú, Mai Lang quân trước mắt đại khái chỉ có thể tính là trung bình, dung mạo cũng không quá xuất sắc.

Bộ dạng của hắn không giống với đường đệ Mai Tứ tiểu bạch kiểm, cũng không giống vẻ yêu kiều của Mai Quý phi, toàn thân nếu nhất định phải chọn một từ để miêu tả, ước chừng chính là "thanh chính".

Ánh mắt bình tĩnh mà lãnh đạm, thần sắc thanh minh hơi mang nhuệ khí, cỗ nhuệ khí này cũng không lạnh lùng như khai phong đao kiếm, mà là một loại lãnh túc chi khí đặc hữu của người chưởng hình phạt.

Thấy lang quân này một thân khí chất tự tin, chính trực, Vũ Trinh thầm than không ổn, nói thật, nàng tối ky ứng phó với loại người vừa nhìn đã nghiêm túc này.

Mai lang quân quay đầu nhìn con mèo mướp ngoài cửa sổ, cổ tay nâng lên lơ lửng giữa không trung, mực trên bút chậm chạp chưa rơi xuống, nhỏ một giọt mực ở trên giấy.

Hắn xoay mặt lại, vứt tờ giấy dính vết mực sang một bên, chuẩn bị dùng nó, lấy tờ giấy mới tiếp tục công việc.

Vũ Trinh cũng nhìn thấy, vốn cũng nên đi rồi, nhưng nàng cũng không biết nghĩ thế nào, có lẽ là lười động đậy, cho nên cứ tiếp tục đứng ở đó nhìn bóng lưng Mai lang quân.

Nhìn lâu rồi, nàng không khỏi lẩm bẩm.

Người ta đều làm việc một hồi rồi đi ra ngoài hít thở không khí, cùng đồng liêu tán gẫu vài câu, lén lười biếng, vị Mai Lang Quân này quả là tốt, ngồi xuống không thấy hắn nhúc nhích, cây bút kia cũng chưa từng ngừng nghỉ, chỉ có đống giấy một bên án kỷ càng lúc càng chất cao.

Cũng không biết qua bao lâu, Mai Lang Quân rốt cuộc đứng dậy, Vũ Trinh đang ngủ gật ngẩng đầu nhìn sang, trong lòng lại thầm cười hắc hắc.

Khi ngồi còn chưa nhìn ra, vừa đứng lên nàng liền phát hiện, vị Mai Đại Lang Quân này vóc dáng quá cao.

Thân hình của nàng vốn đã là nhân tài kiệt xuất trong các nữ tử, so với nhiều nam tử cũng không kém cạnh, thế nhưng Mai Lang Quân lại cao hơn nàng hơn nửa cái đầu.

Không biết có phải vì hắn quá cao hay không, Vũ Trinh cảm thấy sau khi hắn đứng lên, toàn thân trông càng gầy hơn, loại cảm giác thanh tú này, quả nhiên là một vị văn nhân thanh quý.

Mai Lang Quân bước ra khỏi phòng, Vũ Trinh cũng đứng dậy, nhảy vọt từ trên cành cây vào trong cửa sổ, nàng định đi đến bên án kỷ xem thử.

Kết quả mơ mơ màng màng, không cẩn thận chọn chỗ đáp xuống, một móng vuốt giẫm lên nghiên mực, chân trước lông xù màu trắng lập tức nhiễm phải mực đen.