"Mai, Mai Lang trung?"
Nghe được giọng nói yếu ớt này, Vũ Trinh ngẩng đầu, lúc này mới nhớ tới nơi này còn có một người, vì thế nàng ngẩng đầu cười nói: "Nơi này không có việc gì, ngươi đi trước đi."
Bị nàng cười đến sau lưng phát lạnh, tiểu lại nào còn dám nói gì nữa, ôm lấy công văn chưa làm xong vội vàng chạy mất.
Còn Mai Trục Vũ, hắn đang chăm chỉ làm việc, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, đến khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình không còn ở quan phủ Hình bộ nữa, mà lại ở một nơi có phần quen mắt.
Nhìn thấy cái giường bên cửa sổ, hắn mới nhớ ra đây hình như là phòng của phu nhân ở phủ Dự Quốc Công.
Hắn thấy trong tay mình đang cầm hai người gỗ, cũng nhìn thấy bàn tay của mình, trắng nõn mềm mại.
Mai Trục Vũ: "... 22"
Mai Trục Vũ mặt không biểu cảm suy nghĩ một chút về tình hình hiện tại - không biết vì sao hắn lại ở trong thân thể của phu nhân, cho nên suy ngược lại, hiện giờ rất có thể phu nhân đang ở trong thân thể của hắn.
Vừa rồi, hắn chỉ làm việc rất bình thường, cũng không có làm bất cứ chuyện thừa thãi nào, cho nên thân thể đột nhiên biến đổi, có lẽ là do phu nhân đã làm điều gì đó.
Hắn lại nhìn về phía hai người gỗ đang nắm trong tay.
Cẩn thận lật xem, phát hiện đây là tác phẩm điêu khắc của người mới học, điêu khắc rất tùy ý, nhưng có thể nhận ra được từ hình dáng búi tóc và y phục đại khái là một nam một nữ.
Hai người gỗ này có điều kỳ lạ, nhưng trong thời gian ngắn hắn không tìm ra manh mối.
Mai Trục Vũ khẳng định điều này, cất hai người gỗ đi, xoay người bước ra ngoài.
Bước ra một bước, hắn vấp chân, ngã lộn nhào một cái, trước ngực đập vào một cái hộp gỗ, một cảm giác đau đớn lập tức từ trước ngực lan ra.
Vô thức đưa tay xoa xoa ngực bị đụng trúng, sờ đến một đoàn mềm mại, Mai Trục Vũ lại lặng lẽ buông tay ra, bỏ qua cơn đau trước ngực, từ trên mặt đất bò dậy.
Trên mặt đất rải rác mấy cái hộp, có thể thấy vừa rồi Vũ Trinh ở chỗ này lục lọi một hồi.
Mai Trục Vũ đem những cái hộp này đặt sang một bên, vững vàng bước về phía trước.
Không phải thân thể của hắn, chiều cao, cân nặng đều khác nhau, nhất thời có chút không thể thích ứng, cảm giác thế giới so với bình thường trông có vẻ thấp hơn một chút, còn có... ngực thật nặng trĩu, rủ xuống khó chịu.
Thì ra có thứ này, quả nhiên sẽ cảm thấy nặng sao?
Từng bước đi đến cửa, Mai Trục Vũ vịn cửa bước ra ngoài.
Bị giam cầm trong thân thể Vũ Trinh, hắn có chút bất an khó hiểu, đây không phải là thân thể của hắn, vạn nhất tổn thương đến chỗ nào, đều là phu nhân phải chịu khổ, chỉ cần nghĩ như vậy, Mai Trục Vũ liền cảm thấy mình đang ôm một báu vật mong manh yếu ớt đi giữa bụi gai đầy rẫy, bất cẩn một chút sẽ tạo thành hậu quả khủng khiếp không thể cứu vãn.
Vũ Trinh ngày thường như một trận gió, đi đi lại lại vội vàng hối hả, nhưng Mai Trục Vũ thì khác, hắn vẫn luôn ổn trọng trầm tĩnh, hiện giờ vì đổi một thân thể khác, hắn càng thêm trân trọng cẩn thận, vì vậy càng có vẻ chậm rãi, từ phòng Vũ Trinh đến khi bước ra khỏi phủ Dự Quốc Công, trên đường gặp bọn nô bộc trong phủ của hắn đều lấy làm kỳ quái nhìn dáng đi đường đoan trang cùng thần sắc trầm tĩnh của hắn.
Bọn nô bộc không rõ nguyên do trong lòng hiếu kỳ, Nhị nương này là thế nào, sao trông có vẻ câu nệ như vậy?
Còn bọn nô bộc biết chuyện Bùi Quý Nhã mất tích thì thở dài trong lòng, xem ra Bùi Lục Lang quả thật là gặp hung hiểm trùng trùng, nếu không Nhị nương vốn chẳng bao giờ đứng đắn, sao lại lộ vẻ mặt ngưng trọng như thế, hơn nữa bước chân nặng nề như vậy, khiến bọn họ nhìn vào cũng cảm thấy bất an.
Nhưng không ai dám nói nhiều, mọi người hoặc kỳ lạ hoặc lo lắng nhìn theo Nhị nương rời khỏi phủ Dự Quốc Công, cưỡi ngựa chạy xa.
So sánh với sự yêu quý thận trọng của Mai Trục Vũ, Vũ Trinh tùy ý hơn nhiều.
Nàng đứng dậy, chắp tay sau lưng đi dạo một vòng trong phòng.
Lang quân rất cao, nàng hôm nay nhìn thấy gian phòng rõ ràng không khác gì trước kia, chỉ là thay đổi độ cao, nhìn lại giống như có chút xa lạ.
Đi một vòng trong phòng nàng còn chưa xong, trực tiếp ném công việc chạy ra ngoài.
Nàng không thể nào còn an ổn ngồi thay lang quân xử lý công văn được.
Trước không nói nàng có làm được hay không, gặp phải loại chuyện thú vị này, nàng đương nhiên không thể thành thật như vậy.
Đi trong quan phủ Hình bộ, Vũ Trinh nhận ra nhân duyên của lang quân mình kém cỏi, không ai dám tiến lên chủ động chào hỏi hắn.
Những quan lại vốn tụ tập một chỗ cười nói, sau khi nhìn thấy hắn xuất hiện đều im lặng, đợi hắn đi qua, bọn họ mới tiếp tục nói chuyện.