Mai Tứ nghe Trinh tỷ nói vậy, còn tưởng rằng nàng khen mình xử lý biến cố không sợ hãi, có thể sống sót thoát khỏi hang ổ yêu quái, có chút ngượng ngùng: "À, cũng may, lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ có điều, sau khi ta bị dọa ngất thì làm sao ra được, ta cũng không rõ lắm."
Hắn dứt lời, đôi mắt trông mong nhìn Vũ Trinh,"Trinh tỷ, tỷ tin rồi ư?"
Vũ Trinh dứt khoát gật đầu: "Ừ, tin rồi."
Mai Tứ liền sùng bái nhìn nàng, cảm động nói: "Quả nhiên không hổ danh là Trinh tỷ, loại chuyện này, người bình thường làm sao có thể dễ dàng tin tưởng như vậy, bất kể là yêu quái hay những gì ta gặp phải, nghe thế nào đều giống như là giả, lúc ta tới còn nghĩ, nếu Trinh tỷ không tin biết làm sao đây."
Mai Tứ ôm đầu cười khổ,"Nói thật, chính ta cũng từng nghĩ có phải vì uống quá nhiều mà đầu óc hồ đồ hay không, nhưng ta lại khẳng định những điều kia đều là thật... Ta cũng nói không rõ ràng nữa, hai ngày nay, đầu óc của ta đều rất hỗn loạn."
Vũ Trinh trìu mến vuốt đầu chó của hắn,"Không sao đâu, Trinh tỷ tin ngươi mà."
Mai Tứ cảm động đến rơi nước mắt, Vũ Trinh nhìn bộ dạng nhát gan của hắn, suýt chút nữa không nhịn được muốn biến thành mèo cho hắn một kinh hỉ.
Không ổn, đừng dọa hắn ra bệnh mất, Vũ Trinh vạn phần tiếc nuối bỏ đi ý nghĩ này.
Sau khi nói hết những vấn đề đang quấy nhiễu bản thân, Mai Tứ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, toàn thân lại hồi phục chút tinh thần, hắn bắt đầu hào hứng nói với Vũ Trinh về thế giới yêu quái mà mình nhìn thấy, vừa nói còn vừa cảm thán liên tục: "Thật không ngờ, trên đời lại thực sự có yêu quái sống sờ sờ, nếu như có yêu quái, vậy quỷ và tiên trong truyền thuyết không biết có thật hay không? Hòa thượng kia liệu có thể tu thành Phật, đạo sĩ có thực sự có thể bắt yêu quái? Trinh tỷ nói xem, những điều này có thật không?"
Vũ Trinh nhấp một ngụm rượu, cười mà không đáp.
Có chứ, sao lại không có, trước mặt ngươi chẳng phải đang có một yêu quái đó sao, không chỉ vậy, đại đường huynh của ngươi còn là một đạo sĩ thật sự có thể bắt yêu trừ quỷ.
Tiểu Mai Tứ ngây thơ không biết trong bụng Trinh tỷ đang nghĩ gì xấu xa vẫn đang tiếc nuối than thở: "Chỉ tiếc là †a khônn đ ước nhìn thấv auử.
đáng tiếc quá, ta muốn biết Thanh Diện Lão và Thi Quỷ trong Yêu Quỷ Trát Ký rốt cuộc trông như thế nào, nếu ta tận mắt nhìn thấy, hẳn là có thể vẽ chúng tốt hơn!"
Rõ ràng trước đó khi nhắc đến còn sợ hãi, sau đó lại càng bị hình dạng thật của con rắn nhỏ dọa đến ngất xỉu, bây giờ thì hay rồi, lại quay đầu hào hứng nói về mấy chuyện này.
Nghe Mai Tứ nói một đống lớn về tâm trạng và cảm tưởng khi phát hiện ra thế giới mới, cuối cùng sau hai canh giờ, Vũ Trinh đã tiễn Mai Tứ ra về.
Trước khi đi, Mai Tứ rất chân thành khuyên nhủ: "Trinh tỷ, tỷ hôm nay đã biết Liễu thái chân kia thật sự là yêu quái, sau này ngàn vạn lần chớ nên tiếp cận nàng, ta biết rõ Trinh tỷ và Liễu thái chân bất hòa, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, nàng chính là yêu quái thật sự biết ăn thịt người, chúng ta chung quy vẫn là người bình thường, Trinh tỷ cũng không nên cãi nhau với nàng, miễn cho chọc giận nàng bị nàng ăn mất."
Mai Tứ thiên dặn vạn dò, Vũ Trinh trong lòng nhịn cười đến bụng sắp thắt lại, trên mặt còn phải làm ra vẻ nghiêm túc, thận trọng đáp ứng.
"Yên tâm, về sau Trinh tỷ nhất định cách Liễu thái chân rất xa."
Nhưng Mai Tứ vừa đi, Vũ Trinh liền coi những lời mình vừa nói như đánh rắm, ngay cả khúc nhạc cũng không nghe, trực tiếp đi về phía Liễu trạch, trèo tường vào lầu của Liễu thái chân, ngồi ở trên giường đối diện nàng ta bắt đầu cười không ngừng.
Ở trong nhà chỉnh sửa bản thảo đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đột nhiên lại có một con mèo điên xông vào, cười đến ngạt thở.
Liễu Thái Chân bình thản đối chiếu với bản thảo đã viết xong, ngay cả hứng thú ngẩng đầu liếc mắt nhìn cũng không có.
Đợi đến khi tiếng cười nhỏ dần, Liễu Thái Chân mới ngẩng đầu, hỏi nàng: "Gió đông nam tây bắc, hôm nay ngươi thổi trận cuồng phong nào vậy?"
Vừa nghe nàng nói chuyện, Vũ Trinh không nhịn được bật cười phì một tiếng ôm bụng cười lớn, cười ngã xuống giường.
Liễu Thái Chân: "..." Trước kia cũng không thấy điên đến mức lợi hại như vậy, có thể thấy Mai Trục Vũ kia quả thật không nuôi dạy người tốt được.
Liễu Thái Chân cũng không vội, ung dung chờ đợi Vũ Trinh tự cười đã rồi bò dậy.
Trên mặt Vũ Trinh còn có ý cười, vỗ đùi mình thở ngắn than dài, lắc đầu lắc lư: "Ai ai ai! Tiểu Xà a, uổng công ngươi thông minh cả đời, sao lại I† thuyền †rong mướng nhị thất" "Có gì cứ nói." Liễu Thái Chân bình tĩnh đáp.
Vũ Trinh: "Vừa rồi, Mai Tứ chạy tới thần thần bí bí nói với ta, ngươi là yêu xà, bảo ta cẩn thận kẻo bị ngươi ăn thịt người." Nói xong nàng lại cười vui vẻ.