Vũ Trinh nhìn sắc mặt hắn, đảo mắt một vòng, thầm cười trong bụng, chẳng buồn giải thích nữa, ngược lại thở dài một tiếng rúc vào lòng lang quân, cúi đầu nói: "Kỳ thật, tuy ta là Miêu công, nhưng ngày trước tuổi còn quá nhỏ, chưa thể phục chúng, từng có đại yêu quái nghe chuyện, muốn nhân cơ hội đến Trường An gây sự, lần đó, đầu ta bị nó phá một lỗ thủng to."
Trên đầu nàng bị thủng một lỗ, nhưng đại yêu quái sinh sự kia lại mất trọn cả cái đầu, hiện giờ sọ của hắn vẫn còn bày trong Nhạn Lâu, bị nàng dùng để cắm hoa.
Mai Trục Vũ nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, vẻ tức giận cùng đau lòng đều hiện rõ trên khuôn mặt, hiển nhiên nếu giờ phút này tên yêu quái đã đánh vỡ đầu Vũ Trinh có mặt ở đây, hắn nhất định phải khoét trên đầu hắn mười mấy cái lỗ.
Trong lòng Vũ Trinh cười khúc khích, tiếp tục cố gắng, dụi má vào ngực lang quân nói: "Khí hậu ở Trường An khác với những nơi khác, người lại đông đúc, rất dễ sinh ra đủ loại uế vật tinh quái, thường xuyên cần chúng ta xử lý.
Trước kia mỗi đêm ta đều không thể nghỉ ngơi tử tế, phải ra ngoài thừa lúc đêm tối để giải quyết những thứ đó."
"Vì phải che mắt người khác, cho nên ban ngày ta cũng không thể không đi khắp nơi, đôi khi vì giải quyết vấn đề mà hành sự có phần khác người.
Vì vậy ngày qua tháng lại, tiếng xấu ương ngạnh phóng đãng của ta ở Trường An không ai là không biết..."
Nàng khế thở dài, khiến trái tim Mai Trục Vũ cũng thắt lại, ôm lấy nàng nói nhỏ: "Ta sẽ không để nàng vất vả như vậy nữa, ngày sau có việc khó khăn gì, ta sẽ thay nàng làm."
Vũ Trinh sờ vào thắt lưng lang quân, nghĩ thầm, lang quân dễ lừa như vậy, trước kia chắc hẳn đã ăn không ít thiệt thòi.
Nghĩ vậy, tay nàng sờ xuống mông lang quân, véo một cái.
Mai Trục Vũ:...
Hắn nhanh chóng lùi lại, mặt đỏ bừng tới tận mang tai, muốn nói lại thôi, Vũ Trinh ngồi trên lan can cười vang, cười đến trước cúi sau ngửa, lắc lư chực ngã từ trên lan can xuống.
Mai Trục Vũ nhìn một hồi, đành phải tiến lên, đỡ nàng xuống.
"Vì sao cười vui vẻ như vậy?" Lang quân có chút bất đắc dĩ.
Vũ Trinh nắm lấy ngón tay hắn, mỉm cười đáp: "Bởi vì... đột nhiên cảm thấy rất vêu chàna" "Chàng còn chưa từng thấy qua yêu thị, không bằng hôm nay ta dẫn chàng đi xem?"
Vũ Trinh nói xong liễn dẫn Mai Trục Vũ đến yêu thị.
Mắt nhìn cửa Đông Phường đã gần kề, Mai Trục Vũ hơi do dự nói: "Ta vào yêu thị, liệu có gặp phiền phức gì chăng?" Theo hắn biết, yêu thị Trường An cũng không dễ dàng tiến vào như vậy.
Vũ Trinh lại hoàn toàn không để ý, phất tay nói: "Không sao không sao, ta dẫn chàng đi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ."
Lúc sắp bước vào phường thị, trong lòng Vũ Trinh đột nhiên nổi lên ý xấu, nàng nghiêng đầu nhìn lang quân, cười nói: "Lang quân, ngày thường chàng che giấu linh khí quanh thân, giống như người tầm thường, nhưng nơi này là yêu thị, ta sợ có tiểu yêu không có mắt mà bất kính với chàng, chi bằng chàng đừng che giấu nữa, cứ thoải mái lộ ra đi."
Mai Trục Vũ cau mày,"Như vậy e là có chút bất ổn, vạn nhất gây ra hỗn loạn..." Linh khí trên người hắn dù sao cũng xuất phát từ Đạo gia chính thống, không cùng đường với yêu.
Như thế tiến vào yêu thị, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý.
Vũ Trinh chỉ muốn hù dọa chúng yêu một chút cho vui, xem náo nhiệt, nào có bị hắn khuyên can, tiến lên ôm lấy cánh tay Mai Trục Vũ lắc lắc, hai mắt sáng ngời nhìn lang quân, vì vậy rất nhanh "không ổn" liền "ổn" ngay.
Đông phường yêu thị có mười hai vị yêu tướng thủ phường, ngày thường chỉ hóa thành kim thân cao lớn mười hai trượng, đứng hai bên cổng phường tạo thành hình vòng cung, nếu có kẻ pháp lực cao cường xâm nhập mới phải động thủ, nếu pháp lực không mạnh mà xâm nhập, mấy vị đại gia này ngay cả mắt cũng chẳng thèm mở, dù sao chỉ cần đám yêu trong yêu thị cũng đủ trực tiếp bắt được kẻ xâm nhập rồi.
Hai năm nay, Trường An yêu thị càng ngày càng thái bình, đã lâu không xảy ra đại sự, những yêu tướng này ngủ đã lâu không hề mở mắt, ngay cả trên kim thân cũng mọc đầy cỏ.
Một ngày kia, bọn họ cảm nhận được một luồng linh lực thanh chính tương khắc với yêu thị xâm nhập, linh khí này khiến chúng yêu tướng nhanh chóng tỉnh lại, cùng nhau mở mắt ra, trong đó một vị yêu tướng mắt to như chuông đồng vừa mới tỉnh dậy, chưa kịp nhìn rõ người tới đã gầm lên một tiếng: "Vật hư phương nào, dám đến yêu thị làm loạn!"
Hắn vừa dứt lời, liền nghe một giọng nữ cười nói: "Kêu loạn cái gì vậy, thanh âm lớn như vậy, ồn chết người ta mất."
Yêu tướng cực lớn cúi đầu nhìn xuống, chính thấy Tiểu Miêu Công từng giày vò yêu quái đến chết không đền mạng đang ở dưới chân mình, tướng liền cảm thấy đầu óc mình đau nhức một trận, không nhịn được hồi tưởng lại quãng thời gian trước kia bị Tiểu Miêu Công giày vò đến mức hận không thể chui xuống đất trốn đi.