Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 144




Gần hoàng hôn, đám đàn ông say sưa ca hát đã toàn bộ "bỏ mạng", người nọ người kia nằm la liệt trên mặt đất, cao thấp béo gầy ngủ thành một đống, duy nhất người còn sống sót là Vũ Trinh.

Trong bữa tiệc rượu này, nàng vẫn luôn cầm bình rót rượu cho mọi người, nơi đây có phân nửa số người đều bị nàng ta rót cho uống say bí tỉ, mà bản thân nàng lại không uống nhiều, giờ phút này vẫn thần thanh khí sảng như cũ.

Mai Trục Vũ từ lầu trên đi xuống, giúp Vũ Trinh đỡ những hán tử say khướt ngã dưới đất dậy, giao cho bọn tôi tớ và xe ngựa tới đón ở bên ngoài, bận rộn một hồi, đưa hết mọi người đi, trời đã về chiều.

Ráng chiều trải dài, nửa bầu trời đều là mây mù màu đỏ cam, phản chiếu xuống mặt hồ bên tòa lầu nhỏ, trên ngọn cây xanh tươi, giữa trời đất một mảng rực rỡ muôn màu.

Vũ Trinh bưng một chén rượu trong suốt từ từ nhấm nháp, dựa vào lan can lầu hai, ngắm nhìn phương xa.

Chim mệt mỏi về tổ, hót vang xa xăm.

Đặt chén xuống, Vũ Trinh thở ra một hơi, ngón tay gõ lên lan can, ngữ khí có chút lười biếng nói:

"Hằng năm ta đều phải gặp gỡ những bằng hữu này hai lần, lần này người đến không đông như lần trước, có hai vị huynh trưởng năm nay được bổ nhiệm ra ngoài làm quan, trời nam biển bắc không thể tùy ý trở về.

Những bằng hữu năm xưa từng cùng ta giục ngựa Trường An, hiện giờ không còn tụ họp đông đủ nữa."

" Mấy người Hôm nay đến đây đều đang ở Trường An có thời gian ghé qua, còn nhiều người không ở Trường An, hoặc là không có thời gian đến, cũng có người dần dần xa cách không muốn đến nữa."

Mai Trục Vũ lặng lẽ lắng nghe, cũng lặng lẽ nhìn nàng.

Sườn mặt của nàng được nắng chiều tô điểm thành một vầng sáng ấm áp, đồng tử cũng như được điểm xuyết lên một tia sáng lấp lánh, trông đặc biệt mê hoặc lòng người.

"Ta năm thiếu thời đã có tiếng xấu bất hảo, khác với các nương tử Trường An, phụ thân và tỷ tỷ lo lắng cho ta, nhưng ta trời sinh phản cốt, không chịu quản giáo, đánh bậy đánh bạ, quen biết với những lang quân này, bọn họ dạy dỗ bảo vệ ta rất nhiều."

"Chuyện còn trẻ đã rõ ràng trước mắt, nhưng cố nhân lại không còn trẻ.

Những huynh trưởng này của ta, thời niên thiếu hăng hái nói muốn đi ngàn dặm đường ngắm núi sông tươi đẹp, hôm nay an an ổn ổn làm quan lại lục bộ, mỗi ngày bận rộn công việc văn thư, gia đình chỉ là một màng ngăn." giờ lại vào Quốc Tử Giám dạy học sinh; từng nhát gan yếu đuối, không dám thấy máu, lúc vây săn cũng chỉ dám đứng một bên xem, bây giờ lại thành tướng quân, muốn trấn thủ biên quan..."

Vũ Trinh ngửa đầu uống cạn sạch rượu trong chén, quay sang nhìn Mai Trục Vũ, chớp mắt cười nói: "Chàng nói xem có thú vị hay không, thời niên thiếu của người ta và sau khi lớn lên, tại sao lại thay đổi nhiều đến thế?"

Mai Trục Vũ rốt cuộc mở miệng: "Nàng không có thay đổi."

Vũ Trinh không tán thành cũng không phản đối,"Ta đương nhiên thay đổi rồi, tính tình ta thuở nhỏ cũng không tốt như bây giờ."

Mai Trục Vũ: "..."

Vũ Trinh đặt chén rượu xuống, cười tủm tỉm nhìn hắn,"Còn chàng, Lang quân thuở thiếu thời sống như thế nào, cuộc sống ra sao?"

Mai Trục Vũ nhìn ra phương xa, hơi có chút xuất thần, một lát sau mới nói: "Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của ta đều rất tầm thường vô vị."

Hắn nói vô vị, Vũ Trinh lại càng cảm thấy tò mò, nghiêng người đến trước mặt hắn cười nói: "Nói thử xem nào."

Mai Trục Vũ thấy dáng vẻ lười nhác vô hình vô trạng của nàng như vậy, ánh mắt dịu lại, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Ta không nhớ rõ lắm chuyện lúc ba bốn tuổi, sau bốn tuổi, ta được phụ mẫu đưa vào Thường Hi quan mới thật sự bắt đầu nhớ việc, tuy rằng bởi vì một ít duyên cớ, ta chỉ là đệ tử treo tên, nhưng sư phụ và chư vị sư huynh đều cực kỳ chiếu cố ta."

Nói đến đây, Mai Trục Vũ dừng lại, có chút không biết nên nói như thế nào, dù sao cuộc sống trong quan thật sự không có gì thú vị, nói ra Vũ Trinh có lẽ không thích nghe, cho nên hắn cố gắng hồi tưởng lại, nhặt ra mấy chuyện mình cảm thấy hơi có ý vị mà kể.

"Trên núi tuyết rơi rất sớm, hằng năm đến tháng Mười, trên đỉnh núi đã có tuyết đọng.

Năm ta mười tuổi từng bị thương, toàn thân phát sốt cần dùng băng tuyết để kích thích, nên đã tĩnh dưỡng ngay trên sơn lĩnh.

Một hôm gió tuyết quá lớn thổi sập mái nhà, ta muốn trở về am ở lưng chừng núi, nửa đường lại bị lạc lối vì gió tuyết mịt mù, đúng lúc không biết phương hướng thì gặp một con sói tuyết.

Con sói tuyết kia rất thông tuệ, chẳng những không ăn thịt ta, còn dẫn đường đưa ta về đến cửa am.

Chỉ là khi nó vừa đưa ta tới nơi, bỗng nhiên tan thành một đống tuyết.

Về sau sư phụ bảo ta rằng, đó chính là sơn thần Tây Lĩnh, đôi khi ngài hóa thành thú vật, chỉ lối cho kẻ lạc đường trong núi tìm được phương hướng."