Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 124




Lúc này, Mai Trục Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, hắn phát hiện mình vừa rồi vô hình trung đã bị tiểu cô nương lừa ra khỏi viện tử.

Hắn chỉ đáp ứng mang nàng ra ngoài trong viện tử nhìn xem, lại không có đáp ứng ra khỏi viện tử.

Vì thế Mai Trục Vũ im lặng hồi lâu, đứng dưới chân tường ngoài nhà hồi tưởng lại một chút vừa rồi mình bị ma quỷ ám ảnh, tâm trí mơ hồ, lại dứt khoát ôm tiểu cô nương nhảy về trong viện.

"Chậc." Lúc trở lại viện, Mai Trục Vũ mơ hồ nghe được tiểu cô nương trong ngực mình phát ra một tiếng thở dài mang ý "Thật đáng tiếc".

Mai Trục Vũ:...

Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương, thấy nàng đáng yêu bưng mặt, cười tựa như một đóa hoa loa kèn nhỏ, hoàn toàn không có biểu tình bất mãn gì, dường như âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.

Sau khi bị thả xuống đất, tiểu cô nương chạy đến bên cạnh ao nước trong sân, đứng trên tảng đá lớn, duỗi chân vào trong nước.

Mai Trục Vũ chưa kịp ngăn cản, vội vàng đi qua đỡ nàng: "Bên này bụi cỏ nói không chừng có rắn, trong nước cũng có thể có côn trùng, không nên đặt chân xuống, mau đứng lên."

Bị lôi ra khỏi bờ ao, tiểu cô nương bỗng nhiên quay đầu ngồi xổm xuống, vùi đầu không nói lời nào.

Mai Trục Vũ cho rằng nàng tức giận, tiểu hài tử chính là không thích bị giảng đạo lý như vậy, hiển nhiên Vũ Trinh hồi còn nhỏ là một tiểu cô nương càng không thích bị giảng đạo lý, hắn chỉ vào vai tiểu cô nương: "Bên kia trong nước thật sự có thể có rắn."

"Nếu ngươi muốn chơi, ban ngày chơi được không?"

"Vũ Trinh?"

Tiểu cô nương rốt cuộc đã đứng dậy, quay đầu nhìn Mai Trục Vũ.

Trên mặt nàng không có vẻ tức giận cũng chẳng phải khổ sở, mà là một vẻ sáng long lanh giả vờ thần bí.

Nàng khép hai bàn tay lại, nói với Mai Trục Vũ: "Ngươi lại đây, ta cho ngươi xem một vật thú vị!"

Mai Trục Vũ quả thực không đoán được trong cái đầu nhỏ của tiểu cô nương rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ đành mơ hồ tiến lại gần.

Đợi hắn tới sát, tiểu cô nương hắc hắc cười, đột nhiên mở bàn tay ra, cười khúc khích: "Ngươi xem này!"

Một con ếch nhỏ từ hai bàn tay trắng nõn của nàng nhảy ra, phóng về phía mặt Mai Trục Vũ.

Mai Trục Vũ ra tay như điện, trong khoảnh khắc đó túm lấy một chân ếch, tiện tay ném vào ao nước bên cạnh, phát ra một tiếng "tõm", còn kèm theo một tiếng "ộp" đầy oán niệm.

Tiểu cô nương đem hai tay chắp sau lưng, điểm nhiên như không nhìn trời nhìn đất.

Mai Trục Vũ từ trên cao nhìn xuống tiểu cô nương, cau mày.

Hắn từ nhỏ đã hiểu chuyện nghe lời, tiểu đệ tử trong quan trên cơ bản đều do hắn nuôi lớn, hắn không phải chưa từng gặp qua hài tử bướng bỉnh, nhưng mỗi một đứa cuối cùng đều ở dưới sự dạy dỗ tàn khốc của hắn mà nhanh chóng trở nên nghe lời, tiểu cô nương trước mặt này, quả thật quá mức bướng bỉnh.

Nghĩ như vậy, Mai Trục Vũ đối diện với một đôi mắt to đáng thương.

Chủ nhân của đôi mắt kia hình như nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó bất ổn, kéo vạt áo của hắn, giọng nói non nớt: "Ta nhớ phụ mẫu và tỷ tỷ của ta rồi-"

Nàng dụi dụi mắt khóc thút thít, bé nhỏ một đoàn nhìn thế nào cũng thấy đáng thương, Mai đạo trưởng trong chớp mắt như vậy, mềm lòng thành một vũng, cũng không cứng rắn nổi nữa, cho dù biết tiểu gia hỏa này là giả bộ bộ dạng này, hắn vẫn không có cách nào.

Cho dù biến thành cái dạng này, chỉ cần nghĩ đến nàng là Vũ Trinh, Mai Trục Vũ trong lòng liền tràn đầy không biết nên bắt nàng làm gì bây giờ.

"Ngày mai ta dẫn ngươi đi thăm bọn họ, đừng buồn nữa." Hắn ngồi xổm trước mặt tiểu cô nương, xoa đầu nàng.

Tiểu cô nương lén lút lộ ra một con mắt quan sát biểu tình của hắn, tiếp theo giống như là một tiểu động vật nhìn thấy cảnh báo được giải trừ, đại phóng buông cánh tay xuống, lại lần nữa cười hì hì.

"Ta muốn con tiểu phi trùng sáng lấp lánh kia!"

Nàng rất nhanh lại bắt đầu không khách khí yêu cầu, muốn Mai Trục Vũ mang theo nàng đi bắt đom đóm ở trong sân.

Cuối cùng, nàng nằm sấp trên lưng Mai Trục Vũ, một tay ôm một túi sa nhỏ bán trong suốt chứa đom đóm ngủ, nàng ngủ còn ngáy, hơn nữa còn bất an lộn ngược từ trên lưng Mai Trục Vũ xuống.

Mai Trục Vũ đưa một tay ra sau chụp một cái, nhấc chân nàng lên, không để nàng trực tiếp lăn xuống đất.

Cứ như vậy giày vò một hồi, nàng vẫn không tỉnh.

Sáng sớm hôm sau, dáng vẻ của Vũ Trinh vẫn là của một tiểu cô nương, chưa khôi phục lại.

Nàng dụi mắt ngồi dậy từ trên giường, mặt không biểu tình ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, trừng mắt nhìn giường và chăn mền trước mặt, rất lâu cũng không lên tiếng.

Nàng tỉnh, vốn định gọi nàng dậy rửa mặt ăn sáng, nhưng thấy bộ dạng này của nàng, không biết sao đột nhiên có chút khẩn trương, không biết nàng bị làm sao.