"Lang quân của ngươi nhìn qua có vẻ gấp muốn chết."
Cái túi nhỏ kia giật giật, rất nhanh lại không có động tĩnh.
Liễu Thái Chân đưa tay kéo chăn ra, lộ ra một cục lông ở bên trong.
Đây cũng là một con mèo mướp, nhưng mà, con mèo mướp này là bộ dạng mèo con.
Mèo con híp mắt, ngủ say như chết.
Liễu Thái Chân đưa tay xoa xoa đầu mèo con,"Lang quân kia của ngươi vốn không nhận ra ngươi, hiện tại biến thành bộ dạng này, lại càng nhận không ra."
Ngày thứ ba từ khi Miêu công bỏ nhà ra đi, Mai Trục Vũ vẫn chưa tìm được nàng.
Đây là Trường An, địa bàn của nàng, trong lòng Mai Trục Vũ hiểu rõ nàng sẽ không gặp chuyện gì, chỉ là không muốn gặp hắn nên mới không xuất hiện, vì thế lại đợi trong phòng thêm một đêm nữa, hắn không còn chạy khắp Trường An tìm kiếm Ly Hoa Miêu nữa, mà trở lại nhiệm vụ.
Chiều hôm ấy, hắn tan ca về nhà, trên đường lại thấy trên tường một hộ nhân gia có một con mèo mướp đang phơi nắng.
Mai Trục Vũ đứng dưới tường do dự hồi lâu, đưa tay qua hỏi: "Có phải là nàng không?"
Ly Hoa Miêu liếm liếm ngón tay hắn, mắt Mai Trục Vũ sáng lên, đưa tay ôm nó từ trên tường xuống, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thêm, thì từ đầu tường bên kia lại thong thả bước tới một con Ly Hoa Miêu y hệt.
Con Ly Hoa Miêu này ngẩng cao cằm, tư thái ung dung tao nhã, bước đi thằng tắp ngó xuống chúng sinh, cuối cùng dừng lại trước mặt Mai Trục Vũ, đối mặt với hắn.
Mai Trục Vũ: "..."
Mai Trục Vũ chưa từng bao giờ bối rối đến thế.
Điều khiến hắn càng không biết phải làm sao, chính là hai con mèo mướp đang đánh nhau ngay trước mắt hắn, Mai Trục Vũ bất đắc dĩ, đành phải ôm mỗi tay một con, ngăn cản chúng cắn xé lẫn nhau.
"Mai lang quân." Một nữ tử diện mạo hơi tái nhợt, thần tình lãnh đạm cắt ngang suy nghĩ của Mai Trục Vũ.
Mai Trục Vũ nhìn về phía người tới, hai người cách nhau một trượng xa, cây lựu trong viện người ta vươn qua bức tường, tạo thành một mảng bóng râm giữa hai người.
Liễu Thái Chân và Mai Trục Vũ đối diện nhau một lát, nàng mới nói: "Thất lễ rồi, còn chưa chính thức gặp mặt.
Ta là Liễu Thái Chân, con gái của Liễu Ngự sử, đồng thời cũng là Xà công của Yêu thị." Trong mắt Mai Trục Vũ thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Hắn gật đầu với Liễu Thái Chân, rồi mang theo hai phần hy vọng hỏi nàng: "Xà công cùng Miêu công trấn thủ Trường An, hẳn là bạn thân của Miêu công, không biết ngươi có hay tung tích của Miêu công?"
Liễu Thái Chân còn chưa kịp đáp lời, đã cảm thấy trong tay áo mình có động tĩnh.
Nàng cúi mắt xuống, ấn ấn ống tay áo, chỉ vào hai con mèo đang co móng vuốt trong tay Mai Trục Vũ nói: "Đây là hai con mèo ta nuôi."
Thì ra đây chính là hai con mèo mướp mà hôm qua hắn đã nhìn thấy ở Liễu phủ, vẫn không phải là Vũ Trinh.
Mai Trục Vũ buông chúng ra, để mặc chúng nhảy xuống đất, vây quanh chân Liễu Thái Chân cọ cọ vào váy nàng.
Liễu Thái Chân cảm thấy sinh vật trong tay áo mình động đậy mạnh, khẽ cười, cuối cùng đưa tay lấy nàng ra.
Mai Trục Vũ thấy nàng móc từ trong tay áo ra một con mèo con, cũng không biết vì sao mà ánh mắt không thể dời đi được.
Không đợi Liễu Thái Chân nói chuyện, hắn đột nhiên tiến lên hai bước hỏi: "Nàng là Vũ Trinh phải không?"
Liễu Thái Chân sửng sốt, bỗng nhiên cười, tiện tay đưa cục lông cho hắn, miệng nói: "Đúng là nàng.
Quên không nói với ngươi, Vũ Trinh khác với yêu vật bẩm sinh thông thường, cũng không giống ta là bán yêu, nàng khá đặc biệt, rất nhiều thứ không thể ăn bừa, bùa nước ngươi cho nàng uống trước đây chứa quá nhiều linh khí thanh chính, tuy nói đã trừ khử ôn khí trong cơ thể nàng, nhưng đồng thời cũng khiến nàng biến thành bộ dạng này."
Mai Trục Vũ tiếp nhận con mèo con đang nhắm mắt như rất buồn ngủ kia, nghe vậy lộ vẻ hối hận cùng thương tiếc, kiểm tra xem mèo con còn chỗ nào không thoải mái hay không.
Liễu Thái Chân vốn còn có chút lời muốn nói, thấy hắn như vậy, cũng nuốt trở vào, cuối cùng nàng ôm lấy hai con mèo lớn bên chân, ý vị thâm trường để lại cho Mai Trục Vũ một câu.
"Mai lang quân, Vũ Trinh khi còn nhỏ vô cùng nghịch ngợm, có thể nói là người người chán ghét chó cũng ghét, ngươi hãy bảo trọng."
Mai Trục Vũ không biết lời này của nàng có ý gì, còn muốn hỏi lại, người đã đi mất.
Không còn cách nào, Mai Trục Vũ chỉ có thể ôm mèo sữa trong tay về nhà trước.
Kết quả đêm hôm đó, hắn liền hiểu được ý nghĩa câu nói kia của Liễu Thái Chân.
Vũ Trinh từ mèo biến trở về dáng vẻ người - từ mèo sữa biến thành một tiểu cô nương chừng bảy tuổi.
Nửa đêm canh ba, Mai Trục Vũ chân trần đứng trên mặt đất, dùng ánh mắt mờ mịt luống cuống nhìn tiểu cô nương trên giường.
"Này! Ngươi là tiểu tặc từ đâu tới, vì sao lại bắt cóc ta đến nơi này!" Tiểu cô nương khoảng bảy tuổi đứng chống nạnh trên giường, thân mình quấn chăn gấm, lộ ra hai cánh tay trắng nõn.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế ngạo nghễ đập vào mặt, oai phong lẫm liệt cao đến hai trượng.