Trong lòng hoảng hốt, Bạch Lang Quân tốt xấu gì cũng nhớ tới nơi này là Trường An, có người trấn áp, vội vàng khẩn trương cầu xin tha thứ,"Đạo trưởng tha mạng, tiểu yêu chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, càng chưa từng hại người, đến Trường An là đã được hai vị kia cho phép qua yêu thị." Bởi vì cổ bị bóp, giọng nói của hắn có chút khàn khàn.
Bạch Lang Quân nói lời này mềm mỏng, vừa mở miệng chính là xin tha, nhưng lại ẩn chứa ý uy hiếp cảnh cáo, hắn là yêu quái đứng đắn ở Trường An, chỉ cần không phạm tội, hai vị chủ yêu thị sẽ che chở hắn, coi như là đạo sĩ cũng không thể ở chỗ này làm loạn.
Bạch Lang Quân vừa dứt lời, phát hiện đạo sĩ trẻ tuổi cũng không buông tay, ánh mắt nhìn hắn vẫn lạnh lùng sắc bén như cũ.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm một hồi, Bạch Lang Quân chỉ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng cứng ngắc, muốn sợ hãi co rúm lại thành một đoàn.
Không phải hắn nhục nhã, hắn xem xét thời thế, phát hiện đạo sĩ trước mặt này tu vi đáng sợ, cho dù chỉ tiết lộ ra một tia khí tức, hắn cũng muốn chạy trốn, nếu giống như đám tiểu yêu trẻ tuổi khí thịnh kia bất chấp tất cả liều mạng với người ta, chỉ sợ hôm nay hắn chỉ có thể còn lại một tấm da, hoặc là ngay cả tấm da cũng không còn.
Hắn có thể bình an sống đến hôm nay, tu luyện ra ba cái đuôi, chính là dựa vào phần uyển chuyển này.
Hồ ly đang lơ lửng giữa không trung lại hạ giọng nói tiếp: "Không biết tiểu yêu đắc tội đạo trưởng ở chỗ nào, đạo trưởng không ngại nói rõ, tiểu yêu tất nhiên sẽ sửa đổi."
Lúc này, Bạch Lang Quân rốt cuộc nghe được đạo sĩ trẻ tuổi mở miệng, hắn nói: "Về sau, không được phép đến gần Vũ Trinh trong vòng một trượng."
Bạch Lang Quân sửng sốt, không khỏi hỏi: "Ngài là... 2"
Hắn vừa hỏi xong, chỉ cảm thấy cổ họng đau nhói, vị đạo sĩ này tuổi còn trẻ nhưng không có chút ý tứ thương hoa tiếc ngọc nào, sức tay lại càng lớn đến đáng sợ, nếu như hắn chỉ là một con hồ ly tầm thường, lúc này cổ cũng đã bị bẻ gãy mất rồi.
"Nghe rõ chưa."
Bạch Lang Quân đâu còn dám nhiều lời, vội vàng đáp: "Vâng vâng, tiểu yêu đã hiểu rồi, đạo trưởng cứ yên tâm, tuyệt đối không dám gặp nàng nữa!"
Nói xong lời này, Bạch Lang Quân rốt cuộc cảm thấy cổ buông lỏng, vị đạo sĩ kia tiện tay ném hắn qua một bên, lau tay.
Lúc này hắn thu liễm khí tức, Bạch Lang Quân phát hiện nhuệ khí trên người hắn đã không còn, nhìn qua tựa như người bình thường, trong lòng càng thêm nghiêm nghị.
Ở tuổi này, lại có thể tu đạo phản phác quy chân, có thể thấy được tư chất kinh người.
Thấy hồ ly co rúm ở góc tường không dám động đậy, đạo sĩ lại cúi mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Đi đi."
Bạch Lang Quân không dám ở lại lâu, trực tiếp dùng bộ dạng này nhảy lên tường trốn về phủ, mấy ngày kế tiếp cũng không dám lộ diện.
Qua rất nhiều ngày, Bạch lang quân mới lần nữa ra cửa, lần này hắn dùng không dùng thân phận nam tử, mà là dung mạo nữ tử.
Dung mạo Bạch gia nương tử càng thêm xinh đẹp thanh tú, tựa như một đóa hoa sen trong gió, khiến người ta thương tiếc.
Lần này nàng ra cửa, là đáp ứng lời mời của một vị lang quân, nào ngờ ở chợ phía đông, Bạch gia nương tử trông thấy Vũ Trinh, mà khi nàng nhìn rõ nam tử trẻ tuổi cao gầy bên cạnh Vũ Trinh, cả người nàng cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch đi hai phần.
Là vị đạo sĩ suýt nữa bóp gãy cổ nàng ngày đó! Bạch gia nương tử cưỡng chế sợ hãi muốn xoay người bỏ chạy.
Các lang quân vây quanh nàng thấy mỹ nhân mặt lộ vẻ hoảng sợ, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch gia nương tử rất nhanh thu liễm biểu tình, lắc đầu đáp: "Không có gì." Một lát sau, nàng giả vờ lơ đãng nhìn về phía hai người Vũ Trinh, làm bộ tò mò hỏi: "Ấy, đó chẳng phải là Vũ nhị nương tử sao, huynh trưởng của ta có quen biết nàng, vị lang quân bên cạnh nàng ấy là ai vậy?"
Lang quân mời nàng ra vừa hay quen biết với Vũ Trinh và Mai Trục Vũ, lúc này thành thật đáp: "Nam tử bên cạnh Vũ nhị nương tử là phu quân mới cưới chưa lâu của nàng, tên là Mai Trục Vũ."
Bạch gia nương tử thở dài một hơi, khó trách tìm tới cửa, hóa ra là ghen tuông.
Nàng nếu sớm biết Miêu công gả cho một vị đạo sĩ lợi hại như vậy, nào dám đi qua trêu chọc.
Trước kia nghe nói Miêu công gả cho một người bình thường, nàng còn kỳ quái, bây giờ đã hiểu, nguyên lai là một đạo sĩ, như vậy mới là bình thường, đường đường là Miêu công, sao có thể gả cho một nam tử tầm thường.
, Bạch gia nương tử nghĩ đến hai câu lạnh lùng lúc trước của đạo trưởng, trong lòng vẫn còn sợ hãi vuốt lên cổ, quyết định lần sau nhìn thấy hai người này sẽ quay đầu bỏ chạy.
Sắc đẹp tuy rằng tốt, nhưng mạng nhỏ mới quan trọng nhất!