Mai Nở Dưới Sao

Quyển 2 - Chương 96




- Gì vậy ạ? - Sao thắc mắc, nhưng em cũng đoán được mười mươi thứ trong hộp rồi, em chỉ không hiểu tại sao chàng lại trao nó cho em thôi.

- Quà đáp lễ đấy. - Mai Lang Vương tiến đến, kề sát vào em từ phía sau và đưa tay giở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay tinh xảo."

- o-

Bắt đầu từ đấy, Sao chuyên tâm may áo cho chàng. Những hoa văn thêu lên trang phục của chàng mà em từng học dang dở thuở trước nay được em lật lại. Sao học thêu và tập tành học dệt lụa tiên. Dẫu vậy, em không thể vội vàng được, trước mắt em chưa thể tự tay dệt lụa để may áo cho chàng mà phải sử dụng lụa do các chị làm ra.

Sao mở chiếc hộp mà mình giấu dưới gầm giường ở phòng riêng, lấy ra bộ áo xưa cũ đó. Em ngắm nhìn nó, dù trải qua thời gian lâu như vậy nó vẫn mới nguyên như ngày nào. Em hoàn thành bộ áo đó trước rồi thêu hoa văn lên. Khi Mai Lang Vương trông thấy em may tấm áo ấy, chàng chợt nghe lòng dâng lên từng hồi vang động.

Nếu là thuở trước, có lẽ chàng đã ngay lập tức lao đến ôm em. Thế nhưng bây giờ, giữa em và chàng có một khoảng cách, vì vậy, dù có vui sướng đến thế nào chàng cũng chỉ có thể đứng lặng một góc và ngắm em thôi. Mai Lang Vương luôn âm thầm dõi mắt theo em, thỉnh thoảng, khi em ôm tấm áo vào lòng hay giở nó lên dưới ánh nắng để xem xét từng đường kim mũi chỉ, chàng lại thấy như chính mình được em nâng niu vậy.

Chẳng mấy chốc mà Sao đã may xong bộ áo ấy, em mang đến cho chàng ướm thử. Mai Lang Vương đứng trước gương, nhìn bộ áo khoác trên người đến ngây ra, môi cười mỉm vừa ý. Sao bảo với chàng rằng đó là bộ áo mà em may cho chàng thời còn mười bảy. Lúc đó em may sắp xong rồi, chỉ còn vài công đoạn nữa là hoàn thành thì chuyện kia xảy ra.

Mai Lang Vương lặng nghe em, chàng chạm tay lên làn vải và nhớ về quá khứ ấy, thật xót xa quá. Lúc đó nghe em bảo đang may áo cho chàng, chàng chỉ biết mong chờ ngóng đợi chứ có thấy được mặt chiếc áo đâu? Giờ khi được khoác nó lên người, chàng vẫn chưa thôi lâng lâng. Cuối cùng cũng được mặc áo do em may rồi.

- Này. - Lúc Sao sắp rời khỏi phòng chàng, Mai Lang Vương bỗng trao cho em một chiếc hộp sứ.

- Gì vậy ạ? - Sao thắc mắc, nhưng em cũng đoán được mười mươi thứ trong hộp rồi, em chỉ không hiểu tại sao chàng lại trao nó cho em thôi.

- Quà đáp lễ đấy. - Mai Lang Vương tiến đến, kề sát vào em từ phía sau và đưa tay giở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay tinh xảo.

- Em không cần đâu! Ai đáp lễ qua lại với ngài mà tặng quà?! - Sao cau mày, phát cáu, em đóng hộp lại và chực trả cho chàng.

- Em may áo cho ta, ta không thể nhận không áo được, phải có quà đáp lại chứ? - Chàng cười mỉm.

Sao không buồn nói gì nữa, em mặc kệ chàng. Mai Lang Vương lấy vòng ra và đeo lên tay em, chiếc vòng thật hợp với làn da trắng nõn như sứ ấy. Chàng nhìn ngắm bàn tay mỹ miều một chốc, rất muốn đặt lên đó một nụ hôn. Thế nhưng, có vẻ chàng không làm thế được, vì vậy Mai Lang Vương chỉ thì thầm bên tai em - Ta đợi bộ áo tiếp theo đấy.

Sao ôm lấy bàn tay vừa bị chàng giữ, giấu nó vào người. Em chẳng nói chẳng rằng bỏ đi. Mai Lang Vương cười trông theo em, chàng thấy tâm tình rất thoáng đãng. Tuy vậy, đôi mắt nâu hơi sẫm lại khi rơi lên chiếc kiềng đồng trên cổ em. Thứ đó khiến tâm trạng thoải mái của chàng xuống dốc một chút.

Cứ thế, ngày qua ngày, Sao lại may áo cho chàng. Khi em hoàn thành xong bộ áo mới, em lại mang đến cho chàng ướm thử. Mai Lang Vương nhận áo và tặng cho em quà, những món quà đều là trang sức. Sao không từ chối những món quà mà chàng tặng nhưng em không đeo chúng. Mỗi lần trao chúng cho em, chàng đều tự tay khoác chúng lên người em nhưng Sao luôn tháo chúng ra và cất vào một góc. Những món trang sức mà chàng tặng vừa tinh xảo lại vừa quý giá, vậy mà em không hề để mắt đến, Sao chỉ nâng niu chiếc kiềng đồng.

Kể từ khi được em may áo cho, Mai Lang Vương cũng không còn thói quen mặc lễ phục cả ngày nữa. Chàng chỉ mặc lễ phục lúc làm việc còn những lúc khác thì thay thường phục em may. Chàng rất yêu quý những bộ áo ấy, luôn giữ gìn chúng rất cẩn thận. Các vị Hoa Tiên trông thấy thế, chỉ biết lắc đầu cười.

- Này, bị rách kìa. - Lãm đang uống trà thì tinh ý nhận ra trên tay áo chàng có một đoạn bị bung chỉ.

- À… - Mai Lang Vương giở tay áo lên, nhìn một cái, sau đó ôm lấy vết thủng ấy và cười nhẹ.

Sao đứng hầu trà gần đó sầm mặt. Áo bị thủng là do em may không kĩ, vụng về, khiến chỉ bị bung.

Đợi khi Mai Lang Vương vào thư phòng làm việc, em mới mang áo vừa may xong đến cho chàng. Sao đặt khay áo lên bàn làm việc và bảo rằng đó là bộ áo mới hoàn thành. Mai Lang Vương ngắm áo, sau đó đặt nó qua một bên, gật đầu. Chàng định khi nào làm việc xong sẽ ướm thử nó cho em xem.

Trong lúc chàng lật giở công văn, Sao lại bất ngờ giật tung áo chàng ra. Mai Lang Vương sững sờ, vạt trước đang rơi xuống. Chàng dời mắt sang em, ánh mắt không giấu được vẻ cười trêu chọc. Lại nữa, lại bất thần cởi áo chàng rồi, em càng lúc càng không biết giữ kẽ gì đấy nhỉ?

- Gì nữa đây? - Chàng nhếch môi, tiếp tục tập trung vào công văn.

- Cởi ra đi. - Sao bình thản.

Mai Lang Vương bối rối, im lặng một lúc rồi nghe lời em mà cởi áo. Sao đón lấy áo của chàng sau đó đi đến sập, mang kim chỉ tới và cẩn thận khâu lại đoạn bị bung chỉ. Mai Lang Vương lúc này mới thông tỏ, chàng phì cười. Hai người không trao đổi gì nữa, chàng tập trung làm việc còn em thì tập trung vá áo. Thoáng sau, Sao mang áo đến cho chàng, Mai Lang Vương mặc áo vào và nhìn lại đoạn vừa khâu, lòng dâng lên ấm áp.

- Áo bị rách hay bung chỉ thì phải bảo em một tiếng để em khâu lại, cứ im lặng như thế thì ai mà biết. - Sao trách móc.

- Ừm.

- Ăn mặc không chỉnh chu thì sẽ bị các vị vương thần khác chê cười đấy, ngài quan tâm đến thể diện của mình chút đi. - Em nói rồi cất bước định rời đi.

- Này. - Mai Lang Vương giữ em lại.

- Vâng?

Chàng kéo ngăn tủ và lấy ra từ trong ấy một chiếc kiềng vàng, sau đó cẩn thận đeo lên cổ em.

Sao nhìn chiếc kiềng ấy, đó là một chiếc kiềng được chế tác rất tinh xảo và xinh xắn. Nó không dày như kiềng thông thường mà mảnh khảnh, ở giữa còn đính thêm một chuỗi sợi vàng lung linh. Dưới mỗi sợi vàng treo một hạt ngọc trắng. Thật là món trang sức duyên dáng.

Mai Lang Vương đeo kiềng cho em và thuận tay cướp luôn kiềng đồng của em đi. Sao giật thót, vội giữ nó lại nhưng không kịp, chàng đã nhanh chóng bỏ kiềng của em vào ngăn trang sức của chàng rồi.

- Ngài làm gì vậy? Đồ của em mà?! - Sao cáu gắt.

- Kiềng ta tặng rất quý giá, bộ áo mà em may chưa tương xứng với nó, thế nên ta sẽ lấy từ em thêm một vật nữa để cân bằng.

- Ai thèm kiềng của ngài chứ? - Sao nói rồi nhất quyết tháo vật chàng tặng xuống.

- Này, đó là kiềng do ta chế tác đấy. - Mai Lang Vương giữ tay em lại, chậm rãi giải thích - Ta pha trộn thần lực của mình vào đó, hãy đeo đi, nó sẽ giúp em an giấc hơn.

Sao khựng lại, chàng tiếp tục bảo - So với vảy sấu của Quan Lang không thua kém gì đâu, nhưng nó không bắt mắt như vảy sấu, em đeo nó thì không sợ bị kẻ gian dòm ngó.

Chàng lật giở công văn, nhẹ nhàng cười - Ta làm nó cho em từ lâu nhưng đến giờ mới tặng được đấy.

Sao nghe đến đây thì không kích động nữa, em im lặng và ngầm chấp nhận. Mai Lang Vương cũng không bắt nạt em thêm, chàng tập trung giải quyết công việc của mình. Sao mang chiếc kiềng đó về và không tháo nó ra vài ngày để xem nó có thực sự giúp em an giấc hay không. Quả nhiên nó thật sự rất có tác dụng, em cảm thấy tinh thần trở nên thoải mái hơn rất nhiều từ khi đeo nó.

Chiếc kiềng ấy là món trang sức đầu tiên chàng tặng mà Sao không cởi xuống. Em đeo nó mãi, một phần là vì nó khiến tâm em an tịnh. Mai Lang Vương rất vui mừng vì em đã tiếp nhận món quà. Chiếc kiềng đồng của em được chàng giữ trong hộp gỗ và cất sâu trên kệ tủ. Khi vùi lấp được nó, Mai Lang Vương cảm thấy rất nhẹ lòng. Vậy là chiến dịch xua đuổi ong bướm vây quanh em của chàng đã thành công mỹ mãn.