Mai Nở Dưới Sao

Quyển 2 - Chương 123




"Một tảng đá rất lớn tầm ba người ôm nằm chiễm chệ ngay trước mắt em. Sao nghe sóng lưng lạnh rùng rợn, chỉ cần chậm vài bước thì em đã ra bã rồi. Em ngước mắt lên nhìn, phía trên, bám trên vách núi cheo leo là một bóng đen thanh mảnh."

- o-

Mai Lang Vương nhanh chóng di chuyển đến chỗ của Sao và mọi người. Chàng di chuyển với vận tốc cực lớn, vận dụng thuật dịch chuyển bẻ gãy ba bốn không gian liên tiếp để đến nơi càng nhanh càng tốt. Đôi mắt nâu dâng lên nỗi âu lo. Cuộn giấy điệp của Thần Tình đã lý giải cho chàng bí mật đằng sau biểu tượng ngôi sao năm cánh đó.

Thứ ấy được gọi là "Phong ấn sao đen", nó là một trong các loại phong ấn thuật dùng để khắc chế "Vì sao lõi". Vì sức mạnh của nàng quá thuần khiết và to lớn nên không thể phong ấn triệt để trong một lần được. "Phong ấn Sao đen" là một loại phong ấn thuật cần "vật chuyển" và thời gian yếm thuật kéo dài.

"Vật chuyển" là một khái niệm của nguyền thuật, dùng để chỉ những thứ trung gian mà người thi triển dùng để chuyển nguyền thuật lên mục tiêu. Ví dụ Mai Lang Vương muốn yếm nguyền thuật lên người Lãm và dùng "Vật chuyển" là một đóa mai, chàng sẽ thả mai lên người Lãm, nếu hắn tiếp xúc hoặc phá hỏng đóa mai ấy thì nguyền thuật sẽ chuyển sang người hắn.

Nói chung, không phải nguyền thuật nào cũng cần "Vật chuyển", có một số loại nguyền thuật có thể yếm trực tiếp lên nạn nhân mà không cần thông qua "Vật chuyển" nào. Tuy nhiên, sức mạnh tồn tại trong "Vật chuyển" liên quan mật thiết đến sức mạnh của nguyền thuật. "Vật chuyển" càng mạnh mẽ thì nguyền thuật càng đáng sợ. Thông thường, chỉ có những nguyền thuật đặc biệt mới sử dụng "Vật chuyển". "Vật chuyển" được chuẩn bị kì công bao nhiêu thì nguyền thuật càng hiểm độc bấy nhiêu.

"Phong ấn Sao đen" ấy yêu cầu rất cao ở "Vật chuyển". Nó đòi hỏi "Vật chuyển" phải sở hữu sức mạnh tương đương với một vị thần gốc. Đã vậy, cần đến năm "Vật chuyển" liên tiếp. Và, chỉ khi nào cả năm "Vật chuyển" đều nhập vào người bị hại thì nguyền thuật mới hoàn thành.

Mỗi khi có một "Vật chuyển" nhập vào người bị hại thì trên cơ thể người đó sẽ hiện lên một cánh sao. Khi nguyền thuật hoàn thành, nó để lại trên cơ thể người ấy một ngôi sao đen. Phong ấn sẽ ức chế hoàn toàn sức mạnh của người đó, biến họ trở thành một con người bình thường. Một vị thần mà bị tước đoạt mọi sức mạnh rồi trở thành con người thì sẽ rất yếu ớt, họ rất khó tồn tại trong không gian Thần giới, họ có thể chết bất cứ lúc nào, dưới tay của bất kì ai.

"Phong ấn sao đen" đích thị chính là khắc tinh của "Vì sao lõi".

Mai Lang Vương nhớ về những chuyện đã từng xảy ra, xâu chuỗi chúng lại. Giờ thì chàng đã hiểu lời nói khi ấy của gã dị hợm áo đỏ. Hóa ra "Kế hoạch đã hoàn thành một nửa" của chúng là thế này đây à? Chúng đã tính toán đến việc yếm nguyền thuật lên người em?

"Vật chuyển" mà chúng dùng có lẽ chính là năm con sấu nhỏ. Bọn sấu vừa hay có sức mạnh tương đương với một vị Thần gốc, lại có quân số tròn năm. Nói vậy là bọn người trong bóng tối ấy đã lợi dụng cả nhiệm vụ của Quan Lang để hãm hại Sao? Chúng biết em đi theo Quan Lang và tiêu diệt các con sấu đó để gìn giữ sự yên bình cho Thần giới nên mới yếm nguyền thuật lên năm con sấu, biến chúng thành "Vật chuyển"?

Mai Lang Vương siết chặt tay, nghiến răng.

Thật không thể tha thứ được!

Bọn chúng lợi dụng cả việc đó - Một việc có ý nghĩa to lớn với Thần giới như vậy. Chúng không hề suy nghĩ gì đến đại cuộc mà chỉ chăm chăm theo đuổi dã tâm của mình. Bọn chúng đã mất hết nhân tính rồi, không thể dung tha được. Chàng sẽ tóm chúng và giải chúng về Cổ Loa, dùng mọi biện pháp tra khảo, phải kéo cho bằng sạch đám dây mơ rễ má ẩn dưới lòng đất của chúng lên, phơi bày dưới ánh sáng!

Trong lúc Mai Lang Vương điên cuồng đến chỗ em thì Sao đang du ngoạn một mình trên triền núi. Nơi mà Quan Lang đưa em và mọi người đến là một vùng núi non bạt ngàn. Đứng trên triền núi có thể nhìn thấy những dãy đồi mù mây trập trùng. Giữa những hẻm núi xanh mướt mát quanh co uốn lượn một dòng sông.

Vùng đất này có rất nhiều thắng cảnh, chúng nối tiếp nhau đẹp rỡ ràng, mọi người tham quan từ sáng đến giờ đã thấm mệt. Quan Lang, công chúa và các chị dừng lại bên bờ suối nghỉ ngơi. Sao muốn đi nghiên cứu thảo dược nên chủ động xin tách đoàn.

Đang đi nghêu ngao thì em nhìn thấy một loài cỏ lạ, hoa của nó có màu vàng của quả thị và tỏa hương ngát thơm. Em ngồi xuống, tựa lưng vào vách núi và vẽ đóa hoa cùng với khung cảnh hùng vĩ đằng xa. Sao thậm chí đã soạn cả màu nước, em sẵn sàng dành thời gian ở đây đến chiều.

Khi Sao vừa phác họa xong vài nét sơ khai thì bên tai bắt đầu vang lên tiếng rung chuyển. Sao không hiểu chuyện gì đang xảy ra, âm thanh kia rất lớn, đến nỗi khiến những hạt cát bên dưới mặt đường run lên. Sao quyết định đứng dậy và đi tìm hiểu nguyên nhân, vừa mới rời khỏi nơi đó hai bước, một tảng đá trên cao đã đổ ầm xuống chỗ em vừa ngồi, nghiến nát bộ dụng cụ vẽ.

Sao thót tim, mở to mắt, quay lại nhìn.

Một tảng đá rất lớn tầm ba người ôm nằm chiễm chệ ngay trước mắt em. Sao nghe sóng lưng lạnh rùng rợn, chỉ cần chậm vài bước thì em đã ra bã rồi. Em ngước mắt lên nhìn, phía trên, bám trên vách núi cheo leo là một bóng đen thanh mảnh.

Người đó mặc trang phục màu đen, cổ đeo kiềng bạc. Trông dáng vẻ mảnh mai thì em đoán đó là một thiếu nữ. Sao không thể nhìn thấy mặt nàng bởi vì nàng đang đứng ngược sáng. Tuy nhiên, hơi lạnh chết chóc tỏa ra từ hình bóng ấy thật hung hãn. Sao rùng mình, bất giác lùi lại vài bước.

Người đó đưa tay về phía em, cổ tay cùng các ngón tay thẳng tắp và lòng tàn tay thì hướng xuống, không giống như đang vẫy gọi mà giống như đang ra hiệu cho quân lính tấn công hơn. Sao cau mày, em cảm thấy hành động của nàng thật kì quái. Nhưng, ngay khoảnh khắc em cau mày đó, một cơn gió cực lớn lập tức táp đến, hất văng em đi.

Sao rối loạn, gió rất mạnh và xô vào người vô cùng dữ dội. Sao có cảm giác mình vừa bị một dũng sĩ lực lưỡng quật phải. Em bị hất ra phía sau hơn mười mét, rơi thẳng xuống vực. Sao vốn không lo lắng vì em có thần lực hộ thể, nhưng khi mặt em bị gió cắt đứt, mùi máu tanh nồng xộc lên mũi, em mới cảm nhận được nỗi bất an. Sao thử khởi động thần lực. Đùng! Em không thể gọi nó ra nữa. Càng cố vận lực thì cổ tay phải em càng đau.

Sao giơ cổ tay lên nhìn, ngôi sao rỗng ruột kia lại biến đổi. Nó không còn rỗng nữa mà trở thành một ngôi sao đen kịt. Sự biến đổi của nó và cuộc phục kích này khiến Sao hiểu ra nhiều điều. Ngay khi em vừa hiểu ra như vậy thì em đã mất đi thăng bằng rồi, Sao đang rơi.

Em rơi xuống núi và va đập với dốc đá. Máu bê bết khắp người nhưng Sao cố gắng bám trụ lại được. Trước mắt em chẳng có gì ngoài một màn máu đỏ rực. Mũi em chỉ người thấy mùi sắt thôi, một mùi tanh tưởi và buồn nôn.

Tên sát thủ kia thấy em chưa bị kết liễu hoàn toàn, nàng ta không đứng trên vách núi nữa mà hạ xuống triền núi. Nàng khoanh tay lại, giấu bàn tay thật sâu vào khuỷu tay như thể sợ người khác sẽ nhìn thấy hành vi ác độc của mình. Sao vẫn không thể nhìn rõ mặt nàng ta, hiện tại em còn chẳng thể nhìn rõ các ngón tay của mình. Sao chỉ nghe bên tai vang lên tiếng gió rít, một tảng đá lớn ở phía trên vừa bị nàng ta cắt đứt, nó tách ra khỏi triền núi ngọt lịm, mất điểm tựa và rơi xuống đầu em.

Sao hoảng sợ buông tay ra, không dám bám ở đó nữa. Tảng đá kia thì vẫn theo đuổi em. Rốt cuộc Sao rơi xuống một mõm đá hẹp và nằm lệch đi so với tảng đá đó một chút. Bản thân nó trong quá trình rơi đã va đập chỗ này chỗ kia và bị cắt tỉa bớt kích thước.

Tảng đá rơi lên tay em. Sao điếng người. Mười ngón tay của em đã bị đá nghiến dập. Dù tảng đá bị mài mòn bớt kích thước nhưng vẫn còn rất to, nó lại rơi xuống từ trên cao, hiển nhiên lực sát thương không hề nhỏ.

Sao mất ý thức hoàn toàn khi cơn đau đớn cực độ lóe lên trong tâm trí. Tên sát thủ liếc xuống, thấy em đã hoàn toàn bất động, nàng ta vẫn chưa yên tâm. Nàng chậm rãi đưa tay ra, dùng gió cắt đứt vô số tảng đá khác. Nàng muốn dùng đá đè nát thân xác em.