Mai Mối Cho Tôi Nếu Em Có Thể

Mai Mối Cho Tôi Nếu Em Có Thể - Chương 16




Portia nhấn phím Enter trên chiếc máy tính văn phòng để sắp xếp tập tin dữ liệu. Lần này cô tìm kiếm dựa trên màu tóc, điều này thật ngớ ngẩn bởi màu tóc có thể thay đổi từ tuần này sang tuần khác, nhưng chắc chắn vẫn còn người nào đó trong ngân hàng dữ liệu mà cô đã bỏ sót, người nào đó hoàn hảo dành cho Heath, và cô tiếp tục hình dung ra một cô nàng tóc vàng. Cô cau mày khi tiếng rên rỉ hùng hổ của chiếc cưa máy cắt ngang buổi chiều Chủ nhật yên tĩnh. Những công nhân không gia nhập công đoàn đang tái thiết kế lại văn phòng ở tầng trên, và sự xâm phạm này đã chọc tức các dây thần kinh vốn đã căng ra của cô.

Heath đi nghỉ cuối tuần với Annabelle Granger. Portia nhận được tin này từ nhân viên lễ tân của anh, người nhiều tháng trước đã được cô thu xếp cho một ghế ngồi hàng đầu tại buổi hòa nhạc của Shania Twain. Portia không sao hiểu được chuyện này. Cô là người đã dành thời gian cuối tuần với những khách hàng quan trọng: dạo chơi ở Vegas, tham quan mùa đông ở Wisconsin, những buổi chiều lười biếng trên bãi biển này hay bãi biển kia. Cô tổ chức các bữa tiệc cưới và tiệc chào mừng em bé ra đời, tham gia những buổi tụ tập mitzvahs ở quán bar, các bữa tiệc kỷ niệm ngày cưới, thậm chí các đám tang. Danh sách gửi thiệp Giáng sinh của cô đã có hơn 500 cái tên. Tuy vậy, Annabelle Granger đã đi nghỉ cuối tuần với Heath Champion.

Chiếc cưa máy rít lên đinh tai nhức óc. Thông thường, cô tránh xa văn phòng vào các chiều Chủ nhật, nhưng hôm nay cô bận rộn hơn thường lệ. Cô bắt đầu buổi sáng bằng việc đi lễ nhà thờ ở Winnetka. Lúc còn nhỏ, cô ghét đi nhà thờ, và đến tầm tuổi hai mươi, cô hoàn toàn từ bỏ hoạt động đó. Nhưng cách đây khoảng năm năm, cô bắt đầu đi nhà thờ lại. Ban đầu, nó là mưu mẹo nghề nghiệp, một cách khác để thiết lập những mối quan hệ đúng đắn. Cô nhắm vào bốn nhà thờ Thiên Chúa giáo giàu có, và quay vòng bốn nhà thờ đó: hai cái ở Bờ Biển Bắc, một cái ở Công viên Lincoln, và một cái gần bờ biển Vàng. Nhưng sau một thời gian, cô bắt đầu trông chờ các buổi lễ vì những lý do chẳng có gì liên quan tới công việc mà chỉ thuần túy do cái cách những vấn đề khó khăn trong cô được tháo gỡ khi những lời lẽ quen thuộc của nghi thức tế lễ thấm đẫm vào cô. Cô vẫn thay đổi qua lại giữa các nhà thờ – Chúa giúp những người tự cứu mình, phải không? – nhưng giờ những ngày Chủ nhật của cô trở nên ít liên quan đến công việc hơn và gắn bó chặt chẽ với việc tìm kiếm sự bình yên hơn. Tuy nhiên, không phải hôm nay. Hôm nay, sự thanh thản cô cần đã lẩn tránh cô một cách tuyệt vọng.

Cô gặp vài người quen đi uống cà phê sau buổi lễ, những người bạn nổi tiếng cô có được từ cuộc hôn nhân ngắn ngủi của mình. Họ sẽ phản ứng thế nào nếu cô giới thiệu họ với Bodie? Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến cơn đau đầu của cô trở nên tồi tệ hơn. Bodie thuộc về một góc bí mật trong cuộc đời cô, một căn phòng nhớp nhúa, đồi bại cô không bao giờ có thể để bất cứ người nào nhìn vào. Tuần này, anh để lại hai tin nhắn trong máy, nhưng cô không trả lời lại tin nào, cho đến hôm nay. Cách đây một tiếng, cô đầu hàng sự cám dỗ và gọi vào số của anh, rồi gác máy trước khi anh bắt máy. Thậm chí cô có thể thôi lo lắng nhiều như thế về Heath và sẽ không còn cảm giác công việc của mình đang sụp đổ.

Chiếc máy cưa lại rít lên, đâm xuyên qua thái dương cô. Trước khi kết hôn, cô có vài cuộc tình. Không ít cuộc tình mang đến cho cô nỗi buồn, nhưng không ai trong số họ làm mất danh giá của cô. Điều mà tuần trước Bodie đã làm. Anh đã hạ nhục cô. Và cô đã để cho anh làm thế.

Bởi đó không phải là cảm giác bị hạ nhục.

Đó là những gì cô không thể hiểu. Đó là lý do khiến chứng mất ngủ của cô đang trở nên không thể kiểm soát được, khiến không thể nghỉ ngơi thư giãn trong suốt buổi lễ, và khiến cô quên buổi kiểm tra trọng lượng tuần trước. Bởi những gì anh làm đem lại cảm giác gần như âu yếm.

Những cột dữ liệu trên màn hình máy tính lướt nhanh trước mắt cô, và tiếng nện búa thay thế âm thanh chiếc cưa máy. Cô phải thoát khỏi nơi này. Nếu vẫn tiếp tục tư vấn, cô hẳn có thể gặp một trong những người phụ nữ ấy. Cô có thể ghé qua câu lạc bộ sức khỏe, hay gọi Besty Waits để xem liệu cô ấy có muốn cùng ăn tối không. Nhưng thay vào đó, cô hướng sự chú ý của mình vào những dữ liệu trên màn hình. Cô phải chứng minh với chính bản thân rằng cô vẫn là người giỏi nhất, và cách duy nhất cô có thể làm điều đó là tìm được người tương xứng cho Heath.

Tiếng búa nện chuyển qua gõ nhẹ, cho đến khu nó trở nên ồn ào hơn và liên tục hơn thì cô nhận ra nó không phát ra từ phía trên đầu. Cô rời bàn làm việc và đi vào khu vực lễ tân. Cô vẫn mặc áo khoác Burberry màu ngà và chiếc quần Bottega Veneta mà cô đã mặc tới buổi lễ, nhưng cô đã tháo giày ra trong khi làm việc, và cô di chuyển không tiếng động qua tấm thảm. Qua tấm kính mờ, cô thấy bóng dáng một người đàn ông có bờ vai rộng. “Ai đó?”

Giọng nói cứng rắn, đơn điệu trả lời. “Người đàn ông trong những giấc mơ của cô.”

Cô nhắm mắt lại, và tự nhủ không mở cửa. Điều này không tốt cho cô. Anh không tốt cho cô. Nhưng một dàn hợp xướng nghịch âm tăm tối vượt qua sức mạnh ý chí của cô. Cô xoay khóa cửa. “Tôi đang làm việc.”

“Tôi sẽ quan sát.”

“Anh sẽ chán đến phát khóc.” Cô bước sang bên cạnh và để anh vào.

Những người đàn ông lực lưỡng thường trông hợp với đồ thể thao hơn quần áo xuống phố, nhưng Bodie Gray lại khác. Chiếc quần vải và áo sơ mi màu xanh nước biển kiểu Pháp được cắt may vừa vặn với cơ thể anh một cách hoàn hảo. Anh nhìn chăm chú vào khu vực tiếp tân, ngắm nhìn những bức tường màu xanh lá cây và đồ nội thất mang hơi hướng Thiền, nhưng không nói gì. Cô không để anh chơi trò im lặng khác. “Làm thế nào anh biết tôi đang ở đây

“Số điện thoại của người gọi.”

Đáng ra cô không bao giờ nên gọi cho anh. Cô cốc đầu mình. “Tôi nghe nói chúa tể và ông chủ của anh đi nghỉ cuối tuần với đối thủ của tôi.”

“Tin lành đồn xa. Chỗ này đẹp thật đấy.”

Tận đáy lòng cô hào hứng ghi nhận lời khen ngợi mỏng manh của anh nhưng bề ngoài cô vẫn bình thản. “Tôi biết.”

Anh nhìn xuống bàn lễ tân. “Không ai cho cô cái gì, đúng không?”

“Tôi không ngại làm việc chăm chỉ. Những người phụ nữ cạnh tranh trong công việc cần phải cứng rắn hoặc sẽ không sống sót được.”

“Không hiểu sao tôi không thể tìm ra bất kỳ ai có thể gây quá nhiều rắc rối cho cô.”

“Anh không biết gì hết. Những phụ nữ thành công luôn luôn bị đánh giá theo chiều hướng khác với đàn ông.”

“Đó là bộ ngực của cô ta.”

Cô chưa bao giờ có khiếu hài hước về sự phân biệt giới tính, và cô ngạc nhiên thất mình mỉm cười, nhưng sự tự tôn ngoan cố, vênh váo của anh thật khó cưỡng lại.

“Cho tôi xem nơi này đi,” anh nói.

Cô làm theo. Anh thò đầu quanh những tấm bình phong bằng giấy da, nhìn những bảng biểu hạn mức cô treo trên tường trong phòng thư giãn, rồi đặt câu hỏi. Cô nghe âm thanh mờ nhạt của tiếng Tây Ban Nha lúc người công nhân quyết định ngày hôm nay họ đã tra tấn cô đủ rồi và rời đi bằng cầu thang bộ phía sau. Cô cần biết nhiều hơn về chuyến đi xa cuối tuần của Heath, nhưng cô chờ cho đến khi đưa Bodie vào văn phòng riêng mới bắt đầu chủ đề đó.

“Tôi ngạc nhiên khi Heath không để anh đi cùng cuối tuần này. Rõ ràng anh không phải người không thể thiếu như anh tưởng.”

“Thỉnh thoảng tôi có vài ngày nghỉ.”

“Hôm nay tôi đến đây là vì anh ấy.” Cô ra dấu về phía máy tính. “Cô Granger bé nhỏ có thể làm hết sức mình để uống rượu vang và ăn tối với Heath, nhưng tôi là người sẽ tìm được vợ cho anh ấy.”

“Có thể.”

Cô ngồi lên mép bàn làm việc. “Kể cho tôi nghe về những người phụ nữ anh ấy đã hẹn hò trước đây đi. Anh ấy không cởi mở lắm.”

“Tôi không muốn nói về Heath.” Anh đi về phía cửa sổ, nhìn chăm chú ra ngoài phố, rồi kéo dây tấm rèm vải. Tấm rèm đóng lại cùng với tiếng động nhẹ nhàng. Anh quay lại về phía cô, và mắt anh – nhợt nhạt và xa xôi đến mức chúng hẳn biến cô thành đá – giống như thứ dầu thơm ấm áp đối với tâm hồn đang run rẩy của cô.

“Cởi quần áo ra,” anh thì thầm.