Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 27: Trầm tính đến lạ thường




Lát sau Tử Yên chuyển qua kênh phim trung quốc tình cảm rồi đi vào trong nhà bếp đem cơm ra phòng khách ăn,cô có thể vừa ăn vừa xem tivi.

Hơn 2 tháng qua cô đã quen với cảm giác ở một mình rồi và sau này cũng như vậy.Một ngày ăn hai bữa cơm đạm bạc nhưng lại bình yên vô cùng.Còn lúc trước ở trong biệt thự ăn sơn hào hải vị nhưng lúc nào cũng phải để ý sắc mặt của Cảnh Du mà sống,thời gian qua cô chịu đủ lắm rồi.

8 giờ tối khi ăn xong thì cô cũng đem vào bếp dọn dẹp rửa bát cho sạch sẽ.Sau đó thì pha cho mình một ly sữa rồi uống cạn, thể chất của cô khá là kém cho nên cần phải bổ sung thêm canxi có như vậy thì em vé mới nhanh lớn và phát triển được.

Khi uống sữa xong thì cô cũng ra phòng khách tắt tivi rồi đóng cửa nẻo cho cẩn thận.Tử Yên ở một mình cho nên hết sức an toàn và cẩn thận về vấn đề này.

Tử Yên nằm xuống giường bất giác xoa lên bụng của mình, không biết đứa trẻ là con trai hay là con gái nữa.Nếu là con gái thì liệu nó có khổ như mẹ của nó không,còn là con trai thì cô lại sợ nó có bản tính chiếm hữu cứng đầu như Phó Cảnh Du. Nhưng về tính chất công việc thì cô lại thích tính chất quyết đoán đâu ra đó của anh ấy.Đúng là con người không có ai hoàn hảo cả,ai cũng có một khuyết điểm của riêng mình.

Người con gái cứ thở dài liên tục,cô đắp chăn lên đến ngực rồi xoay người nằm qua một bên.Chắc có lẽ cô mang thai cho nên mới suy nghĩ nhiều như vậy,chưa gì hết mà cô đã nghĩ đến tính cách và lo về tương lai cho các con rồi.

Tử Yên lăn qua lăn lại rồi cũng nằm ngủ thiếp đi,căn phòng không có máy lạnh chỉ có quạt máy mà thôi cho nên có chút hơi nóng.Nửa đêm khá là nóng nực,Tử Yên đẩy chăn ra khỏi người rồi ôm lấy gối ôm … Người con gái đặt cằm mình lên gối ôm,hai chân dính chặt vào nhau.Đôi mắt thì nhắm nghiền lại, lâu lâu lại mỉm cười cứ giống như là cô đang ôm Phó Cảnh Du vào lòng vậy …



Qua mấy ngày sau thì tâm trạng của anh bình ổn trở lại.Lúc này anh định đi xuống nhà tìm thứ gì đó bỏ bụng sau cơn đói kéo dài thì anh lại nhớ đến tầng hầm nơi mà đang giam giữ người đàn ông kia …

" Cậu chủ,cậu đến đây tìm Phí Thành sao "

" Ừm,cậu ta đâu "

" Dạ cậu ta đang ở bệnh viện điều trị,cậu chủ quên rồi sao "

" À …"

" Mà cậu ta có khai ra gì không "



" Dạ cậu ta nói là không có đụng đến cô chủ,và hai người chỉ là bạn bè bình thường mà thôi "

" Phó thiếu tôi thấy Phí Thành nói là thật đấy, chúng tôi đánh anh ta mạnh cỡ nào thì cũng nhận lại câu nói như vậy thôi.Lẽ có khi nào anh đã hiểu lầm phu nhân rồi không "

" Phí Thành anh ta bị thương nặng không"

" Dạ cũng khá là nặng,cậu ta bị gãy hai cái xương sườn và tay trái,đầu cũng bị chấn thương.Chắc có lẽ cần thời gian khá lâu mới bình thường trở lại được "

" Ừm,cậu đến bệnh viện xem cậu ta như thế nào rồi báo lại cho tôi biết "

" Vâng "

Mạnh Hùng nhận lệnh rồi rời đi, Cảnh Du bước vào trong thì thấy căn phòng đã được dọn sạch sẽ.Anh đứng đó trầm ngâm một hồi lâu rồi ngồi lên chiếc giường sắt nơi mà để hành hạ những người không nghe lời điển hình như Tử Yên và Phí Thành …Anh đã từng bắt nhốt cô vào đây và hành hạ cô khổ sở nhất có thể.

Nữa tiếng sau thì anh cũng ra khỏi phòng rồi đi xuống nhà ăn tối,ông quản gia thấy cậu chủ chịu ăn uống thì ông cũng mừng rồi bảo người hầu dọn lên.Bữa cơm tràn ngập những món ngon nhưng nó không ngon như Tử Yên đã nấu,lúc trước cô ấy hay nấu cơm rồi chờ anh về ăn,nhưng lúc đó anh đã đổ thùng rác và không thèm ăn đã vậy còn chửi bới cô ấy nữa.Đúng là mất đi rồi mới hối tiếc …

Cảnh Du ăn cơm khá ít,ăn thức ăn thì chỉ có vài đũa.Sau đó thì bưng ly cà phê đen lên phòng …

Tối nay anh không uống rượu nữa mà thay vào đó là uống cà phê.Suốt thời gian qua anh đã uống rượu khá là nhiều rồi nhưng vẫn không giúp ít được gì, tình yêu này đã kéo dài 5 năm trời ấy vậy mà lại kết thúc trong mấy tháng ngắn ngủi hay sao …

Cảnh Du đứng ở bên ban công rồi nhìn ra bên ngoài,trời tối đen như mực và đầy sao.Ngôi sao lấp lánh cả bầu trời đêm,anh ngước nhìn lên bầu trời mà hỏi rằng liệu mình có sau hay không …

Ly cà phê đã cạn, câu trả lời không có người giải đáp, tình yêu cũng đã kết thúc bằng cuộc hôn nhân lạnh lẽo.Đã lâu lắm rồi Phó Cảnh Du không có trầm lặng như thế,liệu như lúc trước anh sống chậm không vội vả thì sẽ không thành ra như thế này,sự tin tưởng trong cuộc hôn nhân rất quan trọng mà anh chẳng hề biết.

Từ trước đến giờ anh chỉ quan tâm đến tình yêu,sự chân thành và có cả gian dối … Chứ anh chưa hề biết rằng vợ mình đang cần và muốn gì,5 năm trời yêu nhau là 1 chuyện nhưng khi lấy nhau về lại là 1 chuyện khác nữa.