Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 62




Du thuyền lướt sóng thong thả tiến về trước.



Một bóng người lẻ loi đứng trên boong tàu, ngây ngẩn nhìn mặt trời hoàng hôn đang chìm dần…



Áo sơ mi xám tung bay phần phật trong gió biển, tao nhã mà u buồn.



Thời gian cứ trôi đi một cách có tiết tấu, không nhanh không chậm.



Một năm nay, anh hầu như mỗi ngày đều bận rộn, làm không hết công việc, mở không hết hội nghị, nhận không hết điện thoại cùng tiếp không hết các cuộc xã giao.



Thế nhưng, cuộc sống bận rộn cũng không thể xóa sạch nỗi nhớ trong tim, dẫu bận dẫu mệt, nhưng giữa những khe hở thời gian anh đều chú ý sát sao sự biến đổi vi diệu của mối quan hệ Trung-Nhật.



Nhiều khi, trên bản tin xuất hiện động đất ở Nhật Bản, hoặc là tin không khí lạnh tràn về, anh đều đau lòng thật lâu…



Anh luôn tự nhủ: Ngày mai sẽ tốt thôi, thế nhưng ngày mai… nỗi nhớ về một người con gái vẫn khiến anh có cảm giác một bộ phận nào đó trên thân thể cứ đau âm ỉ.







Di động anh đổ chuông, vẫn là điệu nhạc cũ rích xưa như trái đất: “Người yêu em một mình chịu tổn thương…”



Anh nhìn liếc qua hiển thị trên màn hình, bắt máy.



“Phi Phi đã về rồi, mẹ muốn tối nay gọi nó tới nhà ngồi chơi.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của mẹ anh.



Anh không chút do dự nói: “Tối nay con còn có việc.”



“Công việc, công việc, trong lòng con ngoài công việc ra không còn chuyện gì khác sao hả?” Mẹ Dương hơi bực mình. “Hàng, con đã ba mốt tuổi rồi, con cần có một người phụ nữ chăm sóc mình.”



Anh bình tĩnh trả lời: “Con có thể tự chăm sóc tốt bản thân!”



“Hàng, con nói thật cho mẹ, con không thích Phi Phi, hay là không muốn kết hôn?!”



“Con không muốn kết hôn!”



“Con vẫn đang chờ con bé sao?! Cho đến giờ, con rốt cuộc chỉ muốn cưới nó…”



“…”



“Con gái trên đời đầy ra đấy, tại sao cứ nhất thiết phải là nó chứ?”



Câu hỏi này anh cũng từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần. Trên đời phụ nữ nhiều như vậy, vì sao anh chỉ muốn lấy cô – Bạch Lăng Lăng.



Khi anh chịu đựng sự trách móc của người nhà lẫn các bậc cha chú mà kiên trì ở bên cô, anh từ miệng người khác nghe được tin cô muốn ra nước ngoài.



Khi anh đưa ra lựa chọn khó khăn nhất, tình nguyện chịu đựng chỉ trích vì cô, thậm chí từ bỏ công việc, cô lại nói với mọi người, giữa họ không hề có quan hệ.



Khi anh cùng hiệu trưởng Chu chạy lòng vòng giữa các phòng ban, hàng đêm đều đọc thấy đủ loại tin đồn về Lăng Lăng và Trịnh Minh Hạo trên diễn đàn, anh tin tưởng cô không có nghĩa anh không để tâm.



Anh là đàn ông, khoan dung hoàn toàn không có nghĩa anh không có lòng tự tôn!



Mà cô ngay cả một lời giải thích cũng chưa bao giờ nói với anh…



Khi anh hết lòng chờ mong dự án được phê duyệt để cưới cô làm vợ, cô gạt anh đi làm thủ tục rời trường và thủ tục xuất ngoại.



Khi anh không gọi được cho cô, anh lo lắng suốt cả đêm, không biết là cô vì tức giận nên không chịu mở máy, hay đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… Cuối cùng, anh đem đơn từ chức đã chuẩn bị từ lâu nộp cho hiệu trưởng Chu, bắt chuyến bay sớm nhất ngày hôm sau đi tìm cô.



Nhưng giữa anh và xuất ngoại du học, cô vẫn chọn… xuất ngoại!



Anh hoàn toàn tuyệt vọng, không phải với cô, mà với phụ nữ, với tình yêu…



Có người nói anh theo đuổi sự hoàn mỹ quá mức, thế giới này không có người phụ nữ hoàn mỹ, tương tự cũng không có tình yêu hoàn mỹ. Yêu, không phải bạn trả giá bao nhiêu thì cô ấy sẽ đền đáp bạn bấy nhiêu!



Anh nói: Yêu, không phải chuyện trả giá nhất định đòi hỏi báo đáp, nhưng con người, cũng có giới hạn.



Không phải anh không thể đợi cô thêm bốn năm, nhưng anh không biết, tiếp sau bốn năm dày vò sẽ chờ được cái gì.



Có thể lại là cảnh cô kéo cánh tay gã đàn ông khác, đi ngang qua anh…







Cúp điện thoại, Dương Lam Hàng chậm rãi đi đến bên ghế mây, ngồi xuống.



Gió biển thổi tung rèm cửa màu tím…



Anh nhớ đến… rất nhiều, rất nhiều, bao gồm cả chuỗi lắc trân châu kịch liệt lay động trên mắt cá chân cô…



Không biết đã qua bao lâu, anh bỗng nhiên sực nhớ một chuyện quan trọng, từ trong ví lấy ra bức thư Lăng Lăng để lại cho anh.



Anh nhẹ nhàng từng chút một mở ra lá thư được xếp thành hình con thuyền…



Chữ viết nắn nót dần dần hiện lên trước mắt anh.



“Hàng:





Lúc anh mở lá thư này, em nhất định vẫn ở bên anh, chưa bao giờ rời đi.



Nhưng em vẫn muốn nói với anh, em rất yêu anh, rất yêu! Rất yêu!



Đối với anh, em không cầu mong điều gì xa xôi, chỉ hy vọng anh có thể cho em thêm chút thời gian, để em yêu anh thật nhiều!



Để em mỗi sáng dậy sớm hơn anh ba mươi phút, chuẩn bị tốt bữa sáng chờ anh xuống giường;



Để em mỗi ngày nằm trong lòng anh đi vào giấc ngủ, nửa đêm tỉnh dậy, lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt anh, tìm kiếm từng biến hóa rất nhỏ trên đó…



Để em giặt quần áo cho anh, là quần áo, lưu lại hương vị của em trên đồ anh mặc;



Để em được bên anh khi làm việc, giúp anh chuẩn bị tài liệu, sửa sang số liệu thí nghiệm;



Để em mãi được cùng anh già đi…



Lăng Lăng của anh.”



Bữa sáng cô chuẩn bị… Anh vẫn còn nhớ rõ ràng hương vị ấy.



Quần áo cô là phẳng phiu cho anh… Anh vẫn luôn treo trong tủ, chưa từng mặc qua.







Tờ giấy viết thư rơi khỏi tay Dương Lam Hàng, gió mạnh vút qua, lá thư rơi trên boong tàu bị gió cuốn đi.



Chờ đến khi anh từ trong cơn thất thần đuổi theo, bức thư đã rơi xuống lòng biển cả mênh mông vô bờ, cũng giống như chủ nhân của lá thư, đã bay về phía bờ đại dương anh không thể chạm tới…




“Lăng Lăng…” Dương Lam Hàng đứng trước cột buồm của con thuyền.



“Em không cầu mong điều gì xa xôi… Để em mãi được cùng anh già đi…”



Hóa ra, điều cô muốn chỉ đơn giản như thế.



Mà anh tự cho là đã trả giá quá nhiều, thứ duy nhất không cho cô chính là – thời gian.



Như vậy, hiện giờ liệu cô đã tìm thấy tự tin mình muốn hay chưa…



Dương Lam Hàng cầm di động, gọi điện cho trợ lý trong viện nghiên cứu của anh. “Thay tôi liên hệ một chút với Viện nghiên cứu khoa học tiên phong của đại học Osaka, tôi muốn đến đó làm một chuyến trao đổi học thuật…”



************************



Đến Nhật Bản đã hơn một năm, Lăng Lăng vì quá bận nên không có cách nào về nước, mẹ Bạch có sang thăm cô một lần.



Vừa nhìn thấy Lăng Lăng một cái, mẹ Bạch liền hỏi: “Lăng Lăng, có phải không quen với đồ ăn Nhật không con?”



Cô cười cười nói: “Ở Nhật thịnh hành ăn uống dinh dưỡng, tôn sùng vẻ đẹp thon gầy… Mẹ xem con gái Nhật đó, có người nào không gầy giống con đâu.”



Mẹ Bạch không hỏi nữa, làm thật nhiều cánh gà chiên cho Lăng Lăng, bỏ vào cặp lồng cơm của cô. Cô đều ăn hết, nhưng vẫn không béo lên nổi, hai má ngày càng hốc hác.



Hôm mẹ Bạch rời đi, ở sân bay bà hỏi cô: “Lăng Lăng, các con không có cách nào cứu vãn sao?”



Lăng Lăng hít sâu, cười lắc đầu.



Cô không biết.



Mẹ Bạch dùng hai ngón tay thô ráp bắt lấy tay Lăng Lăng. “Lăng Lăng… Một mình ở bên ngoài, đừng làm khổ chính mình. Mẹ thấy thằng nhỏ Từ cũng được lắm…”



“Mẹ.” Lăng Lăng nhìn ánh mắt lo âu của mẹ Bạch, đành phải ráng sức buộc bản thân cười lên thật vui vẻ: “Được rồi, con sẽ suy nghĩ kỹ.”



Cô không muốn nói với mẹ, động lực lớn nhất chống đỡ cô đi đến ngày hôm nay là câu nói cô ngày ngày tự nhủ với chính mình: “Bạch Lăng Lăng, người sống phải có khí phách! Phải kiên cường! Một ngày nào đó mày nhất định phải kiêu hãnh đứng trước mặt anh, để anh nhìn cho rõ vẻ đẹp thực sự của mày! Để anh hối hận ngày trước đã sai lầm đánh mất mày! Nhất quyết không được quên, vì sao mày lại đến đây!”



********************



Tàu Shinkansen lao nhanh trên đường ray.



Phong cảnh bên ngoài lướt qua vun vút, Yoshino nhỏ giọng giải thích về từng thành phố đi ngang qua cùng những nét đặc sắc của chúng, nửa bằng tiếng Nhật, nửa bằng tiếng Anh.



Yoshino và Lăng Lăng cùng thuộc một lab(*), nhỏ hơn Lăng Lăng hai tuổi, diện mạo thuộc kiểu thanh tú rất phổ biến ở Nhật, Hàn, nói một cách chính xác là vẻ ngoài rất trung tính.



Có người nói ba cậu là một giám đốc công ty, trong nhà rất có tiền, nhưng cậu ta mỗi tuần vào thứ Hai, Tư, Sáu, từ mười giờ đến mười hai giờ đều đi làm thêm ở một quán cà phê, sau khi tan ca sẽ tới lab làm thí nghiệm.



Ban đầu Lăng Lăng còn dè chừng cậu, luôn canh cánh trong lòng vấn đề “quấy rối tình dục” và “kỳ thị dân tộc” trong văn hóa Nhật Bản, về sau cô nhờ cậu ta giúp đỡ vài lần mới phát hiện con người cậu ấy rất thân thiện, nên cũng dỡ bỏ cảnh giác. Có một hôm, Yoshino nói với cô, cậu thích Thành Long, thích Lý Liên Kiệt, thích kungfu Trung Quốc.



Cậu ta còn bảo sẽ nói tiếng Trung, nói xong một câu, Lăng Lăng nghe năm lần vẫn không hiểu.



Cậu ta nôn nóng, hỏi cô I love you nói thế nào.



Vẻ mặt nhiệt tình tha thiết ham học hỏi của cậu khiến Lăng Lăng bỗng phì cười, lần đầu tiên cười kể từ ngày đến Nhật.







Dần dà, họ tiếp xúc với nhau ngày càng nhiều, thường xuyên vừa làm thí nghiệm vừa tán gẫu theo kiểu nửa hiểu nửa không – tiếng Nhật, tiếng Anh, nói loạn cả lên.



Nhưng có biết nhau cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của đối phương, trong tương lai cũng tuyệt đối không nảy sinh cảm xúc khác thường, cũng có thể phương thức biểu đạt ngôn ngữ nửa hiểu nửa không khiến người ta càng dễ dàng thả lỏng, rất nhiều tâm sự vốn không muốn nói với người khác bất giác lại tự thốt ra khỏi miệng.



Shinkansen chạy qua một rừng cây anh đào.



Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, toàn bộ hoa đào sẽ héo tàn, trên cành cây dài nhú lên những chiếc lá xanh non.



Cuối cùng một cánh hoa khô héo rơi trên người cô, cô nhặt cánh hoa lên, ngậm vào trong miệng…



Người ta đều nói hoa đào có hương vị ngọt ngào, nhưng cái cô nếm qua vĩnh viễn là đắng chát, tại sao ngay cả vị giác cô cũng mất tác dụng, không lẽ đã thực sự mệt mỏi đến cực hạn…



Yoshino dùng tiếng Nhật nói: “Số mệnh cây anh đào rất thê lương. Thân cây to lớn không biết phải bồi đắp qua bao nhiêu mùa nóng lạnh, nhưng lại chỉ có thể bày ra vẻ lộng lẫy trong thoáng chốc trên nhân gian…”



“Không đâu! Khoảnh khắc bừng sáng chính là vĩnh hằng! Những gì tốt đẹp, được như vậy là quá đủ rồi…” Lăng Lăng đáp lại bằng tiếng Nhật, tất nhiên, từ ngữ không thể diễn tả được hết ý.



Cô cười cười, hỏi: “Cậu đã bao giờ thử yêu thương một người, vì người đó mà dốc hết tình yêu, khóc cạn nước mắt cũng chưa từng hối hận…”



Cậu ta kinh ngạc: “Kiểu đàn ông như thế nào lại có thể khiến cho chị khóc cạn nước mắt cũng cam lòng vậy?”



Lăng Lăng nói: “Một người đàn ông làm cho người con gái không thể quên…”



Nhân nùng như mực, vị đạm như trà…



“Có thể kể chuyện của chị được không?”



Chuyện cũ rất dài, đường cũng rất xa…



Lăng Lăng tựa đầu vào cửa kính, sự xóc nảy nhẹ nhàng khiến đoạn ký ức cô vẫn luôn không muốn nhớ lại rung lắc rơi ra.



Từ ngày anh rời đi, anh không đến tìm cô nữa, anh cũng không hề liên lạc với cô.



Nếu tình cảm mong manh như vậy, mong manh đến nỗi ngay cả khảo nghiệm khoảng cách cũng không thể chịu đựng được, thì sẽ tan vỡ thế thôi.



Nếu bắt bản thân dẹp bỏ một chút tự trọng còn sót lại để hàn gắn những mảnh gương không cách nào ghép lại kia, chấp nhận thứ tình cảm đã không còn lành lặn từ lâu, thì có nghĩa lý gì đâu!



Tình yêu của họ tựa như pháo hoa trên bầu trời, rực rỡ trong nháy mắt.



Cháy hết là cháy hết, không có cách nào lặp lại một lần nữa.



Đã vậy thì cớ sao không giữ lại cho chính mình chút tôn nghiêm, giữ lại chút kiêu hãnh, như thế anh cũng sẽ giống cô, để cho tràng pháo hoa kia tồn tại vĩnh hằng trong ký ức.







**********************



Chuyện cũ đã kể xong, Yoshino trầm mặc hồi lâu, rồi nói với Lăng Lăng: “Nếu tôi là anh ấy thì cũng sẽ chia tay với chị.”



Cô cười cười. “Vậy ư?”



“Anh ấy có thể chống đỡ được trời đất thì cũng có thể bảo vệ người phụ nữ của mình. Tại sao chị không thể từ bỏ sự nghiệp học hành, từ bỏ lý tưởng, ở nhà giúp chồng dạy con, làm một người vợ hiền dịu đảm đang?”



“Lại nữa rồi! Người Nhật các cậu toàn theo chủ nghĩa trọng nam khinh nữ.”



“Đây không phải chủ nghĩa trọng nam khinh nữ, đây là phân công xã hội! Đàn ông và phụ nữ muốn tạo dựng một gia đình thì phải gánh vác trách nhiệm của mỗi người. Anh ấy vì chị mà chấp nhận từ bỏ nhiều như thế, chị lại không thể vì anh ấy mà hy sinh một chút.




Hơn nữa, chị có từng đứng ở góc độ đàn ông mà suy nghĩ không, cái anh ấy muốn biết đâu không phải là một người phụ nữ ưu tú, thông minh tháo vát, có lẽ anh ấy chỉ cần một cô gái đáng yêu, để anh ấy chiều chuộng, yêu thương, động viên anh ấy vui vẻ, giúp anh ấy giảm bớt đôi chút áp lực công việc…”



Lời của Yoshino giáng một cú thật mạnh vào Lăng Lăng.



Đúng vậy! Dương Lam Hàng muốn một cô gái xuất sắc có thể xứng đôi với anh, hay một Bạch Lăng Lăng lạc quan đáng yêu?



Dường như cô đã sai lầm rồi, ngay từ đầu đã sai!



Trầm ngâm một hồi lâu, Lăng Lăng mới hỏi: “Yoshino, cậu thấy tôi có đáng yêu không?”



“Có khi rất đáng yêu, có khi không đáng yêu. Lúc tán gẫu với chị, nhìn chị vừa nói vừa cười, cảm thấy chị rất đáng yêu. Lúc nhìn chị mỗi ngày làm việc vất vả, ngồi trong lab gặm bánh mì viết bài, lại thấy chị không có điểm nào đáng yêu hết.” Yoshino cảm khái nói: “Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình muốn cưới kiểu phụ nữ nào, từ khi biết chị, tôi liền thề mai sau mình cưới vợ, nhất định sẽ đem cô ấy nuôi trong nhà, tuyệt đối không cho cô ấy đi làm.”



“Cậu không hiểu rồi!” Lăng Lăng lắc đầu. “Ly hôn đối với đàn ông Nhật Bản các cậu mà nói tương đương “phá sản”, còn đối với đàn ông Trung Quốc chúng tôi mà nói, chỉ cần vài chục đồng nhân dân tệ là có thể làm xong, cùng lắm là bỏ ra một ít phí cấp dưỡng.”



Đây là sự khác biệt văn hóa, không phải chuyện sai hay đúng.



Yoshino còn muốn tranh cãi thì tàu đã đến ga, giáo sư Katou dẫn các sinh viên trong lab đến khách sạn do hội nghị quốc tế thu xếp để đăng ký, nhận tài liệu.



Nhận xong thẻ phòng và tài liệu thuộc phần mình, đương chuẩn bị vào phòng, Lăng Lăng bất ngờ bắt gặp một người đi vào đại sảnh của khách sạn – Lô Thanh.



Lô Thanh mặc một bộ đồ công sở màu xám đậm, đi giày cao gót đen, ngũ quan thanh tú không thay đổi mấy so với trước kia, nhưng khí chất lại khác trước một trời một vực.



Lăng Lăng giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu theo sau Yoshino đi về hướng khác.



“Bạch Lăng Lăng.” Nào ngờ Lô Thanh chạy qua, trịnh trọng chào cô: “Cậu khỏe không?”




Cô muốn nói: Cô nghĩ tôi có khỏe không?



Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tha hương ngộ cố tri, vẫn là không nên gay gắt như thế, tránh cho bạn bè quốc tế chê cười.



“Xin chào.” Lăng Lăng hơi khom người, đi ngang qua cô ta.



Có thể vì quá mệt mỏi nên ngay cả oán hận cũng không còn sức.



****************



Buổi tối là tiệc buffet, nhìn các món ăn Nhật rực rỡ đủ màu, Lăng Lăng không hề muốn ăn, chỉ bưng một tách cà phê nóng đứng trong góc, nhìn Lô Thanh nói chuyện với một người nước ngoài bằng tiếng Anh.



Phát âm tròn trịa lưu loát, vẻ mặt tươi cười hăng hái, không hề tìm thấy bóng dáng Lô Thanh trước đây trên người cô ta.



Tình cờ phát hiện trước ngực Lô Thanh đeo một tấm thẻ ghi tên đại học MIT, Lăng Lăng thoáng run người, cúi đầu cười tự giễu, thế giới này thực sự rất rất khôi hài.



Lúc ngẩng đầu, bỗng chạm phải tầm mắt của Lô Thanh.



Lô Thanh cũng không tránh né, điềm tĩnh đi về phía cô.



“Mình vốn định chờ lát nữa hội nghị kết thúc sẽ đến Osaka thăm cậu, không ngờ chạm mặt nhau ở đây.” Giọng nói của Lô Thanh khiến Lăng Lăng phát ngốc giống như vừa tỉnh dậy từ cơn mơ.



Lăng Lăng đứng thẳng lưng, bày ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ. “Muốn xem tôi thảm cỡ nào hả? Vậy có lẽ phải làm cậu thất vọng rồi!”



“Tôi muốn xin lỗi cậu, thực xin lỗi, khi đó tôi đã quá bốc đồng.”



Lăng Lăng nâng tách cà phê trong lòng bàn tay đặt bên môi, nhấp một ngụm. “Tôi cứ tưởng cậu hận tôi đến tận xương…”



Dù sao cũng vì cô, Lô Thanh đã mất đi rất nhiều, cuối cùng còn bị nhà trường đuổi học.



“Tôi nên cảm ơn cậu.” Lô Thành nhìn chăm chú nước trà xanh màu ngọc bích trong tách, trên mặt lộ ra một vẻ tưởng nhớ xa xăm.



“Ngày tôi rời khỏi trường, gió rất lớn, tôi một mình thu dọn hành lý để gửi đi trong sự chỉ chỉ trỏ trỏ của người khác. Khi ấy, tôi không cam tâm, tôi cảm thấy xã hội này không hề công bằng tí nào… Không ngờ, một chiếc xe đỗ cạnh tôi, thầy Dương từ trong xe bước tới, giúp tôi bỏ hành lý vào xe thầy ấy.”



Nghe thấy ba chữ kia, tách cà phê trong tay Lăng Lăng thoáng run, chất lỏng đen tuyền sánh ra bên miệng tách.



“Thầy ấy đưa lại cho tôi một lá thư giới thiệu, nói tôi biết: ‘Giáo sư của tôi ở Mỹ hỏi tôi liệu có thể tiến cử một sinh viên cho ông ấy không, tôi nghe nói tiếng Anh của em rất tốt, điểm GRE và TOEFL rất cao… Đây là thư giới thiệu tôi viết giúp em, hy vọng em có thể xin được học bổng toàn phần của MIT.’ Tôi hỏi thầy: Tại sao? Thầy ấy nói tôi hay… Không ai hoàn hảo cả, ai cũng có lúc nhất thời kích động mà làm sai… Chọn cách trả thù, không bằng chọn cách cho người khác cơ hội sửa đổi. Bỏ qua cho người ta, cũng tương đương tha thứ chính mình.”



Nói xong, Lô Thành cầm tách trà xanh trong tay xoay tròn, hương thơm thoang thoảng của trà xanh bay qua đầu mũi, cũng giống như những lời vừa rồi khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.



Lăng Lăng thở dài. “Anh ấy là một thầy giáo tốt.”



“Càng là một người đàn ông tốt… Đáng tiếc cậu lại không quý trọng.”



Đêm đó, Lăng Lăng nằm rạp trên giường, trái tim co rút đau đớn.



Không ai hoàn hảo cả, ai cũng có lúc nhất thời kích động mà làm sai…



Nếu vậy họ thì sao?



Liệu có phải cũng vì nhất thời kích động, đem cả hai người bức đến đường cùng, liệu họ có thể có được một cơ hội sửa đổi không?!



Nếu có, thật tốt biết bao!



*************************



Hôm sau, Lăng Lăng thức dậy từ lúc bình minh, tắm rửa xong đến ngồi trước gương.



Cô vốn chỉ định tô chút son môi cho lịch sự, lại phát hiện người trong gương vòng quanh mắt đen thui một mảnh, màu da cũng hơi sạm đi.



Cô lấy ra túi đồ trang điểm đã hơn một năm nay không dùng được nhiêu lần, học cách bạn bè từng dạy cô, đem nước phấn nền cùng kem dưỡng để trong lòng bàn tay từ từ trộn đều, thoa lên mặt, màu da sẽ sáng lên vô cùng tự nhiên. Lại đánh thêm một lớp son môi sáng màu, điểm nhẹ chút mascara… Trên mặt lập tức sẽ đạt được vẻ xinh đẹp tươi sáng.



Trang điểm xong, Lăng Lăng mặc vào một chiếc váy màu xanh sa-phia mà cô đứt ruột tiêu hết nửa tháng sinh hoạt phí đặt may.



Váy ngắn kiểu công sở cắt may tinh tế cùng giày cao gót đen càng tôn lên dáng người cao gầy cân đối cùng một thân nữ tính phảng phất nét thông minh của cô.



Đứng trước gương, Lăng Lăng cười cười vào trong gương.



Bất kể đã trải qua bao nhiêu ưu thương, nụ cười của cô vẫn lay động lòng người như trước.







Sau khi sửa sang xong mọi thứ, cô đến đại sảnh ở lầu ba tập họp với người trong lab.



Đa số những người tham dự hội nghị đều đã tới, đứng tụm năm tụm ba lại với nhau vây quanh tấm poster thảo luận bàn bạc, trên poster đều là các kết quả nghiên cứu học thuật được hội nghị triễn lãm.



Lăng Lăng đứng ở đầu cầu thang tìm kiếm bóng dáng giáo sư Katou, bỗng một bóng người lẻ loi xâm nhập vào tầm mắt cô, sau đó, ánh mắt cô không thể nào dời đi nữa.



————————-



(*) Lab: viết tắt của laboratory (phòng thí nghiệm/phòng nghiên cứu). Một nhóm nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của cùng một giáo sư thì gọi là cùng một lab. Nguyên bản tác giả dùng từ 研究室 (phòng nghiên cứu), nhưng mình chọn cách nói phổ biến của dân nghiên cứu sinh nên dịch là “lab” chứ không dùng “phòng nghiên cứu”.