Mãi Mãi Không Thể Tha Thứ

Chương 34: như ân đã đẩy em




Hôm nay vẫn như mọi ngày cô đến công ty làm việc. Khi đã ổn định chỗ ngồi của mình thì cô bắt tay vào làm việc. Cô vào thông báo cho sếp lịch trình hôm nay. Khi đã thông báo xong lâm tổng lên tiếng

‘ ngày mai sẽ có một buổi tiệc của bạn tôi mời tôi. Cô cùng đi với tôi được không'

‘ tiệc sao ạ’ cô ngạc nhiên hỏi

‘Ừm, là bữa tiệc bạn bè thôi’

‘ dạ sếp, vậy nếu là tiệc thì có thể cho bạch lan đi không ạ. Vì tôi cũng không quen bạn của sếp’ cô ngại khi không biết nói chuyện với ai nên xin cho bạch lan đi cùng

Anh nghe cô nhắc đến trợ lí bạch thì cũng ngạc nhiên và cũng đồng ý

‘ ừm’

Khi được lâm tổng đồng ý cho bạch lan cùng đi thì cô vui vẻ bước ra ngoài. Cô đi tới gần phía sau bạch lan và nói

‘ có 1 tin vui, em muốn nghe không’

Bạch lan quay lại nói

‘ tin gì vậy chị'

‘ ừm thì, chị và em sẽ đến dự một buổi tiệc của bạn lâm tổng, lâm tổng muốn chúng ta cùng đi’

Bạch lan nghe đến tiệc tùng thì mắt sáng lên thích thú

‘ thật sao chị, vậy thì tan làm chúng ta cùng nhau đi sắm đồ nào’

‘ được thôi’ cô vui vẻ nói

Bữa tiệc mà lâm tổng nói chính là tiệc của vương tuấn kiệt tổ chức, và dĩ nhiên là sẽ có anh và có khi còn có vi vân nữa

Sau khi tan làm cô cùng bạch lan dạo quanh trubg tâm thương nại để mua đồ. Bước vào cửa hàng bạch lan thì đắm chìn thích thú những bộ váy mới. Cô đi lựa quanh một vòng thì cubgx thấy chiếc váy ưng ý thì cô liền đi thử. Sau 2 tiếng ngồi chờ bạch lan thử đồ cô cũng mệt mỏi với bạch lan luôn. Cũng may là bạch lan không lựa đồ cho cô, chứ không là còn lâu hơn nữa

‘ chúng ta về thôi chị ân’ trên tay bạch lan xách đống túi lớn cười nói

‘ chúng ta đi ăn gì đó ha’

‘ oke chị’

Hôm nay là ngày cô cùng lâm tổng và bạch lan đi dự tiệc. Cô mặc trên mình một chiếc váy voan dài màu xanh biển, khoe khéo đôi vai móc áo của cô. Còn bạch lan thì mặc lên mình chiếc váy maxi màu trắng, khoe được đôi chân thon gọn. Cả hai cô đều biệc là dự tuệc trên thuyền nên đã lựa trang phục phù hợp. Khi bước lên xe, lâm tổng kais xe nhanh chóng đến nơi tổ chức bữa tuệc. Đến nơi bạch lan nhìn thấy chiếc thiyeenf hạng sang cai cấp thì nói

‘ quả là bữa tiệc’



‘ đi thôi’ cô khoác tay bạch lan

Lâm tổng thì đi lên trước, khi đã kên thuyền. Cô thấy vương tuấn kiệt tiến đền. Cô cũng lịch sự chào hỏi lại

‘ chào lâm tổng và thư kí hạ, còn đây là…’ vương tuấn kiệt hướng mất vè bạch lan

Cô vội giới thiệu

‘ giới thiệu với vương tổng đây là trợ lí bạch’

Bạch lan chào hỏi lịch sự

‘ chào vương tổng’

‘ chào cô bạch’

Mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau, cô và bạch lan thì đi ngắm nghía mọi thứ và nói chuyện với nhau. Bỗng từ xa coi thấy 2 bóng dáng mờ mờ mà vừa thân quen. Từ từ tiến đến gần thì cô cũng nhận ra là anh và vi vân đã tới. Cô không muốn để ý nên quay mặt đi chỗ khác. Nhìn anh và vi vân như vậy thì cô cũng biết anh vẫn chưa nói gì với cô ta, làm cô cảm thấy buồn.

Tầm 10 phút sau, tất cả mọi người tập trubg vào một bàn thức ăn rộng lớn. Bữa tuệc này chỉ có 10 người tham dự. Cô ngồi vào bàn anh cạnh kaam tổng và kế bên cô là bạch lan. Lúc này khi anh ngồi vào bàn ăn thì thấy cô ngồi đối diện mình thì có chút bấy ngờ vì khi nãy không thấy cô. Cô biết anh đang nhìn mình thì cũng tỏ ra bình thường như không có chuyện gì. Còn vi vân thì ngồi đối diện với bạch lan, khi thấy cô thì ả liền rất tức giận. Phải vi vân cô ta đã biết cô và anh vẫn còn qua lại. Thật không ngờ cô lại có mặt ở đây

Trên bàn ăn đa phần là nói về chuyện xưa cũ, cô và bạch lan thì ngồi ăn phần của mình, đôi khi thì nói chuyện với nhau.

Khi đã ăn xong thì mọi người cùng ra bên ngoài du thuyền để ngắn cảnh. Cô cùng bạch lan nhìn biển mà cảm thán nó quá đẹp, thật dễ chịu. Lúc này bạch lan đi vệ sinh một lúc, khi bạch lan vừa rời đi thì vi vân từ đâu xuất hiện trước mặt cô. Cô bất ngờ khi cô ta tiến tới cô

‘ cô cũng gan nhỉ’

‘Ý cô là gì’

‘ đồ mặc dày, cô đừng tưởng anh lâm yêu cô. Anh ấy chỉ là thương hại cho một đứa không cha không mẹ như cô thôi’

‘ cô nói đủ chưa, đủ rồi thì biến đi’

‘ cô hay lắm hạ như ân’ ả ta định tiến đến gần cô hơn thì bạch kan đã đi đến

‘ này, cô là ai vậy’

‘ không có gì đâu bạch lan’

Cô ta thấy có người đến thì không đôi co nữa mà rời đi

‘ chị, cô ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống chị vậy. Chị quen cô ta sao’ bạch lan hỏi

‘ chỉ là người từng quen thôi’

‘ dạ chị’ bạch lan hiểu ý nên cũng không hỏi gì nhiều nữa mà cùng cô ngắm biển



Tầm chiều, lúc này hoàng hôn rất đẹp, cô hiện đang đứng ngắm cảnh một mình. Bạch lan đã vào trong ngồi nghĩ rồi. Bỗng vi vân từ đằng sau tiến tới

‘ hạ như ân, sao cô dám qua lại với anh lâm’

‘..’

‘ mày không nói hả’ cô ta giữ người cô lại

‘ anh ấy nói anh ấy thích tôi và muốn tôi ở bên cạnh…, cô buông tôi ra

‘ haaahaaaa… haahaaa’ cô ta nghe cô nói vậy thì nực cười

‘ cô cười cái gì’ cô hỏi cô ta

‘ tôi cười vì cô quá ngu, anh lâm không hề thích hay yêu cô cả. Anh ấy chỉ yêu tôi thôi’

‘ cô buông tôi ra’ cô vùng vẫy

‘ không tin ư, vậy để tôi cho cô thấy’ nói rồi cô ta giữ lấy tay cô, làm cho cô ta ngã xuống, trước khi té xuống biển cô ta còn nói thật to** cứu tôi với**

Lúc đó bạch lan cũng tình cờ đi ra ngoài và nhìn thấy nhưng không ngờ cô ta lại dở thủ đoạn hại chị như ân. Bạch lan vội chạy tới cô

Trong này khi mọi người đều nghe thì vội chạy ra ngoài. Anh thấy cô đang đứng ở đó bất động còn vi vân thì ở dưới biển kêu cứu. Cô không biết bơi nên đã không nhảy xuống, còn anh thì vội nhảy xuống biển cứu cô ta

Khi cô ta được cứu lên, anh nhanh chóng hô hấp nhân tạo và cô ta đã tỉnh lại. Ôm chầm lấy anh và khóc nói

‘ anh lâm, em sợ lắm. Như ân đã đẩy em xuống’

Ánh mắt tức giận của anh nhìn về phía cô

‘ cô nói láo’ bạch lan nói

Cô giữ tay bạch lan lại lắc đầu. Bạch lan ngơ ngác nhìn cô. Cô từ từ nói

‘ đưa cô triệu về phòng trước đã’

Anh thấy cô bình tĩnh đến lạ thường nên cũng nhanh chóng đưa vi vân đi

Rồi anh bế cô ta vào trong phòng của du thuyền. Cô thì nhìn anh bế cô ta rời đi thì lòng đau như cắt. Lời cô ta nói là đúng sao. Mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô, cô cũng mặc kệ. Bạch lan liền nói

‘ chị ân, cô ta dám nói láo. Rõ ràng cô ta’

‘ được rồi, không sao’ nói rồi cô muốn đi để gặp 2 người kia nói chuyện