Mãi Mãi Không Thể Tha Thứ

Chương 30: em ngủ chưa




Buổi tối anh đang ngồi trong phòng xử lí công việc còn vi vân thì đang ngủ trên giường. Mẹ anh gõ cửa bước vào

‘ lâm à, mẹ có chuyện muốn nói với con, xuống phòng khách với mẹ’

‘ dạ mẹ’ anh từ từ đi theo sau mẹ xuống phòng khách

Mẹ anh nhàn hạ ngồi xuống ghế sofa, anh cũng ngồi theo. Mẹ anh mặt nghiêm túc nói

‘ mẹ biết còn vẫn còn qua lại với hạ như ân, chuyện này mẹ sẽ không tính sổ với con. Con không hề yêu hạ như ân, nên mẹ rất yên tâm. Con và cô ta sẽ chấm dứt đúng chứ, mẹ hy vọng như vậy’

‘ đó là chuyện của con’ anh nói, anh không muốn mẹ xen vào chuyện của mình

‘ mẹ cũng không muốn nói nhiều, mẹ biết con chỉ hứng thú nhất thời với hạ như ân kia thôi. Và cũng sắp tới tiệc đính hôn rồi, con chăm sóc cho vân vân tốt là được’

‘ con sẽ chăm sóc em ấy’

Trở về phòng anh đang suy nghĩ về cuộc hội thoại khi nãy với mẹ. Nếu như mẹ biết anh và như ân còn qua lại với nhau, chắc chắn bà phải nổi giận và ngay lập tức bắt anh cắt đứt với như ân. Nhưng hôm nay tại sao lại bình tĩnh là thường như vậy. Anh cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục làm việc, lâu lâu thì xem tình trạng của vi vân

1 tuần sau

hôm nay bạch lan đã đi làm. Tay của bạch lan cũng đã đỡ, bạch lan vui vẻ thay đồ đến công ty làm việc. Cô rạng rỡ vì đã hơn 2 tuần cô nghĩ bệnh, ở nhà cả ngày khiến cô buồn chán muốn chết đi được. Bạch lan vừa đến phòng thì gặp cô cũng vừa mới đến

‘ chào mọi người, em đi làm rồi nè’ bạch lan cười tươi vẫy tay chào cô và các đồng nghiệp khác

Mọi người dồn sự chú ý vào bạch lan, cảm nhận được nhiều ánh mắt đang giáng chặt vào mình, làm cho bạch lan hơi ngại. Cô vội xua tay

‘ anh chị à, sao nhìn em vậy’

‘ để xem em thoát khỏi thần chết chưa thôi’ một chị đồng nghiệp nói

‘ em vẫn khoẻ lắm đấy, mấy anh chị chắc nhớ em chứ gì. Hâhhah’

Mọi người trong phòng đều bị sự đáng yêu trẻ con của bạch lan mà cười. Cả phòng rất nhộn nhịp

Cô tiến tới bạch lan khoác vai bạch lan và nói

‘ nào đi làm việc thôi’

‘ dạ chị’

‘ còn đau tay không’ cô hỏi thăm

‘ dạ không ạ, nhưng mà ở đây có một vết sẹo’ bạch lan nói rồi chỉ ngón tay vào bắp tay, nơi cô bị dao đâm

‘ thôi không sao, chị sẽ mua thuốc trị sẹo cao cấp cho em, đảm bảo lành sẹo’ cô tự tin nói với bạch lan

Bạch lan nghe vậy thì mừng rỡ



‘ em iu chị nhất’

Về chỗ làm việc cô và bạch lan nghiêm túc làm việc. Lúc này cô được lệnh của lâm tổng đi xem xét phòng tuyển nhân sự và các phòng làm việc khác. Còn bạch lan thì ở lại phụ trách cho cô, bạch lan cứ ngỡ mình không cần phải làm nhiều việc nên đã hào hứng đi làm, nào ngờ tại liệu đè ngập đầu

‘ haizz biết sao giờ, dù sao cũng không phải tới trường’ bạch lan nói thầm trong đầu

Giờ cũng đã là giờ trưa, cô gọi điện cho bạch lan nhờ bạch lan đem hộp cơm vào cho lâm tổng. Cô cũng đồng ý và mang vào, bước vào phòng cô thấy khá lạnh, mà hơi run lên

‘ thưa sếp, đây là cơm trưa ạ’ bạch lan đặt hộp cơm xuống bàn

Lâm tổng khẽ liếc nhìn, thì ra là trợ lí bạch. Anh thấy bạch lan còn đứng đó thì hỏi

‘ cô đã khoẻ hơn trưa’

Bạch lan nghe vậy thì có hơi giật mình mà vội nói

‘Dạ khoẻ hơn nhiều rồi thưa sếp’

‘ ừm’

Sau một câu trả lời ừm của lâm tổng bạch lan dù ghét nhưng vẫn cố nhịn đi ra ngoài. Vừa ra ngoài thấy chị ân đã về thì đi tới mách lẽo

‘ aa, chị ân. Chị về rồi, em tức quá đi. Mỗi lần nói chuyện với sếp câu cuối cùng mà em nhận được thì lúc nào cũng là câu * ừm*. Đáng ghét ghê’ bạch lan xả tức giận với cô

Cô nghe vậy thì cũng lắc đầu chịu sự mách lẽo, cô đang cười thì bắt gặp ánh mắt của lâm tổng đang nhìn. Cô hốt hoảng chặn miệng của bạch lan lại. Bạch lan bị cô chặn miệng thì không biết gì mà vẫn nói xấu lâm tổng tiếp, lúc này cô mới kêu lên

‘ lâm tổng, sếp có việc gì sao ạ’

Bây giờ bạch lan mới biết cô đã quá lời rồi, đã nói xấu mà còn nói to, và còn bị nghe thấy nữa. Không còn rồi, bạch lan trấn tĩnh mà nói nhỏ nhẹ với sếp

‘ sếp.. sếp đã ăn cơm chưa ạ. Sếp có muốn uống gì không, để tôi đi lấy’

Từ nãy giờ khi anh bước ra đã nghe cái mỏ hỗn của bạch lan nói xấu rồi. Nhưng anh vẫn muốn nghe tiếp nữa nên mới không lên tiếng. Anh nhìn dáng vẻ lúc bị bắt gặp nói xấu của bạch lan thì thầm buồn cười, giống như đang làm chuyện gì xấu vậy

‘ không có gì, tôi đi ra ngoài có chút việc’ anh lạnh lùng nói

‘ dạ sếp cứ đi thong thả’ bạch kan vội lên tiếng

Khi lâm tổng đã bước đi thì bạch lan mới thở phào nhẹ nhõm. Cô thì bật cười không thôi

‘ sao chị cười, em sợ muốn chết đây nè’ bạch lan hỏi cô

‘ thì lần đầu chị mới thấy đang nói xấu người khác mà bị bắt gặp đấy, phản ứng của em luốn cuốn làm chị thấy mắc cười thôi… hahaaaa’

‘ aâ, chị không được cười nữa’



‘ được được’

Tối khi tan làm về nhà, cô bước vào nhà và tắm rửa sạch sẽ. Cô mở tủ lạnh ra lấy đồ để nấu ăn. Hôm nay cô sẽ nấu canh kim chi và chiên trứng ăn. Cô ngồi ăn và xem các tin tức thời sự. Đang ăn ngon thì đến một chương trình dành cho giới nghệ sĩ, người trên màn hình chính là triệu vi vân. Mc kia đã hỏi cô ta đã có bạn trai chưa, và cô ta không ngần ngại nói

‘ tôi đã có bạn trai rồi và sắp tới chúng tôi sẽ đính hôn với nhau’

Khi cô ta nói ra câu đó cả mc và những người xem đều rất hứng thú và tò mò không biết ấy là ai. Thế là mc nhanh nhẹn hỏi

‘ người đó là ai, cô có thể bật mí cho chúng tôi không’

‘ tôi không giữ bí mật đâu, nhưng mà mọi người phải tự tìm hiểu’ cô ta khôn khéo trả lời

Cô đã nghe hết những gì từ nãy giờ cô ta nói nhưng không quan tâm lắm vì cô đã biết rồi mà. Cô tập trung ăn xong và rửa chén. Cô dọn dẹp sơ qua nhà và ngồi bắt tay làm việc, cử lú ổn thoả các tài liệu trước để ngày mai đỡ việc hơn,

Bỗng điện thoại cô reo lên là số của anh, cô chần chứ không muốn bất máy. Nhưng nghĩ lại tại sao phải trốn tránh, nên coi đã bắt máy

‘ em ngủ chưa’ đầu dây bên kia là giọng của anh

‘ chưa’

‘ vậy sao, em có thể nấu cơm cho anh không’

‘ bây giờ cũng đã 9 giờ rồi, anh nên về nhà kêu vi vân nấu đi’

‘ anh đã bảo là không nhắc đến vân vân khi có hai ta mà. Không nói với em nữa, em nấu đi. Anh sẽ qua’ nói dứt lời anh cúp máy

Cô thì đơ người, cô không nghĩ anh lại bắt ép cô đến như vậy. Cô biết tính anh nên cô mặc kệ mà không nấu gì. Khoảng 10 phút sau, có tiếng chuông, không ai khác chính là anh, cô không mở cửa mặc dù đã nghe

Anh chờ lâu không thấy cô mở thì nói

‘ nếu em không mở cửa tôi không biết sẽ làm gì cô nhi viện đâu’ anh lạnh giọng nói ép cô mở cửa

Cô nghe vậy thì tức giận mà mở cửa ra. Khi thấy anh cô đã không nhìn anh mà lẫm trốn ánh mắt. Anh bước vào nhà cô tự nhiên như nhà mình và ngồi xuống sofa

‘ em chưa nấu ăn sao’ anh nhàn nhã hỏi

‘ tạo sao em phải nấu’ cô nói lại anh

‘ anh đói rồi, từ sáng tới giờ anh chưa ăn gì cả’

Cô nghe vậy thì quát

‘ anh bị điên à, anh làm gì thiếu tiền, sao không mua đồ ăn mà ăn’

‘ vì anh chỉ ăn được món em nấu thôi’

Cô nghe vậy thì cũng không nói gì nữa mà đến bếp nấu tạm gì đó cho anh ăn