Mãi Mãi Không Thể Tha Thứ

Chương 20




Sau khi đã hoàn thành xong công việc thì cô đi về nhà, giờ cũng đã 7h tối. Cô nghĩ anh đã về chưa nhỉ, cô lấy điện thoại gọi cho anh. Nhưng lại cất vào và về nhà. Bước vào nhà thì thấy điện vẫn tắt, vậy là hôm nay anh không về. Cô lên phòng tắn rửa, ngày hôm nay là ngày đầu cô làn thư ký nên rất mệt, cô muốn tắm thật sảng khoái cho đã.

Hiện tại anh đang ăn cơm cùng vi vân

‘ mấy ngày nay em có lịch quay nên không gặp anh thường xuyên. Anh có giận em không’ cô ta hỏi anh

‘ công việc của em mà, cứ thoãi mãi’ anh gắp thức ăn cho cô ta

Cô ta và anh vui vẻ ăn với nhau tại nhà hàng cao cấp,. Sau khi ăn xong anh và coi ta cùng về nhà. Vậy là tối nay anh sẽ ở bên cô ta

Lúc này cô đã tắm xong, cô vươn vai một chút để cơ tghể được thoải mái. Xuống bếp tìm nước gì đó để uống. Thì tiếng điện thoại reo, cô vội bắt máy. Là lâm tổng gọi

‘ alo, lâm tổng có chuyện gì vậy ạ’

‘ tôi sẽ gửi kế hoạch cuộc họp ngày mai cho cô, phiền cô chỉnh sữa lại văn bản. Và thông báo đến mọi người dời lịch họp lại 30 phút’

‘ dạ tôi sẽ làm ngay’

Cô uống nước một hơi rồi phấn chấn làm việc vừa mới giao. Khi cô nhận mail của anh, nó dài tận 12 pages, cô xoa thái dương rồi bắt đầu công việc của mình. Tận đến 12h khuya cô đã làm xong, cô gập máy tính xuống. Đầu óc cô lúc này thật sự quay cuồng rồi. Nào là số liệu với tổng doanh thu… blabla…. Cô mệt quá mà ngủ thiếp đi. Làm thư ký còn cực hơn nhân viên. Đúng là tiền không dễ ăn

Vào những ngày sau đó cô chăm chỉ làm việc, cô rất hiếm khi ngủ sớm, toàn ngủ vào lúc 2,3h sáng. Còn anh thì bận công việc nên rất ít về nhà

Hôm nay cô đang trong phòng lâm tổng, anh đang bàn giao việc cho cô thì cô đang gật gù, cô đang rất buồn ngủ. Cô phải ngủ, cô muốn ngủ

‘ thư ký hạ, cô ổn chứ’ anh thấy vậy thì lập tức hỏi

Cô nghe ai kêu thư ký hạ thì bừng tĩnh



‘ dạ, toii xin lỗi sếp. Tôi không buồn ngủ đâu ạ. Sếp có thể nói lại được không ạ’

‘ tôi thấy cô mệt, hôm nay tôi cho cô về sớm’

Cô nghe vậy thì vội nói

‘ không cần đâu sếp, tôi làm được’ cô kiên quyết

Thấy cô như vậy anh cũng không nói nữa mà tiếp tục dặn dò cô làm việc. Sau khi được giao việc thì cô đi pha cà phê cho mình uống, vì cô buồn ngủ lắm rồi. Cô uống một ngụm cà phê thì tỉnh dần, và tiếp tục nhiệm vụ của mình

Hôm nay vẫn như mọi khi vào giờ ăn trưa, lâm tổng vẫn không ăn gì cả. Cô liền gọi điện đặt đồ ăn cho anh. Cô cũng đặt cho cô nữa, sau khi shipper giao đến cô trực tiếp xuống lấy. Đem đến văn phòng cho anh

‘Sếp, tôi thấy anh thường xuyên không ăn trưa. Như vậy không tốt, tôi đã đặt đồ ăn này. Mời sếp dùng’

‘ tôi không thường xuyên ăn, tôi không đói. Phiền cô mang ra ngoài’

Cô nghe vậy thì cũng không biết nên nói gì nữa, đành mang ra chỗ làm việc của mình. Cô nhìn hai hộp cơm mà nhăn mặt. Cô có lòng tốt mua rồi mà không ăn, vậy thì cô sẽ cho đồng nghiệp khác vậy. Cô tiếp tục ăn cơm của mình, lúc này lâm thiệu phong vẫn theo dõi nhất cử nhất động của cô, thấy cô đang ăn thì yên tâm.

Tại sao anh lại để ý, chú tâm cô đến vậy thì phải kể về 14 năm trước

Khi anh còn ở trong nước, có lần anh đang ngồi khóc 1 mình ở công viên, vì mẹ anh bị bệnh mà đột ngột qua đời. Lúc ấy có một cô bé nhỏ tầm 8 tuổi thấy anh khóc thì lại an ủi anh, và còn ôm lấy anh nữa. Cô bé rất hiểu chuyện nên đã vỗ về an ủi anh nín khóc. Cô bé đã giới thiệu tên tuổi của mình và nói ba mẹ cô bé cũng mất, nên cô đang ở cô nhi viện gần đó. Anh cũng dần dần hết khóc và nắm tay dắt cô bé đó về lại cô nhi viện. Lúc ấy anh đã cảm thấy được an ủi, và hứa sẽ tìm lại cô bé ấy. Nhưng anh lại đi du học, nên không thể tìm cô bé ấy. Và 14 năm trôi qua, anh về nước. Anh vẫn còn nhớ cô bé nhỏ ngày ấy, anh quyết định tìm cô bé ấy. Không ngờ người anh bao lâu nay tìm kiếm mà lại làm ở công ty anh. **Là em hạ như ân, cuối cùng cũng gặp được em**

Tối khi tan làm về, hôm nay anh đã đến. Anh đang ngồi ở sofa, khi nhìn thấy cô thì đi tới ôm chầm lấy cô. Cô được anh ôm như vậy thì rất thích, đã mấy ngày không gặp anh rồi

‘ em đi làm mệt không’ anh quan tâm hỏi

‘ có mệt một chút’