Mãi Mãi Không Rời Xa - Zhihu

Chương 11




Ban đầu, quản gia vì biết Mộ Từ Sinh thích tôi, để phòng ngừa tôi bỏ trốn lần nữa, đã đặt con cổ tình này vào cơ thể tôi.

Khiến tôi có thể tình nguyện ở lại bên anh ấy.

Về sau, thấy Mộ Từ Sinh sống chung với tôi, cho rằng tôi sắp mang thai con cháu của tộc xà nhân.

Vì vậy, đã có một khoảng thời gian ông ta phá lệ chăm sóc tôi đặc biệt.

Nhưng bây giờ, vì Mộ Từ Sinh sẵn lòng vì tôi mà từ bỏ nửa mạng sống, ông ta cảm thấy bất an, đồng thời dần nhận ra tôi đã không còn giá trị lợi dụng.

Nên đã liệt tôi vào danh sách kẻ nguy hiểm.

Ông ta định thay thế tôi bằng Bạch Lộ để truyền tông nối dõi cho tộc xà nhân của họ.

Hành động hoang đường của quản gia khiến tôi không thể tin nổi.

Mộ Từ Sinh lặng lẽ không nói lời nào.

Quản gia vô thức nghĩ rằng anh ấy không tin, bất ngờ bóp lấy cổ tôi.

“Tôi sẽ lấy con cổ trùng trong cơ thể cô ấy ra, ngài sẽ tin thôi.”

“Không…”

Lời Mộ Từ Sinh còn chưa dứt, một con trùng nhỏ xíu đã rơi khỏi cổ tôi.

Chạm đất, rồi bị quản gia giẫm chết.

Ông ta nhẹ nhõm đến nỗi nếp nhăn cũng giãn ra.

“Bây giờ tôi chắc chắn Kiều Thi không thích ngài nữa, chi bằng để cô ấy đi.” 

“Cô ấy luôn thích con báo nhỏ đó mà.”

Quản gia đã chuẩn bị sẵn sàng.

Ông ta đã gọi điện cho Giang Diệu từ trước, sau đó nói với tôi:

“Bạn đời thú nhân thực sự của cô sắp đến đón cô rồi, cô có thể đi được rồi.”

Trong vài tháng này, tôi chưa bao giờ thấy Mộ Từ Sinh mất kiểm soát.

Hôm nay là lần đầu tiên.

Anh ấy tóm lấy cổ áo của quản gia, quăng ông ta vào tường.

Đôi mắt đen ngòm bùng lên cơn giận dữ.

“Ông là cái thá gì? Cũng dám can thiệp vào chuyện của tôi?”

“Đã chán sống rồi, tôi cũng không ngại tiễn ông một đoạn.”

Những ngón tay thon dài bóp chặt lấy cổ người già, từ từ siết lại.

Quản gia “khụ khụ” hai tiếng, khó nhọc nói từng chữ:

“Tôi, không, hối hận…”

“Vì, Mộ, gia, hậu duệ…”

Bạch Lộ bị cảnh tượng này dọa cho sợ chết khiếp, cũng chẳng màng đến danh phận Mộ phu nhân gì nữa.

Kêu thét lên rồi bỏ chạy.

Tôi chậm chạp đưa tay lên, chạm vào vị trí trái tim.

Hình như thực sự có gì đó… trống rỗng…

Lúc này, ở cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Là Giang Diệu đã lâu không gặp.

Ánh mắt hắn ngập tràn ánh sáng, mỉm cười nói:

“Thi Thi, tôi đến đón em về nhà.”

Tôi vô thức nhìn người đàn ông quay lưng về phía mình.

Bóng dáng hắn khẽ lay động, buông tên quản gia đã ngất xỉu ra.

Nhưng không quay đầu lại.

Lúc này tôi mới nhận ra.

Từ sau khi con cổ trùng trong cơ thể tôi bị lấy ra, Mộ Từ Sinh chưa từng nhìn tôi một lần.

“Mộ Từ Sinh.”

Tôi đứng yên tại chỗ, khẽ gọi anh.

Như thể đã trôi qua cả thế kỷ, anh mới khẽ đáp: “Ừ.”

Giọng nói thường ngày vốn dịu dàng nay lại thêm vài phần run rẩy.

Anh vẫn không quay lại.

Lúc này, Giang Diệu tiến lại gần tôi vài bước, thu hút sự chú ý của tôi:

“Chuyện lần đó khi đi cắm trại, tôi có thể giải thích.”

“Thật sự tôi không biết em đã cầu cứu tôi ngày hôm đó, mãi đến khi ép hỏi Bạch Lộ tôi mới biết.”

Ánh mắt hắn tràn đầy sự ủ rũ, nhưng trong lời nói lại chứa đựng sự chân thành.

“Kiều Thi, nếu ngày hôm đó tôi quay lại và thấy em bị mắc kẹt…”

“Thì dù có liều mạng, tôi cũng sẽ bảo vệ em.”

Hắn gần như là dùng giọng cầu xin.

“Hãy đi với tôi đi, được không?”

“Chẳng phải em đã lấy con cổ trùng ra rồi sao…”

14.

Thật kỳ lạ.

Cổ trùng chỉ âm thầm dẫn dắt những thay đổi trong cảm xúc của tôi, chứ đâu phải hoàn toàn kiểm soát ý thức của tôi.

Tại sao mọi người đều ngầm định rằng sau khi lấy cổ trùng ra, tôi sẽ phải trở thành một người có tính cách khác?

Tôi lý trí phân tích với Giang Diệu:

“Việc tôi có lấy cổ trùng ra hay không, hình như chẳng liên quan gì đến anh.”

“Tôi đâu có mất trí nhớ, Giang Diệu.”

Tôi khó hiểu nhìn vào dáng vẻ đầy tình cảm của hắn, vừa hoang mang vừa khinh bỉ.

“Dù cho hôm đó anh vô tình bỏ mặc tôi, thì những việc như trước đây bảo tôi đi chết, đánh đổ bánh sinh nhật của tôi, rồi còn vì Bạch Lộ mà khiến tôi xấu hổ trước đám đông, tất cả những chuyện đó cũng là vô ý sao?” 

“Có hay không có cổ trùng, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc tôi ghét anh.”

Cái đuôi sau lưng con báo nhỏ chùng xuống đầy thất vọng, ngay cả đôi tai mà trước đây tôi yêu thích cũng trở nên mềm oặt, trông chẳng còn chút sinh khí nào. 

Nhưng tôi thực sự không có tâm trạng để an ủi hắn.

Tôi lặng lẽ ra hiệu cho vệ sĩ trong phòng đưa quản gia đang hấp hối đi, rồi tống cổ Giang Diệu ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Mộ Từ Sinh, thật thuận tiện để tôi dỗ dành chú rắn nhỏ.

“Mộ Từ Sinh, anh có điều gì muốn nói không?”

Tôi vòng tay ra sau, đứng sau lưng anh, nhón chân lên, cố gắng quan sát biểu cảm của anh từ mọi góc độ.

Mộ Từ Sinh đi thẳng đến tủ rượu, tự lấy ly rượu ra chơi đùa, giọng điệu lịch lãm như một quân tử.

“Mặc dù anh không biết chuyện này, nhưng anh cũng xin lỗi vì em bị bỏ cổ trùng.”

Nghe khách sáo như thể người từng nói đêm nào cũng muốn chết trên người tôi không phải là anh.

Tôi phồng má, ấm ức nhìn người đàn ông vẫn chưa quay lại này suốt nửa ngày.

Thậm chí có lúc tôi còn nghi ngờ, có phải anh bỗng dưng trở nên xấu xí nên không dám đối mặt với tôi không.

Tôi đoán chắc bây giờ anh đang rất căng thẳng.

Ban đầu định cố tình chọc tức anh, để xem bộ dạng anh mất kiểm soát ra sao.

Nhưng tôi thực sự không nỡ nhìn chú rắn nhỏ đau lòng.

Vậy là tôi đi tới, vòng tay ôm lấy eo Mộ Từ Sinh.

“Có hay không có cổ trùng, cũng không ảnh hưởng đến việc em thích anh.”

“Chỉ là sớm hay muộn thôi.”

Cơ thể người đàn ông cứng đờ.

Tôi nghiêng mặt áp vào lưng anh, cọ cọ.

Vừa dỗ vừa kể lại những chuyện đã qua.

“Lúc em đến kỳ sinh lý, anh xoa bụng cho em suốt đêm không phải giả, anh cẩn thận chăm sóc cây lục la của em cũng không phải giả, và vết thương trên gáy anh cũng là vì em mà bị.”

“Quan trọng nhất là, tình yêu trong mắt anh sắp tràn ra rồi.”

“Đâu phải chỉ cần cổ trùng biến mất, em sẽ bị tước hết tất cả cảm xúc trước đây, xóa sạch ký ức đâu.”

Cuối cùng, Mộ Từ Sinh cũng quay người lại.

Anh kéo tôi vào lòng, siết chặt.

Vải ở cổ áo anh hơi ướt.

Chú rắn nhỏ tủi thân, một mình trốn đi khóc vụng trộm.

Tôi nghiêng đầu, đặt một nụ hôn lên tai anh.

Trịnh trọng nói với anh: “Dù là ý chí nào, cũng không giết được tình yêu của em dành cho anh.”